Thập Niên 60: Làm Giàu, Dạy Con
Chương 119: Tiểu Tô Thành
Nam Phương Lệ Chi
05/01/2021
Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 119: Tiểu Tô Thành
Con trai của Chu Hiểu Mai và Tô Đại Lâm tên là Tô Thành.
Nhóc con Tô Thành rất biết chọn, nó lựa hết nét đẹp của cả cha và mẹ, lớn lên chắc chắn là một soái ca.
Hay tin cô út và dượng út mang con về thôn, ba đứa Đại Oa, Nhị Oa, Tam Oa đều đòi qua Chu gia thăm em.
Lâm Thanh Hoà dắt chúng qua, đồng thời nói với bà Chu nếu có việc gì gấp thì cứ ôm nhóc con sang bên nhà, cô sẽ trông giúp.
Trao đổi với mẹ chồng xong, Lâm Thanh Hoà qua phòng tâm sự với chị ba Chu.
Lâm Thanh Hoà hất cằm về phía phòng chị hai Chu hỏi: “Bên đó hôm nay có việc gì à, sao thấy yên tĩnh quá vậy?”
Chị ba Chu dâng lên vẻ trào phúng: “Ngày hôm qua, sau khi vợ chồng cô út đi, bên đó chỉ cây dâu mắng cây hoè, nói năng khó nghe chả nể nang ai. Anh hai không nhịn được mắng một câu thế là cãi nhau um cả lên, sáng sớm nay chị ta thu dọn quần áo về nhà mẹ đẻ rồi.”
À, ra vậy, Lâm Thanh Hoà: “Thì ra về Trần gia, bảo sao hôm nay nhà cửa yên tĩnh hẳn.”
Chị ba Chu khinh bỉ: “Cứ làm mình làm mẩy, làm như cả Chu gia bạc đãi chị ta không bằng.”
Lâm Thanh Hoà: “Chắc không đúng ý nên chị ta cảm thấy làm dâu Chu gia bị bắt nạt.”
Chị ba Chu: “Xì, lúc nào cũng làm như mình là trung tâm.”
Lâm Thanh Hoà: “Thôi, không nói chuyện bên đó nữa. Nói chuyện chị đi, chị ở cữ thế nào? Cứ ăn uống đầy đủ vào, đừng tiết kiệm, cho hai đứa bé bú cùng lúc không phải chuyện dễ, phải ăn uống đủ chất thì mới có sữa.”
“Chị biết rồi.” Chị ba Chu nhớ tới đống đồ hôm qua cô út mang về, trên mặt toàn là ý cười.
Đối với chuyện cho nhóc Tô Thành bú, chị ba Chu hoàn toàn không có ý kiến, bé con ngủ cùng bà Chu, nửa đêm khát sữa bà Chu sẽ ẵm sang đây cho bú rồi lại ẵm về phòng ông bà ngủ, đằng nào thì cô cũng phải dậy cho con gái bú nên một công đôi chuyện thôi.
Ba anh em Đại Oa rất thích Tô Thành, rảnh là lại chạy tót sang Chu gia chơi với em trai.
Ngay cả Tam Oa, mỗi lần ăn cái gì thấy ngon đều hỏi một câu “em trai có thể ăn được hay không?”
Ví như hôm nay, nhà làm bánh đậu đỏ, Tam Oa liền hỏi: “Em trai có ăn được cái này không ạ?”
Chu Thanh Bách: “Em chưa ăn được.”
Tam Oa hỏi tiếp: “Thế khi nào em mới ăn được ạ?”
Chu Thanh Bách tắc tịt, anh đã bỏ lỡ quá trình lớn lên của cả ba nhóc con nên câu hỏi này anh không thể trả lời, đành đánh ánh mắt cầu cứu về phía vợ.
Lâm Thanh Hoà cũng không quá ám hiểu lĩnh vực này, lúc cô xuyên tới Tam Oa đã hơn một tuổi, nên đành nói đại: “Đợi tới hơn một tuổi đi.”
Tam Oa tiếp tục hỏi xoáy đáp xoay: “Mẹ, sao nhà mình không có em trai ạ?”
