Thập Niên 60: Làm Giàu, Dạy Con
Chương 166: Cơn Mưa Hạ
Nam Phương Lệ Chi
22/03/2022
Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Bà Chu để ý mỗi lần con dâu nhắc tới Thanh Bách là hai má ẩn hiện rạng mây hồng.
Để xem nào, nó thay đổi từ khi nào nhỉ? Hình như từ lúc Thanh Bách xuất ngũ. Nhớ lại trước kia nó chẳng nể nang ai bao giờ…thôi cái gì đã qua rồi thì cho qua không nhắc lại nữa.
Qua đây bà Chu cảm nhận sâu sắc được tầm quan trọng của người đàn ông trong gia đình. Từ ngày Thanh Bách nhà bà về hẳn, nó không cần làm gì mà vợ nó đã tự khắc thay đổi, biết điều hơn, ngoan ngoãn hơn và đặc biệt là hiếu thuận với hai ông bà hơn. Đúng, rất hiếu thuận, hiếu thuận mười phần hơn cả con đẻ ấy chứ!
Bữa trưa cả nhà ăn mì sợi trộn sốt trứng gà.
Lâm Thanh Hoà vẫn như thế chỉ ăn nửa chén là dừng. Chu Thanh Bách với ông bà Chu mỗi người ăn hết một tô to.
Trên bàn cơm bà Chu nói: “Mẹ Đại Oa ăn ít quá.”
Lâm Thanh Hoà cười xoà: “Dạ không ít đâu mẹ, con ăn thế là đủ rồi.”
Cô luôn duy trì mỗi bữa chỉ ăn no 6 phần, lại không phải làm công việc tay chân nặng nhọc nên không mau đói.
Nhưng đối với bà Chu lượng cơm này quá ít. Bà quan sát rồi từ hồi mới ăn chung cho tới bây giờ, chưa thấy bữa nào con dâu ăn nhiều hơn lưng chén. Kể cả có đi mua bao nhiêu thịt thà, trừng gà nọ kia về thì 9 phần đều vào bụng Thanh Bách cùng mấy thằng cháu nội, còn nó chỉ ăn một chút cho có.
Ngoài kia thiếu gì mấy người chỉ chăm lo cho bản thân mình trước, chẳng thèm quan tâm chồng con. Kiếm đâu ra được người làm vợ làm mẹ như con dâu tư nhà bà?!
Chu Thanh Bách không nói không rằng, trực tiếp gắp thêm hai phần mì bỏ vào chén vợ. Lâm Thanh Hoà giật mình rồi nhíu mày: “Anh ăn đi, kệ em.”
Chu Thanh Bách nói: “Chịu khó ăn nhiều chút.”
Nhị Oa: “Mẹ, con cũng gắp cho mẹ.”
Tam Oa cũng nhao nhao: “Con nữa.”
Đại Oa cũng đã gắp một gắp đầy ú u mì sợi bộ dáng chuẩn bị sớt qua: “Mẹ, đưa chén lại đây con gắp cho mẹ.”
Trời ơi, Lâm Thanh Hòa khóc một dòng sông: “Rách việc, của ai người ấy tự ăn đi. Có chút mì sợi mẹ không cần. Giờ nuôi các anh, đợi sau này khôn lớn trưởng thành nhớ báo đáp mẹ là được.”
Ba thằng cười hì hì.
Người ta hay nói nếu mọi thành viên trong gia đình hoà thuận vui vẻ thì bữa cơm gia đình luôn là thời khắc hạnh phúc nhất.
Ăn xong, nghỉ trưa hơn 1 giờ đồng hồ, Chu Thanh Bách lại dậy xuất công.
Trước khi Đại Oa, Nhị Oa đeo túi đi học, Lâm Thanh Hoà nhắc nhở: “Sau khi tan học, Đại Oa nhớ đi đánh cỏ heo cùng em nha.”
Đại Oa gật đầu: “Dạ, con biết rồi.”
Nhị Oa cũng gật đầu. Hai anh em nó đã hẹn với các bạn đồng học rồi, tan học tất cả sẽ cùng nhau đi đánh cỏ heo, vừa vui mà vừa kiếm được công điểm, dù chỉ được chút chút nhưng tích tiểu thành đại, cuối vụ có thể quy đổi ra lương thực đó.
