Thập Niên 60: Mang Theo Hệ Thống Phát Sóng Làm Giàu
Chương 46: Chấn Động
Nãi Du Công Xã
21/04/2024
Sống đến hôm nay, Ngô Kim Quế cũng chưa từng chịu thua thiệt như hôm nay, từ lâu bà ta đã thù hận cha mẹ chồng, cô em chồng và cả nhà chú em chồng, sự căm thù này đã vượt qua sự nỗi hận với Tăng Yến Ni.
Ngược đãi thì đã là gì? Bà đây sẽ khiến các người không chịu được!
Đám đông lại bắt đầu chấn động. Tuy bọn họ đã biết Hồ Tứ Phượng là một người vừa tham lam vừa xấu xa nhưng không ngờ bà ta có thể xấu xa đến mức độ này. Còn có cặp vợ chồng Tăng Phúc Quý máu lạnh này nữa, quả thực không giống như cha mẹ ruột của Tăng Yến Ni.
Sắc mặt của đại đội trưởng đã u ám đến tột cùng, ông ấy chỉ muốn lập tức bước lên, tát vào mấy cái mồm của đám người lòng lang dạ sói này: “Lá gan của các người không nhỏ nhỉ!”
Hồ Tứ Phượng chỉ ước gì có thể dùng một tay siết cổ Ngô Kim Quế đến chết, bà ta lớn tiếng ngụy biện: “Tôi không có! Đừng nghe người đàn bà thối này nói bậy! Cô ta muốn hãm hại tôi!”
Có một số người, sự xấu xa của bản thân đã hiện hết ra ngoài, Hồ Tứ Phượng không biết động não, ánh mắt né tránh của bà ta đã tự bán rẻ chính mình.
Vẻ mặt Tăng Phúc Mậu giống như đã sáng tỏ, ông ấy gọi vài người: “Vào nhà bọn họ, lục tìm thuốc cho tôi!”
Tôn Giai Chi bị ép phải giao chìa khóa nhà mình ra, nhà của Tăng Lão Yên sát vách cũng không được buông tha.
Suốt đoạn đường từ trên núi trở về đây, Tăng Lão Yên vẫn đang suy nghĩ viển vong thì lúc này cũng bắt đầu sốt ruột. Ánh mắt ông ta nhìn về phía Tăng Yến Ni kèm vẻ dò xét, ông ta nói với đại đội trưởng: “Phúc Mậu à, cháu làm đại đội trưởng cũng không thể nghe gió thành mưa! Tuy miệng bà già nhà chú không tốt nhưng bà ấy cũng không có gan hại người, vào nhà lục soát đồ gì đó thì không cần đâu!”
Tăng Phúc Mậu cười như không cười: “Chú đã sợ thành như vậy rồi sao? Chẳng lẽ trong nhà chú còn cất giấu thứ gì mà không thể để người ngoài nhìn thấy?”
Tăng Lão Yên lập tức giật chìa khóa giắt trên lưng quần mình xuống, thái độ rất tích cực: “Làm gì có thứ gì không thể để người ta nhìn thấy? Các người cứ tùy tiện lục soát!”
Hồ Tứ Phượng đứng một bên bắt đầu hiểu ra mình nói nhiều càng sai nhiều nên núi đầu im lặng, giống như đang nhận lỗi nhưng bà ta đã nghiến răng kêu ken két, nếu ánh mắt có thể giết người thì cơ thể Tăng Yến Ni đã đầy lỗ như cái sàng rồi.
Làm sao Tăng Yến Ni có thể sợ ánh mắt như ăn thịt người của bọn họ? Cô có không gian, nhà họ Tăng sẽ không hại được cô. Nếu nguyên chủ gặp nạn không chết thì dự định bán cháu gái của bà già yêu quái này đã hoàn thành.
Nguyên chủ chỉ là một cô gái bình thường ở thời đại này, cô ấy liều mạng lao động cũng chỉ muốn tìm kiếm chút tình yêu, sự thương ấm áp nhưng kết quả là không có tình yêu thương, càng không có sự ấm áp, chỉ có hết trận làm nhục này đến trận làm nhục khác, liên tục hãm hại cô ấy. Cô ấy đã làm gì sai? Cô ấy vộ tội!
Nếu như đây là vở kịch thì có lẽ lúc này nguyên chủ đang khàn giọng chất vấn Hồ Tứ Phượng vì sao đối xử với cô ấy như vậy? Rốt cuộc thì cô ấy đã làm gì sai?