Lâm Thanh Hoà: “Ai bảo nhà mình không có. Con chính là em trai của anh cả và anh hai, con với anh hai chính là em trai của anh cả còn gì.”
Tam Oa chưa chịu dừng lại: “Nhưng con muốn em trai của con cơ. Mẹ sinh em trai cho con đi.”
Đừng ai khinh nó nhỏ, cái gì nó cũng biết hết, nó với anh hai và anh cả đều do cha mẹ sinh ra cho nên mới có thể ngủ cùng nhau chứ những người anh em khác, không cùng cha mẹ sinh ra thì không được ngủ cùng nhau.
Cảm giác của Lâm Thanh Hoà lúc này là rất rất muốn đánh người, hết cha đòi con gái, giờ tới con đòi em trai.
Cô nói: “Bây giờ con đang là út cưng của cả nhà. Nếu mẹ sinh thêm em trai hoặc em gái thì con không còn là nhỏ nhất nữa, có gì ngon cũng phải chia cho em trai, em gái một phần, con có chịu không?”
Ai chà, cái này hơi khó…Tam Oa bắt đầu do dự.
Chu Đại Oa lên tiếng: “Mẹ sinh đi, con sẽ nhường một phần của con cho em gái. Nhưng nhất định phải là em gái, còn nếu là em trai thì thôi, con có hai đứa rồi.”
Nhị Oa đồng tình với anh cả: “Con cũng thích em gái.”
Tam Oa đã nghĩ kỹ: “Con sẽ nhường. Mẹ sinh em cho con đi mà, mỗi mình con là không có em.”
Lâm Thanh Hoà hơi bối rối, tính nhìn về phía ông chồng nhờ giải vây ai dè lại chạm vào ánh mắt nóng bỏng toé lửa tình.
Trời ơi….
Buộc ga-rô rồi đẻ bằng đường nào?
Lâm Thanh Hoà xua tay: “Thôi thôi thôi, tôi không phải ba đầu sáu tay, từng này người tôi đã lo không xuể rồi còn muốn sinh thêm đứa nữa. Dẹp ngay cái ý tưởng này lại. Các em nhà bác ba cũng là em trai em gái các con, giống nhau cả.”
Phải nhanh chóng chặt đứt cái đề tài sinh đẻ này chứ cứ kéo dài không biết mấy thằng nhóc lanh chanh mồm miệng dẻo quẹo này sẽ còn nói tới mức nào nữa. Trẻ con luôn có 1000 câu hỏi tại sao khiến người lớn bó tay.
Một lời đã định, Lâm Thanh Hoà đi vào trong dọn dẹp phòng ốc.
Hôm nay đẹp trời nắng ráo, phải tranh thủ mang chăn mền ra phơi phóng mới được.
Chu Thanh Bách thấy vợ lúi húi trong phòng mãi liền đi vào xem sao. Ai dè, vừa bước vào đã bị phân công công việc.
Lâm Thanh Hoà: “Anh vào đúng lúc lắm, mau giúp em bê hai cái chăn bông dày nhất ra ngoài sân phơi nắng đi.”
Hai cái chăn bông này cô mang từ hiện đại tới, mỗi cái nặng 7 cân, dài rộng, ba người đàn ông cỡ Chu Thanh Bách cũng đắp vừa.
“Không giống nhau.”
Bất thình lình Chu Thanh Bách phát biểu một câu khiến Lâm Thanh Hoà ngớ người. Mãi sau mới phản ứng được đây là anh đáp lại câu nói lúc nãy của cô.
Chu Thanh Bách nhìn vợ nói rành mạch: “Một đứa em cùng cha cùng mẹ, các con sẽ thích hơn.”
Lâm Thanh Hoà tặng chồng một nụ cười ngọt ngào: “Em hiểu, nhưng có phải em không chịu sinh đâu, cái này là do duyên phận.”
Chu Thanh Bách gật đầu, tự khuyến khích bản thân sẽ quyết tâm gấp bội.
Nói gì thì nói, nhìn nhà ba ông anh trai đều có đủ nếp đủ tẻ, Chu Thanh Bách có chút hâm mộ. Mặc dù nhà anh đông con trai nhất nhưng lại chẳng có lấy một cô con gái để cưng chiều.
