Thập Niên 60: Làm Giàu, Dạy Con
Chương 49: Xe đạp phượng hoàng
Nam Phương Lệ Chi
05/12/2020
Về cơ bản trong lòng bà Chu vẫn chưa buông được lo lắng, nhưng dạo
gần đây bà cũng yên tâm phần nào, hẳn là con dâu đã chấp nhận sự thật.
Thế nên bà nghe lời chồng không quản nhiều chuyện nữa.
Một chén trà gừng đường đỏ đi xuống bụng, đáy lòng bà vừa ấm áp vừa ngọt ngào.
Bà Chu rửa sạch chén cùng bình rồi mang sang nhà con trai trả lại.
Tới nơi bà thấy chỉ có bốn mẹ con đang lúi húi trong bếp hấp bánh trôi nhân đậu, liền hỏi: “Thằng tư đâu?”
Lâm Thanh Hoà: “Anh ấy đi huyện thành.”
Bà Chu giật mình: “Đi huyện thành làm gì?”
Lâm Thanh Hoà miễn cưỡng trả lời: “Đi mua vải, anh ấy chẳng có mấy bộ quần áo. Mấy hôm nữa con sang bên đó mượn máy may, may cho anh ấy hai bộ quần áo mặc trong.”
Bà Chu nghe vậy thì không nói thêm gì.
Lâm Thanh Hoà thuận miệng hỏi thêm: “À, khi nào cô nhỏ về nghỉ phép?”
Lại nói nguyên chủ không có bạn bè gì thì cũng không đúng, cô ta khá thân thiết với Chu Hiểu Mai, em gái Chu Thanh Bách. Hai người này giống nhau, đều thích làm đẹp và ham hư vinh.
Nguyên chủ thì dựa vào có chồng là Chu Thanh Bách, Chu Hiểu Mai thì dựa vào công việc, hiện cô đang là công nhân của xưởng thực phẩm trên huyện thành, vô cùng có thể diện.
Quen được nuông chiều nên sinh hư, thanh danh ngang ngửa nguyên chủ, cho nên hai chị em vô cùng hợp nhau.
Nguyên chủ lớn lên xinh đẹp hơn người, lại ăn nói thanh cao rất có phong phạm người thành phố. Theo như lời của Chu Hiểu Mai trong nhà có bốn người chị dâu thì chỉ có duy nhất chị dâu tư là mang ra ngoài không bị mất mặt.
Ba người chị dâu kia…vứt!
Quan trọng nhất là trước đây lúc Chu Hiểu Mai đi xin việc, nguyên chủ hào phóng bỏ tiền túi ra mua cho cô nhỏ hai lon đồ hộp mang đi đút lót chủ nhiệm.
Nhờ đó mà cô nhỏ mới thuận lợi được nhận vào làm.
Qua chuyện này mối quan hệ chị dâu em chồng càng thêm gắn bó. Cô còn thường ra mặt bênh vực nguyên chủ, nói gì mà nguyên chủ lớn lên như hoa như ngọc vậy mà phải héo hon mòn mỏi chờ chồng, anh tư cô phải tích phúc tám đời mới lấy được nguyên chủ làm vợ.
Bà Chu nghe được mấy lời này suýt nữa cầm gậy phang gẫy chân chó cô ta.
Nguyên chủ thì lại thấy mấy lời này thật hợp tâm ý của mình, chị chị em em rắn chuột một ổ, càng nhìn nhau càng thấy thuận mắt.
Chu Hiểu Mai tuy rằng là con gái út của bà Chu nhưng địa vị lại thua xa người con trai là Chu Thanh Bách.
Hơn nữa cô cũng không phải con gái duy nhất trong nhà, trên anh cả Chu Thanh Mộc còn hai chị lớn nữa.
Nói cách khác ông bà Chu có tổng cộng bốn trai, ba gái.
Nhưng được ông bà thương yêu nâng niu nhất vẫn là Chu Thanh Bách, người con trai có tiền đồ sáng sủa nhất nhà.
Sáu đứa con còn lại dạt sang một bên.