Thế nhưng đây là hiện thực, với cặn bã mà nói là phải đánh, nhiều lời với hạng người này rất lãng phí thời gian.
Ngược đãi thì đã là gì? Bà đây sẽ khiến các người không chịu được!
Đám đông lại bắt đầu chấn động. Tuy bọn họ đã biết Hồ Tứ Phượng là một người vừa tham lam vừa xấu xa nhưng không ngờ bà ta có thể xấu xa đến mức độ này. Còn có cặp vợ chồng Tăng Phúc Quý máu lạnh này nữa, quả thực không giống như cha mẹ ruột của Tăng Yến Ni.
Sắc mặt của đại đội trưởng đã u ám đến tột cùng, ông ấy chỉ muốn lập tức bước lên, tát vào mấy cái mồm của đám người lòng lang dạ sói này: “Lá gan của các người không nhỏ nhỉ!”
Hồ Tứ Phượng chỉ ước gì có thể dùng một tay siết cổ Ngô Kim Quế đến chết, bà ta lớn tiếng ngụy biện: “Tôi không có! Đừng nghe người đàn bà thối này nói bậy! Cô ta muốn hãm hại tôi!”
Có một số người, sự xấu xa của bản thân đã hiện hết ra ngoài, Hồ Tứ Phượng không biết động não, ánh mắt né tránh của bà ta đã tự bán rẻ chính mình.
Vẻ mặt Tăng Phúc Mậu giống như đã sáng tỏ, ông ấy gọi vài người: “Vào nhà bọn họ, lục tìm thuốc cho tôi!”
Tôn Giai Chi bị ép phải giao chìa khóa nhà mình ra, nhà của Tăng Lão Yên sát vách cũng không được buông tha.
Suốt đoạn đường từ trên núi trở về đây, Tăng Lão Yên vẫn đang suy nghĩ viển vong thì lúc này cũng bắt đầu sốt ruột. Ánh mắt ông ta nhìn về phía Tăng Yến Ni kèm vẻ dò xét, ông ta nói với đại đội trưởng: “Phúc Mậu à, cháu làm đại đội trưởng cũng không thể nghe gió thành mưa! Tuy miệng bà già nhà chú không tốt nhưng bà ấy cũng không có gan hại người, vào nhà lục soát đồ gì đó thì không cần đâu!”
Tăng Phúc Mậu cười như không cười: “Chú đã sợ thành như vậy rồi sao? Chẳng lẽ trong nhà chú còn cất giấu thứ gì mà không thể để người ngoài nhìn thấy?”
Tăng Lão Yên lập tức giật chìa khóa giắt trên lưng quần mình xuống, thái độ rất tích cực: “Làm gì có thứ gì không thể để người ta nhìn thấy? Các người cứ tùy tiện lục soát!”
Hồ Tứ Phượng đứng một bên bắt đầu hiểu ra mình nói nhiều càng sai nhiều nên núi đầu im lặng, giống như đang nhận lỗi nhưng bà ta đã nghiến răng kêu ken két, nếu ánh mắt có thể giết người thì cơ thể Tăng Yến Ni đã đầy lỗ như cái sàng rồi.
Làm sao Tăng Yến Ni có thể sợ ánh mắt như ăn thịt người của bọn họ? Cô có không gian, nhà họ Tăng sẽ không hại được cô. Nếu nguyên chủ gặp nạn không chết thì dự định bán cháu gái của bà già yêu quái này đã hoàn thành.
Nguyên chủ chỉ là một cô gái bình thường ở thời đại này, cô ấy liều mạng lao động cũng chỉ muốn tìm kiếm chút tình yêu, sự thương ấm áp nhưng kết quả là không có tình yêu thương, càng không có sự ấm áp, chỉ có hết trận làm nhục này đến trận làm nhục khác, liên tục hãm hại cô ấy. Cô ấy đã làm gì sai? Cô ấy vộ tội!
Nếu như đây là vở kịch thì có lẽ lúc này nguyên chủ đang khàn giọng chất vấn Hồ Tứ Phượng vì sao đối xử với cô ấy như vậy? Rốt cuộc thì cô ấy đã làm gì sai?
Thế nhưng đây là hiện thực, với cặn bã mà nói là phải đánh, nhiều lời với hạng người này rất lãng phí thời gian.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.