Thập Niên 60: Mang Theo Hệ Thống Phát Sóng Làm Giàu
Chương 25: Tội Ác
Nãi Du Công Xã
16/04/2024
Ánh sáng trong phòng bệnh mông lung, đôi mắt sâu thẳm của Tằng Yến Ni tràn đầy sự đen tối, giọng nói lại rất dịu dàng: “Chúng ta còn rất nhiều thời gian, cứ từ từ chơi nhé? Ông không nói lời nào, tôi coi như ông đồng ý nhé.”
Lông tơ trên người Tằng Phúc Quý đều dựng thẳng. Có phải con nhóc này điên rồi hay không?
“Tôi ghét cách ông nhìn tôi, mắt của ông lên được rửa sạch rồi đấy.” Bàn tay cô cầm bình xịt cay.
Một bình xịt cay phòng kẻ háo sắc được Tằng Yến Ni giấu trong ống tay áo, Tằng Phúc Quý bất ngờ bị xịt vào mặt.
Máu khắp người đều dồn lên trên đầu, ông ta cảm giác như có ai đấm mạnh vào đầu của mình, hai mắt nóng rực, Tằng Phúc Quý đau đến mức muốn ngất xỉu, ông ta muốn nôn, nhưng miệng lại bị bịt kín, sự khó chịu này khiến ông ta như muốn chết đi sống lại.
“Có đau không? Cơn đau nho nhỏ này chẳng là gì so với tất cả những nỗi đau mà tôi đã phải chịu đựng trong 15 năm qua đâu?” Khoé miệng Tằng Yến Ni nhếch lên nụ cười mỉa mai.
“Lúc tôi 5 tuổi, ông đã dùng chân đá tôi một cái rất mạnh chỉ vì tôi làm cháy cơm. Lưng va phải bàn, tôi lập tức ngất xỉu tại chỗ, phải nằm trên giường suốt một tháng trời, nhưng vết thương chưa lành, ông đã lôi tôi lên bắt tôi đi làm việc, ông có biết cảm giác khi bị thương ở lưng đau đến mức không thể đứng thẳng lên được, chỉ có thể khom lưng gánh củi và cắt cỏ lợn là cảm giác gì không?”
Tằng Yến Ni lại giơ bình xịt cay lên.
Tằng Phúc Quý muốn nhắm mắt tránh đi, nhưng đôi mắt lại bị bắt mở ra, lại lần nữa bị xịt vào mắt, ông ta muốn kêu lên nhưng lại không thể kêu thành tiếng, đau đến mức lăn lộn trên mặt đất.
“Năm tôi 7 tuổi, đêm 30, người khác được ăn sủi cảo, tôi lại chỉ có thể ăn bánh bột ngô, bởi vì thực sự tò mò mùi vị của sủi cảo cho nên tôi không nhịn được mà ăn vụng một cái, một cái tát của ông lập tức đánh gãy hai cái răng của tôi, Hồ Tứ Phượng bắt tôi quỳ gối trên nền tuyết để tự mình hối lỗi. Ha, chỉ vì một miếng sủi cảo, khiến tôi bị cảm lạnh, suýt chút nữa mất nửa cái mạng.”
“Vẫn là năm 7 tuổi, Tằng Phúc Trân cướp mất trứng vịt tôi nhặt được, tôi tức giận đẩy cô ta một cái, ông không phân rõ đúng sai lập tức bẻ gãy hai tay của tôi.”
“Năm tôi học lớp 2 tiểu học, ông lập tức cướp đi cơ hội tiếp tục đi học của tôi…”.
“Trong đội xây ruộng bậc thang, ông bắt một đứa trẻ 10 tuổi như tôi lên núi vác đất, tôi thấp đến mức không thể vác được một cây sào, vừa vác vừa kéo, ông lập tức dùng đòn gánh đánh tôi thật mạnh trước mặt cả làng, nếu như không có đại đội trưởng ngăn cản thì hôm nay tôi cũng không có cơ hội báo đáp công ơn của người cha tuyệt vời như ông đâu”.
Mỗi lần Tằng Yến Ni nhắc đến một trong những tội ác của Tằng Phúc Quý, cô lại xịt hơi cay vào ông ta một lần, chai xịt hơi cay nhanh chóng hết sạch.