Bà Chu: “Lần trước nhờ người báo tin nói là tháng sau về. Chả biết bao giờ mới gả được chồng, sớm gả nó đi mới yên tâm được.”
Kỳ thật bà rất phiền lòng cô con gái út này, lương mỗi tháng là mười sáu đồng nhưng chỉ gửi về nhà có ba đồng, còn lại bao nhiêu là tiêu xài hoang phí hết sạch.
Còn có mỗi lần về nhà thì chỉ bám lấy chị dâu tư, nói anh trai bạc đãi chị dâu. Nháo một trận gà bay chó sủa, gây ra bao phiền phức cho bà.
Lâm Thanh Hoà: “Nếu con nhớ không lầm thì năm nay cô nhỏ 22 nhỉ?”
Bà Chu: “Năm tới là 23, già đầu rồi.”
Lâm Thanh Hoà vừa tiếp tục công việc trong tay vừa nói: “Mẹ không tìm cho cô mấy mối xem mắt?”
Bà Chu: “Nó thì nơi nào chịu người nhà quê, suốt ngày chỉ ngóng trông lấy người thành phố để được ăn lương thực hàng hoá.”
Lâm Thanh Hoà: “Cô nhỏ nghĩ được như vậy là rất có chí cầu tiến.”
Bà Chu nghĩ trong bụng cầu tiến cái viển vông, người thành phố chắc dễ gả?
Mặc dù con gái có công ăn việc làm, cũng rất có thể diện nhưng bà không cho rằng con gái mình có thể gả cho người trong thành.
Lâm Thanh Hoà không tiếp tục bàn luận về đề tài này.
Đúng lúc này thím Trần ở bên ngoài gõ cửa.
Lâm Thanh Hoà nói vọng ra: “Thím Trần hả, cháu ở trong nhà, thím vào đi.”
Bà Trần tiến vào, thấy bà Chu cũng ở đây thì khách khí cười chào hỏi hai câu.
Thím Trần: “Thanh Hoà nói đúng thật đấy, cung tiêu xã chả có đường đỏ, cái thằng hai đúng là đầu gỗ, không chịu chuẩn bị trước gì cả. Nhà cháu còn không, nhường cho thím trước nhé, thím trả tiền cho cháu.”
Lâm Thanh Hoà: “Được a, cứ tính theo giá cung tiêu xã đi. Thím muốn bao nhiêu?”
Thím Trần: “Hai cân, cháu có không?”
“Có.” Lâm Thanh Hoà đi vào phòng mang hai cân đường đỏ ra, đổ vào cái bình thím Trần đem theo.
Nhìn màu là biết đường chất lượng thượng hạng rồi, thím Trần rất hài lòng.
Lâm Thanh Hoà: “Vì là thím Trần nên cháu mới ưu tiên thôi đấy, người khác thì còn lâu. Đường này cháu phải đi tận lên huyện thành mới mua được đấy.”
Thím Trần cười nói về sau có việc gì cần hỗ trợ cứ nói, đừng khách khí, sau đó vội vàng cáo từ.
Bà Chu từ đầu tới cuối không nói câu nào, bà cảm thấy vợ thằng tư càng ngày càng khéo léo, hôm nay còn biết cách mua một cái nhân tình.
Đổi đường đỏ lấy tiền là chuyện hết sức bình thường nhưng đổi cho người đang lúc nguy cấp thì được lời một cái tình cảm.
Lâm Thanh Hoà: “Chị ba cũng sắp tới ngày sinh rồi nhỉ.”
Bà Chu gật đầu: “Chắc sang tháng thôi.”
Lâm Thanh Hoà cũng gật gật đầu.
Bởi vì có xe đạp nên đi huyện thành rất nhanh, tới mười một giờ trưa Chu Thanh Bách đã về tới nhà.
Anh mang về một cuộn vải dệt thủ công, loại này không cần phiếu vải, nhưng thường thì không mua được ở cung tiêu xã, chỉ có thể ra chợ đen, giá cao hơn một chút.
Ngoài ra còn có tảo đỏ, gừng, tôm khô, rong biển, vài cân gạo, đặc biệt là còn có một cân thịt dê.