Lâm Thanh Hoà đứng nhìn hai con sóng vai nhau tới trường. Cô luôn tâm niệm rằng con trai thì không cần nâng niu chiều chuộng quá, Tam Oa giờ còn nhỏ cứ chơi cứ quậy thoải mái nhưng lớn chút là cũng phải đi theo hai anh đánh cỏ heo kiếm công điểm.
Thế mà dân làng vẫn quy chụp cô chiều con quá đáng. Ngay cả bà Chu cũng cảm khái vợ thằng tư quá chiều chồng thương con.
Tháng 3, trạm cung ứng sữa bò tươi trở lại hoạt động.
Mùa đông, người ta không bán sữa bò tươi nhưng việc uống sữa của mấy đứa trẻ nhà Lâm Thanh Hoà không bị gián đoạn vì cô đi cung tiêu xã nhờ Thẩm Ngọc hỗ trợ mua giúp 2 túi sữa bột.
Nhờ uống sữa bò đều đều mà cơ thể Đại Oa được cân bằng dinh dưỡng. Tầm này cho tới 18-19 tuổi là độ tuổi dậy thì cho nên dinh dưỡng là yếu tố vô cùng quan trọng.
Tuy thức ăn nhà cô đã hơn hẳn các nhà khác nhưng cô vẫn thấy chưa đủ cho nên sữa bò đã được liệt vào danh sách nhu yếu phẩm của gia đình.
Được cái Đại Oa rất thích uống sữa. Một cốc sữa và ba cái màn thầu to, chỉ vèo cái là ăn sạch.
Được mẹ huấn luyện hơn một năm, Nhị Oa đã hình thành thói quen, bây giờ nó lại cảm thấy mùi vị sữa bò rất ngon.
Chỉ có tiểu tử Tam Oa là vẫn chứng nào tật ấy, không chịu uống không, nhõng nhẽo xin bằng được tí đường ngọt ngọt mới uống.
Buổi chiều, việc nhà đã làm hết, Lâm Thanh Hoà mở tủ lấy ít vải dư trong nhà ra chuẩn bị may bộ quần áo mùa hè mới cho Đại Oa.
Quần áo năm ngoái đã cộc truyền xuống cho Nhị Oa là vừa đẹp. Thằng nhóc này mới đầu còn phụng phịu, cô phải hứa là mùa hè mặc tạm đồ cũ của anh tới mùa đông sẽ làm cho nó một bộ mới, nó mới chịu mặc đấy.
Ài, kể ra thì như này có bị coi là chiều quá sinh hư không?
Đâu chỉ có mình Đại Oa, Chu Thanh Bách cũng cần may mới. Anh đã có 3, 4 bộ thay đổi nhưng lao động chân tay mà, rất nhanh sờn cũ, vì thế Lâm Thanh Hoà định bụng may thêm cho anh 2 bộ nữa, mấy bộ cũ mang đi cho cậu ba cũng được.
Loanh qua loanh quanh vậy mà đã trôi qua nửa năm lúc nào không hay. Hiện tại đã là tháng 5 âm lịch.
Mấy nay thời tiết không được tốt cho lắm, cứ âm u xám xịt, mây nặng trĩu, không khí chả tươi vui tí nào, kiểu này chắc ông trời sắp đổ mưa hạ rồi.
Lâm Thanh Hoà đốt cây cải cứu, hun khắp mọi ngóc ngách trong nhà, đặc biệt là khu vực chuồng trại phía hậu viện.
Ban ngày vừa hun xong, tới đêm trời bắt đầu đổ mưa.
Mưa đầu mùa, mới đầu tí tách vài giọt, dần dần ào ào đổ xuống như trút.
Lâm Thanh Hoà vừa ngắm mưa vừa đánh giá: “Kiểu này chắc phải kéo dài 3, 4 ngày mất.”
Trận mưa này ông trời đã tích nước từ mấy hôm rồi, không phải là kiểu mưa bóng mây nói đến là đến nói đi là đi.
Chu Thanh Bách vươn tay đóng cửa sổ. Từ giờ tới thu hoạch vụ hè còn cách một khoảng khá xa, mưa gió sẽ không ảnh hưởng tới chất lượng vụ mùa nên anh không mấy lo lắng.
Mưa kiểu này, ngày mai anh chồng lại được nghỉ rồi, thế là đêm nay mặc kệ mưa rơi gió rít, trong phòng hai vợ chồng hưởng thụ tình yêu nồng nàn triền miên không dứt.