Tằng Phúc Quý sống đến 40 tuổi, từ trước đến nay chưa từng phải chịu khổ như bây giờ, nướng hai mắt trên lửa là cảm giác như thế nào? Cơn đau như muốn nổ tung, cơn đau đớn gấp trăm lần so với việc gãy tay gãy chân.
Lông tơ trên người Tằng Phúc Quý đều dựng thẳng. Có phải con nhóc này điên rồi hay không?
“Tôi ghét cách ông nhìn tôi, mắt của ông lên được rửa sạch rồi đấy.” Bàn tay cô cầm bình xịt cay.
Một bình xịt cay phòng kẻ háo sắc được Tằng Yến Ni giấu trong ống tay áo, Tằng Phúc Quý bất ngờ bị xịt vào mặt.
Máu khắp người đều dồn lên trên đầu, ông ta cảm giác như có ai đấm mạnh vào đầu của mình, hai mắt nóng rực, Tằng Phúc Quý đau đến mức muốn ngất xỉu, ông ta muốn nôn, nhưng miệng lại bị bịt kín, sự khó chịu này khiến ông ta như muốn chết đi sống lại.
“Có đau không? Cơn đau nho nhỏ này chẳng là gì so với tất cả những nỗi đau mà tôi đã phải chịu đựng trong 15 năm qua đâu?” Khoé miệng Tằng Yến Ni nhếch lên nụ cười mỉa mai.
“Lúc tôi 5 tuổi, ông đã dùng chân đá tôi một cái rất mạnh chỉ vì tôi làm cháy cơm. Lưng va phải bàn, tôi lập tức ngất xỉu tại chỗ, phải nằm trên giường suốt một tháng trời, nhưng vết thương chưa lành, ông đã lôi tôi lên bắt tôi đi làm việc, ông có biết cảm giác khi bị thương ở lưng đau đến mức không thể đứng thẳng lên được, chỉ có thể khom lưng gánh củi và cắt cỏ lợn là cảm giác gì không?”
Tằng Yến Ni lại giơ bình xịt cay lên.
Tằng Phúc Quý muốn nhắm mắt tránh đi, nhưng đôi mắt lại bị bắt mở ra, lại lần nữa bị xịt vào mắt, ông ta muốn kêu lên nhưng lại không thể kêu thành tiếng, đau đến mức lăn lộn trên mặt đất.
“Năm tôi 7 tuổi, đêm 30, người khác được ăn sủi cảo, tôi lại chỉ có thể ăn bánh bột ngô, bởi vì thực sự tò mò mùi vị của sủi cảo cho nên tôi không nhịn được mà ăn vụng một cái, một cái tát của ông lập tức đánh gãy hai cái răng của tôi, Hồ Tứ Phượng bắt tôi quỳ gối trên nền tuyết để tự mình hối lỗi. Ha, chỉ vì một miếng sủi cảo, khiến tôi bị cảm lạnh, suýt chút nữa mất nửa cái mạng.”
“Vẫn là năm 7 tuổi, Tằng Phúc Trân cướp mất trứng vịt tôi nhặt được, tôi tức giận đẩy cô ta một cái, ông không phân rõ đúng sai lập tức bẻ gãy hai tay của tôi.”
“Năm tôi học lớp 2 tiểu học, ông lập tức cướp đi cơ hội tiếp tục đi học của tôi…”.
“Trong đội xây ruộng bậc thang, ông bắt một đứa trẻ 10 tuổi như tôi lên núi vác đất, tôi thấp đến mức không thể vác được một cây sào, vừa vác vừa kéo, ông lập tức dùng đòn gánh đánh tôi thật mạnh trước mặt cả làng, nếu như không có đại đội trưởng ngăn cản thì hôm nay tôi cũng không có cơ hội báo đáp công ơn của người cha tuyệt vời như ông đâu”.
Mỗi lần Tằng Yến Ni nhắc đến một trong những tội ác của Tằng Phúc Quý, cô lại xịt hơi cay vào ông ta một lần, chai xịt hơi cay nhanh chóng hết sạch.
Tằng Phúc Quý sống đến 40 tuổi, từ trước đến nay chưa từng phải chịu khổ như bây giờ, nướng hai mắt trên lửa là cảm giác như thế nào? Cơn đau như muốn nổ tung, cơn đau đớn gấp trăm lần so với việc gãy tay gãy chân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.