Tóm lại anh đi một chuyến mua về rất rất nhiều đồ.
Cuối cùng, nhân vật chính của ngày hôm nay chính là xe đạp phượng hoàng.
Hôm nay anh không đi một mình mà đi cùng với con trai lớn của đại đội trưởng, đúng lúc anh ta cũng cần đi huyện thành mua ít đồ nên hai người đi chung.
Chiếc xe Chu Thanh Bách đạp về chính là anh vừa mới mua được, hiệu phượng hoàng, mới tinh. Trước lúc đi Lâm Thanh Hoà đưa anh 300 đồng, riêng cái xe đạp này thôi đã ngốn hết 250 đồng cộng thêm 32 tờ phiếu công nghiệp, cả một gia tài chứ không ngoa.
Thế mà Lâm Thanh Hoà không mảy may tiếc của, ngược lại cô vô cùng cao hứng hỏi Chu Thanh Bách: “Nhanh vậy hả, tôi tưởng phải đợi tới sang năm.”
Chu Thanh Bách: “Anh được đặc cách.”
À hiểu rồi, thì ra anh có quan hệ nha.
Lâm Thanh Hoà nhìn vẻ ngoài lạnh lùng nhưng ẩn hiện nét cầu khen thưởng thì suýt sặc nước bọt.
Cô bình tâm lại rồi nói: “Anh đi đường khô hết cả mặt rồi, mau vào nhà múc nước ấm rửa mặt rồi thoa chút kem dưỡng da cho dễ chịu đi.”
Chu Thanh Bách nhìn Lâm Thanh Hoà: “Em giúp anh.”
Xem tình hình này thì sang năm cô có thể bắt tay vào thực hiện kế hoạch buôn bán rồi, tâm tình vui vẻ cho nên cô rất dễ tính, rửa mặt thôi mà chuyện nhỏ: “Được!”
Lâm Thanh Hoà pha nước ấm rửa mặt cho anh, rồi sau đó thoa kem dưỡng da.
Tuy nhiên giữa đường có chút khó khăn, chính là lúc cô thoa kem cho anh, ánh mắt chăm chú và nóng bỏng của anh cứ dán chặt vào mặt cô khiến tim cô đập mạnh tới mức sắp nhảy xổ ra khỏi lồng ngực.
Thế nên bà nghe lời chồng không quản nhiều chuyện nữa.
Một chén trà gừng đường đỏ đi xuống bụng, đáy lòng bà vừa ấm áp vừa ngọt ngào.
Bà Chu rửa sạch chén cùng bình rồi mang sang nhà con trai trả lại.
Tới nơi bà thấy chỉ có bốn mẹ con đang lúi húi trong bếp hấp bánh trôi nhân đậu, liền hỏi: “Thằng tư đâu?”
Lâm Thanh Hoà: “Anh ấy đi huyện thành.”
Bà Chu giật mình: “Đi huyện thành làm gì?”
Lâm Thanh Hoà miễn cưỡng trả lời: “Đi mua vải, anh ấy chẳng có mấy bộ quần áo. Mấy hôm nữa con sang bên đó mượn máy may, may cho anh ấy hai bộ quần áo mặc trong.”
Bà Chu nghe vậy thì không nói thêm gì.
Lâm Thanh Hoà thuận miệng hỏi thêm: “À, khi nào cô nhỏ về nghỉ phép?”
Lại nói nguyên chủ không có bạn bè gì thì cũng không đúng, cô ta khá thân thiết với Chu Hiểu Mai, em gái Chu Thanh Bách. Hai người này giống nhau, đều thích làm đẹp và ham hư vinh.
Nguyên chủ thì dựa vào có chồng là Chu Thanh Bách, Chu Hiểu Mai thì dựa vào công việc, hiện cô đang là công nhân của xưởng thực phẩm trên huyện thành, vô cùng có thể diện.
Quen được nuông chiều nên sinh hư, thanh danh ngang ngửa nguyên chủ, cho nên hai chị em vô cùng hợp nhau.