Nếu mà con gái lớn lên giống bà xã, hẳn là vô cùng xinh đẹp.
“Khụ, khụ…” Lâm Thanh Hoà ho khan hai tiếng, đánh trống lảng qua chuyện khác: “Năm nay em định làm cho cha mẹ cái chăn mới, chứ cái chăn hai ông bà đang dùng cũ lắm rồi, đắp không đủ ấm, cho xuống làm lót giường hợp hơn.”
“Ừ, cứ làm theo ý em.”
Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Vậy đợi phân bông rồi em đi làm. Năm nay nhà mình không cần may áo bông mới, áo năm ngoái vẫn còn mặc được, có gì em đan thêm cho mấy cha con mỗi người một cái áo len mặc bên trong là đủ ấm.”
Trước giờ Chu Thanh Bách rất tin tưởng ở vợ, việc nhà cửa cô luôn sắp xếp đâu ra đấy, duy chỉ có một chuyện sinh con gái là….Haizzz, anh cũng rất bất đắc dĩ, sao đợt này vợ lại khó hoài thai thế nhỉ?
Chu Thanh Bách: “Mùa đông được nghỉ anh đưa em đi bệnh viện kiểm tra.”
“Dạ được.” Lâm Thanh Hoà nghĩ nghĩ, tới lúc đó cô sẽ thẳng thắn với anh, dù sao giấy không gói được lửa, sớm hay muộn anh cũng sẽ biết.
Cô hiểu điều mong muốn của chồng, nhưng cô lực bất tòng tâm chỉ có một cách duy nhất là thẳng thắn thừa nhận với anh thôi.
Đại đội lại bận rộn bước vào thu hoạch vụ thu.
Trong khi Chu Thanh Bách theo mọi người xuống ruộng gặt hái thì ở nhà, Lâm Thanh Hoà cũng bắt tay vào công đoạn chế biến tương ớt.
Ớt cay xè, chảy hết cả nước mắt nước mũi, nhưng ai bảo ông chồng nhà cô thích ăn cay thế nên cô sẵn sàng hy sinh, gian nan không từ.
Chương 119: Tiểu Tô Thành
Con trai của Chu Hiểu Mai và Tô Đại Lâm tên là Tô Thành.
Nhóc con Tô Thành rất biết chọn, nó lựa hết nét đẹp của cả cha và mẹ, lớn lên chắc chắn là một soái ca.
Hay tin cô út và dượng út mang con về thôn, ba đứa Đại Oa, Nhị Oa, Tam Oa đều đòi qua Chu gia thăm em.
Lâm Thanh Hoà dắt chúng qua, đồng thời nói với bà Chu nếu có việc gì gấp thì cứ ôm nhóc con sang bên nhà, cô sẽ trông giúp.
Trao đổi với mẹ chồng xong, Lâm Thanh Hoà qua phòng tâm sự với chị ba Chu.
Lâm Thanh Hoà hất cằm về phía phòng chị hai Chu hỏi: “Bên đó hôm nay có việc gì à, sao thấy yên tĩnh quá vậy?”
Chị ba Chu dâng lên vẻ trào phúng: “Ngày hôm qua, sau khi vợ chồng cô út đi, bên đó chỉ cây dâu mắng cây hoè, nói năng khó nghe chả nể nang ai. Anh hai không nhịn được mắng một câu thế là cãi nhau um cả lên, sáng sớm nay chị ta thu dọn quần áo về nhà mẹ đẻ rồi.”
À, ra vậy, Lâm Thanh Hoà: “Thì ra về Trần gia, bảo sao hôm nay nhà cửa yên tĩnh hẳn.”
Chị ba Chu khinh bỉ: “Cứ làm mình làm mẩy, làm như cả Chu gia bạc đãi chị ta không bằng.”
Lâm Thanh Hoà: “Chắc không đúng ý nên chị ta cảm thấy làm dâu Chu gia bị bắt nạt.”
Chị ba Chu: “Xì, lúc nào cũng làm như mình là trung tâm.”