Thật lâu sau…..
“Hư hỏng!” Lâm Thanh Hoà rúc vào ngực chồng, ngượng nghịu đấm yêu một cái.
Chu Thanh Bách nhoẻn miệng cười, ôm mỹ nhân như ôm cả giang sơn…
Trời mưa nên ban đêm nhiệt độ hạ xuống, hơi lành lạnh nên ngủ rất ngon, hai vợ chồng ngủ một mạch tới hơn 7 giờ mới dậy. Mấy đứa nhóc đã dậy trước nhưng rất ngoan không làm ồn đến giấc ngủ của cha mẹ.
Hôm nay, Đại Oa với Nhị Oa cũng được nghỉ học vì lý do thời tiết.
Lúc Lâm Thanh Hoà mệt mỏi nâng mí mắt, Chu Thanh Bách vẫn còn chưa tỉnh, nhưng cô khẽ trở mình một cái là anh thức giấc liền.
Đây là thói quen đã được hình thành nhiều năm nay và có lẽ cả đời sẽ không thay đổi!
Lâm Thanh Hoà yêu chiều thơm vài cái lên gương mặt ngái ngủ của chồng: “Anh ngủ tiếp đi, em dậy nấu cơm.”
Người đàn ông này thật là, càng ngắm càng đẹp trai, dãi nắng dầm sương tới mức da chuyển thành màu đồng thế này mà sao cô lại thấy càng có phong vị đàn ông chứ…hihi!
Chu Thanh Bách lười biếng không nói chuyện nhưng vòng tay ôm vợ không hề xê dịch, ý tứ rất rõ ràng anh còn lưu luyến chưa muốn thả cô đi.
Lâm Thanh Hoà thuận thế dựa sát vào lồng ngực rắn chắc, hai vợ chồng thân mật âu yếm một hồi, cô mới rời giường.
Trời mưa rất lớn nhưng nhân viên trạm cung ứng vẫn giao sữa bò tươi đúng giờ.
Đại Oa tự giác ra cửa lấy sữa vào nhà.
Lâm Thanh Hoà nhanh nhẹn vào bếp nổi lửa đun sữa bò, chưng màn thầu, xào một dĩa rau cải thìa và thêm một dĩa trứng gà chiên hẹ.
Bà Chu để ý mỗi lần con dâu nhắc tới Thanh Bách là hai má ẩn hiện rạng mây hồng.
Để xem nào, nó thay đổi từ khi nào nhỉ? Hình như từ lúc Thanh Bách xuất ngũ. Nhớ lại trước kia nó chẳng nể nang ai bao giờ…thôi cái gì đã qua rồi thì cho qua không nhắc lại nữa.
Qua đây bà Chu cảm nhận sâu sắc được tầm quan trọng của người đàn ông trong gia đình. Từ ngày Thanh Bách nhà bà về hẳn, nó không cần làm gì mà vợ nó đã tự khắc thay đổi, biết điều hơn, ngoan ngoãn hơn và đặc biệt là hiếu thuận với hai ông bà hơn. Đúng, rất hiếu thuận, hiếu thuận mười phần hơn cả con đẻ ấy chứ!
Bữa trưa cả nhà ăn mì sợi trộn sốt trứng gà.
Lâm Thanh Hoà vẫn như thế chỉ ăn nửa chén là dừng. Chu Thanh Bách với ông bà Chu mỗi người ăn hết một tô to.
Trên bàn cơm bà Chu nói: “Mẹ Đại Oa ăn ít quá.”
Lâm Thanh Hoà cười xoà: “Dạ không ít đâu mẹ, con ăn thế là đủ rồi.”
Cô luôn duy trì mỗi bữa chỉ ăn no 6 phần, lại không phải làm công việc tay chân nặng nhọc nên không mau đói.
Nhưng đối với bà Chu lượng cơm này quá ít. Bà quan sát rồi từ hồi mới ăn chung cho tới bây giờ, chưa thấy bữa nào con dâu ăn nhiều hơn lưng chén. Kể cả có đi mua bao nhiêu thịt thà, trừng gà nọ kia về thì 9 phần đều vào bụng Thanh Bách cùng mấy thằng cháu nội, còn nó chỉ ăn một chút cho có.
Ngoài kia thiếu gì mấy người chỉ chăm lo cho bản thân mình trước, chẳng thèm quan tâm chồng con. Kiếm đâu ra được người làm vợ làm mẹ như con dâu tư nhà bà?!