Nguyên chủ lớn lên xinh đẹp hơn người, lại ăn nói thanh cao rất có phong phạm người thành phố. Theo như lời của Chu Hiểu Mai trong nhà có bốn người chị dâu thì chỉ có duy nhất chị dâu tư là mang ra ngoài không bị mất mặt.
Ba người chị dâu kia…vứt!
Quan trọng nhất là trước đây lúc Chu Hiểu Mai đi xin việc, nguyên chủ hào phóng bỏ tiền túi ra mua cho cô nhỏ hai lon đồ hộp mang đi đút lót chủ nhiệm.
Nhờ đó mà cô nhỏ mới thuận lợi được nhận vào làm.
Qua chuyện này mối quan hệ chị dâu em chồng càng thêm gắn bó. Cô còn thường ra mặt bênh vực nguyên chủ, nói gì mà nguyên chủ lớn lên như hoa như ngọc vậy mà phải héo hon mòn mỏi chờ chồng, anh tư cô phải tích phúc tám đời mới lấy được nguyên chủ làm vợ.
Bà Chu nghe được mấy lời này suýt nữa cầm gậy phang gẫy chân chó cô ta.
Nguyên chủ thì lại thấy mấy lời này thật hợp tâm ý của mình, chị chị em em rắn chuột một ổ, càng nhìn nhau càng thấy thuận mắt.
Chu Hiểu Mai tuy rằng là con gái út của bà Chu nhưng địa vị lại thua xa người con trai là Chu Thanh Bách.
Hơn nữa cô cũng không phải con gái duy nhất trong nhà, trên anh cả Chu Thanh Mộc còn hai chị lớn nữa.
Nói cách khác ông bà Chu có tổng cộng bốn trai, ba gái.
Nhưng được ông bà thương yêu nâng niu nhất vẫn là Chu Thanh Bách, người con trai có tiền đồ sáng sủa nhất nhà.
Sáu đứa con còn lại dạt sang một bên.
Bà Chu: “Lần trước nhờ người báo tin nói là tháng sau về. Chả biết bao giờ mới gả được chồng, sớm gả nó đi mới yên tâm được.”
Kỳ thật bà rất phiền lòng cô con gái út này, lương mỗi tháng là mười sáu đồng nhưng chỉ gửi về nhà có ba đồng, còn lại bao nhiêu là tiêu xài hoang phí hết sạch.
Còn có mỗi lần về nhà thì chỉ bám lấy chị dâu tư, nói anh trai bạc đãi chị dâu. Nháo một trận gà bay chó sủa, gây ra bao phiền phức cho bà.
Lâm Thanh Hoà: “Nếu con nhớ không lầm thì năm nay cô nhỏ 22 nhỉ?”
Bà Chu: “Năm tới là 23, già đầu rồi.”
Lâm Thanh Hoà vừa tiếp tục công việc trong tay vừa nói: “Mẹ không tìm cho cô mấy mối xem mắt?”
Bà Chu: “Nó thì nơi nào chịu người nhà quê, suốt ngày chỉ ngóng trông lấy người thành phố để được ăn lương thực hàng hoá.”
Lâm Thanh Hoà: “Cô nhỏ nghĩ được như vậy là rất có chí cầu tiến.”
Bà Chu nghĩ trong bụng cầu tiến cái viển vông, người thành phố chắc dễ gả?
Mặc dù con gái có công ăn việc làm, cũng rất có thể diện nhưng bà không cho rằng con gái mình có thể gả cho người trong thành.
Lâm Thanh Hoà không tiếp tục bàn luận về đề tài này.
Đúng lúc này thím Trần ở bên ngoài gõ cửa.
Lâm Thanh Hoà nói vọng ra: “Thím Trần hả, cháu ở trong nhà, thím vào đi.”
Bà Trần tiến vào, thấy bà Chu cũng ở đây thì khách khí cười chào hỏi hai câu.
Thím Trần: “Thanh Hoà nói đúng thật đấy, cung tiêu xã chả có đường đỏ, cái thằng hai đúng là đầu gỗ, không chịu chuẩn bị trước gì cả. Nhà cháu còn không, nhường cho thím trước nhé, thím trả tiền cho cháu.”
Lâm Thanh Hoà: “Được a, cứ tính theo giá cung tiêu xã đi. Thím muốn bao nhiêu?”