Lâm Thanh Hoà: “Thôi, không nói chuyện bên đó nữa. Nói chuyện chị đi, chị ở cữ thế nào? Cứ ăn uống đầy đủ vào, đừng tiết kiệm, cho hai đứa bé bú cùng lúc không phải chuyện dễ, phải ăn uống đủ chất thì mới có sữa.”
“Chị biết rồi.” Chị ba Chu nhớ tới đống đồ hôm qua cô út mang về, trên mặt toàn là ý cười.
Đối với chuyện cho nhóc Tô Thành bú, chị ba Chu hoàn toàn không có ý kiến, bé con ngủ cùng bà Chu, nửa đêm khát sữa bà Chu sẽ ẵm sang đây cho bú rồi lại ẵm về phòng ông bà ngủ, đằng nào thì cô cũng phải dậy cho con gái bú nên một công đôi chuyện thôi.
Ba anh em Đại Oa rất thích Tô Thành, rảnh là lại chạy tót sang Chu gia chơi với em trai.
Ngay cả Tam Oa, mỗi lần ăn cái gì thấy ngon đều hỏi một câu “em trai có thể ăn được hay không?”
Ví như hôm nay, nhà làm bánh đậu đỏ, Tam Oa liền hỏi: “Em trai có ăn được cái này không ạ?”
Chu Thanh Bách: “Em chưa ăn được.”
Tam Oa hỏi tiếp: “Thế khi nào em mới ăn được ạ?”
Chu Thanh Bách tắc tịt, anh đã bỏ lỡ quá trình lớn lên của cả ba nhóc con nên câu hỏi này anh không thể trả lời, đành đánh ánh mắt cầu cứu về phía vợ.
Lâm Thanh Hoà cũng không quá ám hiểu lĩnh vực này, lúc cô xuyên tới Tam Oa đã hơn một tuổi, nên đành nói đại: “Đợi tới hơn một tuổi đi.”
Tam Oa tiếp tục hỏi xoáy đáp xoay: “Mẹ, sao nhà mình không có em trai ạ?”
Lâm Thanh Hoà: “Ai bảo nhà mình không có. Con chính là em trai của anh cả và anh hai, con với anh hai chính là em trai của anh cả còn gì.”
Tam Oa chưa chịu dừng lại: “Nhưng con muốn em trai của con cơ. Mẹ sinh em trai cho con đi.”
Đừng ai khinh nó nhỏ, cái gì nó cũng biết hết, nó với anh hai và anh cả đều do cha mẹ sinh ra cho nên mới có thể ngủ cùng nhau chứ những người anh em khác, không cùng cha mẹ sinh ra thì không được ngủ cùng nhau.
Cảm giác của Lâm Thanh Hoà lúc này là rất rất muốn đánh người, hết cha đòi con gái, giờ tới con đòi em trai.
Cô nói: “Bây giờ con đang là út cưng của cả nhà. Nếu mẹ sinh thêm em trai hoặc em gái thì con không còn là nhỏ nhất nữa, có gì ngon cũng phải chia cho em trai, em gái một phần, con có chịu không?”
Ai chà, cái này hơi khó…Tam Oa bắt đầu do dự.
Chu Đại Oa lên tiếng: “Mẹ sinh đi, con sẽ nhường một phần của con cho em gái. Nhưng nhất định phải là em gái, còn nếu là em trai thì thôi, con có hai đứa rồi.”
Nhị Oa đồng tình với anh cả: “Con cũng thích em gái.”
Tam Oa đã nghĩ kỹ: “Con sẽ nhường. Mẹ sinh em cho con đi mà, mỗi mình con là không có em.”
Lâm Thanh Hoà hơi bối rối, tính nhìn về phía ông chồng nhờ giải vây ai dè lại chạm vào ánh mắt nóng bỏng toé lửa tình.
Trời ơi….
Buộc ga-rô rồi đẻ bằng đường nào?
Lâm Thanh Hoà xua tay: “Thôi thôi thôi, tôi không phải ba đầu sáu tay, từng này người tôi đã lo không xuể rồi còn muốn sinh thêm đứa nữa. Dẹp ngay cái ý tưởng này lại. Các em nhà bác ba cũng là em trai em gái các con, giống nhau cả.”