Chu Thanh Bách không nói không rằng, trực tiếp gắp thêm hai phần mì bỏ vào chén vợ. Lâm Thanh Hoà giật mình rồi nhíu mày: “Anh ăn đi, kệ em.”
Chu Thanh Bách nói: “Chịu khó ăn nhiều chút.”
Nhị Oa: “Mẹ, con cũng gắp cho mẹ.”
Tam Oa cũng nhao nhao: “Con nữa.”
Đại Oa cũng đã gắp một gắp đầy ú u mì sợi bộ dáng chuẩn bị sớt qua: “Mẹ, đưa chén lại đây con gắp cho mẹ.”
Trời ơi, Lâm Thanh Hòa khóc một dòng sông: “Rách việc, của ai người ấy tự ăn đi. Có chút mì sợi mẹ không cần. Giờ nuôi các anh, đợi sau này khôn lớn trưởng thành nhớ báo đáp mẹ là được.”
Ba thằng cười hì hì.
Người ta hay nói nếu mọi thành viên trong gia đình hoà thuận vui vẻ thì bữa cơm gia đình luôn là thời khắc hạnh phúc nhất.
Ăn xong, nghỉ trưa hơn 1 giờ đồng hồ, Chu Thanh Bách lại dậy xuất công.
Trước khi Đại Oa, Nhị Oa đeo túi đi học, Lâm Thanh Hoà nhắc nhở: “Sau khi tan học, Đại Oa nhớ đi đánh cỏ heo cùng em nha.”
Đại Oa gật đầu: “Dạ, con biết rồi.”
Nhị Oa cũng gật đầu. Hai anh em nó đã hẹn với các bạn đồng học rồi, tan học tất cả sẽ cùng nhau đi đánh cỏ heo, vừa vui mà vừa kiếm được công điểm, dù chỉ được chút chút nhưng tích tiểu thành đại, cuối vụ có thể quy đổi ra lương thực đó.
Lâm Thanh Hoà đứng nhìn hai con sóng vai nhau tới trường. Cô luôn tâm niệm rằng con trai thì không cần nâng niu chiều chuộng quá, Tam Oa giờ còn nhỏ cứ chơi cứ quậy thoải mái nhưng lớn chút là cũng phải đi theo hai anh đánh cỏ heo kiếm công điểm.
Thế mà dân làng vẫn quy chụp cô chiều con quá đáng. Ngay cả bà Chu cũng cảm khái vợ thằng tư quá chiều chồng thương con.
Tháng 3, trạm cung ứng sữa bò tươi trở lại hoạt động.
Mùa đông, người ta không bán sữa bò tươi nhưng việc uống sữa của mấy đứa trẻ nhà Lâm Thanh Hoà không bị gián đoạn vì cô đi cung tiêu xã nhờ Thẩm Ngọc hỗ trợ mua giúp 2 túi sữa bột.
Nhờ uống sữa bò đều đều mà cơ thể Đại Oa được cân bằng dinh dưỡng. Tầm này cho tới 18-19 tuổi là độ tuổi dậy thì cho nên dinh dưỡng là yếu tố vô cùng quan trọng.
Tuy thức ăn nhà cô đã hơn hẳn các nhà khác nhưng cô vẫn thấy chưa đủ cho nên sữa bò đã được liệt vào danh sách nhu yếu phẩm của gia đình.
Được cái Đại Oa rất thích uống sữa. Một cốc sữa và ba cái màn thầu to, chỉ vèo cái là ăn sạch.
Được mẹ huấn luyện hơn một năm, Nhị Oa đã hình thành thói quen, bây giờ nó lại cảm thấy mùi vị sữa bò rất ngon.
Chỉ có tiểu tử Tam Oa là vẫn chứng nào tật ấy, không chịu uống không, nhõng nhẽo xin bằng được tí đường ngọt ngọt mới uống.
Buổi chiều, việc nhà đã làm hết, Lâm Thanh Hoà mở tủ lấy ít vải dư trong nhà ra chuẩn bị may bộ quần áo mùa hè mới cho Đại Oa.
Quần áo năm ngoái đã cộc truyền xuống cho Nhị Oa là vừa đẹp. Thằng nhóc này mới đầu còn phụng phịu, cô phải hứa là mùa hè mặc tạm đồ cũ của anh tới mùa đông sẽ làm cho nó một bộ mới, nó mới chịu mặc đấy.