Thím Trần: “Hai cân, cháu có không?”
“Có.” Lâm Thanh Hoà đi vào phòng mang hai cân đường đỏ ra, đổ vào cái bình thím Trần đem theo.
Nhìn màu là biết đường chất lượng thượng hạng rồi, thím Trần rất hài lòng.
Lâm Thanh Hoà: “Vì là thím Trần nên cháu mới ưu tiên thôi đấy, người khác thì còn lâu. Đường này cháu phải đi tận lên huyện thành mới mua được đấy.”
Thím Trần cười nói về sau có việc gì cần hỗ trợ cứ nói, đừng khách khí, sau đó vội vàng cáo từ.
Bà Chu từ đầu tới cuối không nói câu nào, bà cảm thấy vợ thằng tư càng ngày càng khéo léo, hôm nay còn biết cách mua một cái nhân tình.
Đổi đường đỏ lấy tiền là chuyện hết sức bình thường nhưng đổi cho người đang lúc nguy cấp thì được lời một cái tình cảm.
Lâm Thanh Hoà: “Chị ba cũng sắp tới ngày sinh rồi nhỉ.”
Bà Chu gật đầu: “Chắc sang tháng thôi.”
Lâm Thanh Hoà cũng gật gật đầu.
Bởi vì có xe đạp nên đi huyện thành rất nhanh, tới mười một giờ trưa Chu Thanh Bách đã về tới nhà.
Anh mang về một cuộn vải dệt thủ công, loại này không cần phiếu vải, nhưng thường thì không mua được ở cung tiêu xã, chỉ có thể ra chợ đen, giá cao hơn một chút.
Ngoài ra còn có tảo đỏ, gừng, tôm khô, rong biển, vài cân gạo, đặc biệt là còn có một cân thịt dê.
Tóm lại anh đi một chuyến mua về rất rất nhiều đồ.
Cuối cùng, nhân vật chính của ngày hôm nay chính là xe đạp phượng hoàng.
Hôm nay anh không đi một mình mà đi cùng với con trai lớn của đại đội trưởng, đúng lúc anh ta cũng cần đi huyện thành mua ít đồ nên hai người đi chung.
Chiếc xe Chu Thanh Bách đạp về chính là anh vừa mới mua được, hiệu phượng hoàng, mới tinh. Trước lúc đi Lâm Thanh Hoà đưa anh 300 đồng, riêng cái xe đạp này thôi đã ngốn hết 250 đồng cộng thêm 32 tờ phiếu công nghiệp, cả một gia tài chứ không ngoa.
Thế mà Lâm Thanh Hoà không mảy may tiếc của, ngược lại cô vô cùng cao hứng hỏi Chu Thanh Bách: “Nhanh vậy hả, tôi tưởng phải đợi tới sang năm.”
Chu Thanh Bách: “Anh được đặc cách.”
À hiểu rồi, thì ra anh có quan hệ nha.
Lâm Thanh Hoà nhìn vẻ ngoài lạnh lùng nhưng ẩn hiện nét cầu khen thưởng thì suýt sặc nước bọt.
Cô bình tâm lại rồi nói: “Anh đi đường khô hết cả mặt rồi, mau vào nhà múc nước ấm rửa mặt rồi thoa chút kem dưỡng da cho dễ chịu đi.”
Chu Thanh Bách nhìn Lâm Thanh Hoà: “Em giúp anh.”
Xem tình hình này thì sang năm cô có thể bắt tay vào thực hiện kế hoạch buôn bán rồi, tâm tình vui vẻ cho nên cô rất dễ tính, rửa mặt thôi mà chuyện nhỏ: “Được!”
Lâm Thanh Hoà pha nước ấm rửa mặt cho anh, rồi sau đó thoa kem dưỡng da.
Tuy nhiên giữa đường có chút khó khăn, chính là lúc cô thoa kem cho anh, ánh mắt chăm chú và nóng bỏng của anh cứ dán chặt vào mặt cô khiến tim cô đập mạnh tới mức sắp nhảy xổ ra khỏi lồng ngực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.