Phải nhanh chóng chặt đứt cái đề tài sinh đẻ này chứ cứ kéo dài không biết mấy thằng nhóc lanh chanh mồm miệng dẻo quẹo này sẽ còn nói tới mức nào nữa. Trẻ con luôn có 1000 câu hỏi tại sao khiến người lớn bó tay.
Một lời đã định, Lâm Thanh Hoà đi vào trong dọn dẹp phòng ốc.
Hôm nay đẹp trời nắng ráo, phải tranh thủ mang chăn mền ra phơi phóng mới được.
Chu Thanh Bách thấy vợ lúi húi trong phòng mãi liền đi vào xem sao. Ai dè, vừa bước vào đã bị phân công công việc.
Lâm Thanh Hoà: “Anh vào đúng lúc lắm, mau giúp em bê hai cái chăn bông dày nhất ra ngoài sân phơi nắng đi.”
Hai cái chăn bông này cô mang từ hiện đại tới, mỗi cái nặng 7 cân, dài rộng, ba người đàn ông cỡ Chu Thanh Bách cũng đắp vừa.
“Không giống nhau.”
Bất thình lình Chu Thanh Bách phát biểu một câu khiến Lâm Thanh Hoà ngớ người. Mãi sau mới phản ứng được đây là anh đáp lại câu nói lúc nãy của cô.
Chu Thanh Bách nhìn vợ nói rành mạch: “Một đứa em cùng cha cùng mẹ, các con sẽ thích hơn.”
Lâm Thanh Hoà tặng chồng một nụ cười ngọt ngào: “Em hiểu, nhưng có phải em không chịu sinh đâu, cái này là do duyên phận.”
Chu Thanh Bách gật đầu, tự khuyến khích bản thân sẽ quyết tâm gấp bội.
Nói gì thì nói, nhìn nhà ba ông anh trai đều có đủ nếp đủ tẻ, Chu Thanh Bách có chút hâm mộ. Mặc dù nhà anh đông con trai nhất nhưng lại chẳng có lấy một cô con gái để cưng chiều.
Nếu mà con gái lớn lên giống bà xã, hẳn là vô cùng xinh đẹp.
“Khụ, khụ…” Lâm Thanh Hoà ho khan hai tiếng, đánh trống lảng qua chuyện khác: “Năm nay em định làm cho cha mẹ cái chăn mới, chứ cái chăn hai ông bà đang dùng cũ lắm rồi, đắp không đủ ấm, cho xuống làm lót giường hợp hơn.”
“Ừ, cứ làm theo ý em.”
Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Vậy đợi phân bông rồi em đi làm. Năm nay nhà mình không cần may áo bông mới, áo năm ngoái vẫn còn mặc được, có gì em đan thêm cho mấy cha con mỗi người một cái áo len mặc bên trong là đủ ấm.”
Trước giờ Chu Thanh Bách rất tin tưởng ở vợ, việc nhà cửa cô luôn sắp xếp đâu ra đấy, duy chỉ có một chuyện sinh con gái là….Haizzz, anh cũng rất bất đắc dĩ, sao đợt này vợ lại khó hoài thai thế nhỉ?
Chu Thanh Bách: “Mùa đông được nghỉ anh đưa em đi bệnh viện kiểm tra.”
“Dạ được.” Lâm Thanh Hoà nghĩ nghĩ, tới lúc đó cô sẽ thẳng thắn với anh, dù sao giấy không gói được lửa, sớm hay muộn anh cũng sẽ biết.
Cô hiểu điều mong muốn của chồng, nhưng cô lực bất tòng tâm chỉ có một cách duy nhất là thẳng thắn thừa nhận với anh thôi.
Đại đội lại bận rộn bước vào thu hoạch vụ thu.
Trong khi Chu Thanh Bách theo mọi người xuống ruộng gặt hái thì ở nhà, Lâm Thanh Hoà cũng bắt tay vào công đoạn chế biến tương ớt.
Ớt cay xè, chảy hết cả nước mắt nước mũi, nhưng ai bảo ông chồng nhà cô thích ăn cay thế nên cô sẵn sàng hy sinh, gian nan không từ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.