Ài, kể ra thì như này có bị coi là chiều quá sinh hư không?
Đâu chỉ có mình Đại Oa, Chu Thanh Bách cũng cần may mới. Anh đã có 3, 4 bộ thay đổi nhưng lao động chân tay mà, rất nhanh sờn cũ, vì thế Lâm Thanh Hoà định bụng may thêm cho anh 2 bộ nữa, mấy bộ cũ mang đi cho cậu ba cũng được.
Loanh qua loanh quanh vậy mà đã trôi qua nửa năm lúc nào không hay. Hiện tại đã là tháng 5 âm lịch.
Mấy nay thời tiết không được tốt cho lắm, cứ âm u xám xịt, mây nặng trĩu, không khí chả tươi vui tí nào, kiểu này chắc ông trời sắp đổ mưa hạ rồi.
Lâm Thanh Hoà đốt cây cải cứu, hun khắp mọi ngóc ngách trong nhà, đặc biệt là khu vực chuồng trại phía hậu viện.
Ban ngày vừa hun xong, tới đêm trời bắt đầu đổ mưa.
Mưa đầu mùa, mới đầu tí tách vài giọt, dần dần ào ào đổ xuống như trút.
Lâm Thanh Hoà vừa ngắm mưa vừa đánh giá: “Kiểu này chắc phải kéo dài 3, 4 ngày mất.”
Trận mưa này ông trời đã tích nước từ mấy hôm rồi, không phải là kiểu mưa bóng mây nói đến là đến nói đi là đi.
Chu Thanh Bách vươn tay đóng cửa sổ. Từ giờ tới thu hoạch vụ hè còn cách một khoảng khá xa, mưa gió sẽ không ảnh hưởng tới chất lượng vụ mùa nên anh không mấy lo lắng.
Mưa kiểu này, ngày mai anh chồng lại được nghỉ rồi, thế là đêm nay mặc kệ mưa rơi gió rít, trong phòng hai vợ chồng hưởng thụ tình yêu nồng nàn triền miên không dứt.
Thật lâu sau…..
“Hư hỏng!” Lâm Thanh Hoà rúc vào ngực chồng, ngượng nghịu đấm yêu một cái.
Chu Thanh Bách nhoẻn miệng cười, ôm mỹ nhân như ôm cả giang sơn…
Trời mưa nên ban đêm nhiệt độ hạ xuống, hơi lành lạnh nên ngủ rất ngon, hai vợ chồng ngủ một mạch tới hơn 7 giờ mới dậy. Mấy đứa nhóc đã dậy trước nhưng rất ngoan không làm ồn đến giấc ngủ của cha mẹ.
Hôm nay, Đại Oa với Nhị Oa cũng được nghỉ học vì lý do thời tiết.
Lúc Lâm Thanh Hoà mệt mỏi nâng mí mắt, Chu Thanh Bách vẫn còn chưa tỉnh, nhưng cô khẽ trở mình một cái là anh thức giấc liền.
Đây là thói quen đã được hình thành nhiều năm nay và có lẽ cả đời sẽ không thay đổi!
Lâm Thanh Hoà yêu chiều thơm vài cái lên gương mặt ngái ngủ của chồng: “Anh ngủ tiếp đi, em dậy nấu cơm.”
Người đàn ông này thật là, càng ngắm càng đẹp trai, dãi nắng dầm sương tới mức da chuyển thành màu đồng thế này mà sao cô lại thấy càng có phong vị đàn ông chứ…hihi!
Chu Thanh Bách lười biếng không nói chuyện nhưng vòng tay ôm vợ không hề xê dịch, ý tứ rất rõ ràng anh còn lưu luyến chưa muốn thả cô đi.
Lâm Thanh Hoà thuận thế dựa sát vào lồng ngực rắn chắc, hai vợ chồng thân mật âu yếm một hồi, cô mới rời giường.
Trời mưa rất lớn nhưng nhân viên trạm cung ứng vẫn giao sữa bò tươi đúng giờ.
Đại Oa tự giác ra cửa lấy sữa vào nhà.
Lâm Thanh Hoà nhanh nhẹn vào bếp nổi lửa đun sữa bò, chưng màn thầu, xào một dĩa rau cải thìa và thêm một dĩa trứng gà chiên hẹ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.