Thập Niên 60: Mang Theo Hệ Thống Phát Sóng Làm Giàu
Chương 48: Xử Lý Thế Nào
Nãi Du Công Xã
21/04/2024
Đại đội trưởng suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng gật đầu, ông ấy nói với Tăng Yến Ni: “Hai ngày này cháu ở tạm trong đại đội, ngay ngày mai chú sẽ sắp xếp nhờ người đến sửa căn nhà bên đó, chi phí sửa chữa… Sẽ trừ vào công điểm mà trước đó đại đội đã thưởng cho cháu, cháu thấy thế nào?”
Nhiều người đang nhìn chằm chằm như vậy nên Tăng Phúc Mậu cũng không thể công khai hỗ trợ Tăng Yến Ni, đừng thấy mọi người đang đồng tình với đứa nhỏ như thế mà lầm, chỉ cần liên quan đến lợi ích thì chắc chắn sẽ có người ầm ĩ.
Làm sao Tăng Yến Ni lại không đồng ý? Cô lập tức gật đầu: “Cháu nghe chú Phúc Mậu!”
Người được ra lệnh vào nhà tìm thuốc cũng nhanh chóng có thu hoạch, người ta tìm thấy hai gói bột màu nâu được bao bằng giấy báo trong nhà Tăng Lão Yên và Tăng Phúc Quý.
Ông Tiêu chuyên xem bệnh cho đàn gia súc của đại đội cũng biết một ít y học, ông ấy cầm hai gói bột lên ngửi: “Trong này có mạn đà la, dược lực cũng không ít, đừng nói là người, gói thuốc này còn có thể đánh gục một con bò.”
“Bác sĩ thú y như ông thì biết cái gì? Gần đây tôi và vợ lão nhị không ngủ được nên tôi mới nhờ người ta kê thuốc.” Hồ Tứ Phượng vẫn cứng miệng, bà ta còn chống chế.
Ông Tiêu hừ một tiếng: “Nếu thật sự đây là thuốc ngủ thì bà dám há miệng ra uống cho chúng tôi xem không? Đừng trách tôi không nhắc nhở bà, độc tính của thứ này không nhỏ.”
Mọi người vây xem xung quanh lại xôn xao: “Uống đi! Bà uống đi!”
Hồ Tứ Phượng giống như châu chấu sau thu, bà ta lập tức ỉu xìu.
Tăng Phúc Mậu rầu rĩ, không biết nên xử lý cả nhà này thế nào? Hiện tại bên trên đang hỗn loạn, người ta bận rộn không thôi thì làm gì có thời gian rảnh rỗi để phản ứng đến vụ án nhỏ thế này, nhiều lắm thì cũng chỉ nhốt hai ngày rồi thả ra.
Thế nhưng xử nhẹ với gia đình này là chuyện không thể, tối thiểu việc khai hoang của đại đội có thể để đám người này làm đến sang năm.
Do dự một lát, Tăng Phúc Mậu mới nhỏ giọng hỏi thăm Tăng Yến Ni: “Cháu gái, cháu là người bị hại, cháu có ý kiến gì thì nói cho chú nghe!”
Tăng Yến Ni cũng đang cân nhắc nên xử lý đám người này thế nào để có lợi với mình nhất.
Suy nghĩ của cô cũng giống như đại đội trưởng, bây giờ là thời đại mà mâu thuẫn giai cấp càng ngày càng gay gắt, một gia đình xảy ra chuyện nội bộ lục đục, bắt đến sở cảnh sát cũng chưa chắc bị quản thúc, huống hồ tội của nhà họ Tăng cũng chưa đủ cơ sở trở thành tội phạm, khó tạo ra tổn hại lớn cho bọn họ nên đưa bọn họ đến sở cảnh sát cũng không khác gì thả bọn họ ra.
Mọi người đều ngầm hiểu được điều này, vả lại cũng có nhiều người đang có mặt ở hiện trường, không bằng mượn cơ hội này để tách ra khỏi nhà họ Tăng.
Nhiều người đang nhìn chằm chằm như vậy nên Tăng Phúc Mậu cũng không thể công khai hỗ trợ Tăng Yến Ni, đừng thấy mọi người đang đồng tình với đứa nhỏ như thế mà lầm, chỉ cần liên quan đến lợi ích thì chắc chắn sẽ có người ầm ĩ.
Làm sao Tăng Yến Ni lại không đồng ý? Cô lập tức gật đầu: “Cháu nghe chú Phúc Mậu!”
Người được ra lệnh vào nhà tìm thuốc cũng nhanh chóng có thu hoạch, người ta tìm thấy hai gói bột màu nâu được bao bằng giấy báo trong nhà Tăng Lão Yên và Tăng Phúc Quý.
Ông Tiêu chuyên xem bệnh cho đàn gia súc của đại đội cũng biết một ít y học, ông ấy cầm hai gói bột lên ngửi: “Trong này có mạn đà la, dược lực cũng không ít, đừng nói là người, gói thuốc này còn có thể đánh gục một con bò.”
“Bác sĩ thú y như ông thì biết cái gì? Gần đây tôi và vợ lão nhị không ngủ được nên tôi mới nhờ người ta kê thuốc.” Hồ Tứ Phượng vẫn cứng miệng, bà ta còn chống chế.
Ông Tiêu hừ một tiếng: “Nếu thật sự đây là thuốc ngủ thì bà dám há miệng ra uống cho chúng tôi xem không? Đừng trách tôi không nhắc nhở bà, độc tính của thứ này không nhỏ.”
Mọi người vây xem xung quanh lại xôn xao: “Uống đi! Bà uống đi!”
Hồ Tứ Phượng giống như châu chấu sau thu, bà ta lập tức ỉu xìu.
Tăng Phúc Mậu rầu rĩ, không biết nên xử lý cả nhà này thế nào? Hiện tại bên trên đang hỗn loạn, người ta bận rộn không thôi thì làm gì có thời gian rảnh rỗi để phản ứng đến vụ án nhỏ thế này, nhiều lắm thì cũng chỉ nhốt hai ngày rồi thả ra.
Thế nhưng xử nhẹ với gia đình này là chuyện không thể, tối thiểu việc khai hoang của đại đội có thể để đám người này làm đến sang năm.
Do dự một lát, Tăng Phúc Mậu mới nhỏ giọng hỏi thăm Tăng Yến Ni: “Cháu gái, cháu là người bị hại, cháu có ý kiến gì thì nói cho chú nghe!”
Tăng Yến Ni cũng đang cân nhắc nên xử lý đám người này thế nào để có lợi với mình nhất.
Suy nghĩ của cô cũng giống như đại đội trưởng, bây giờ là thời đại mà mâu thuẫn giai cấp càng ngày càng gay gắt, một gia đình xảy ra chuyện nội bộ lục đục, bắt đến sở cảnh sát cũng chưa chắc bị quản thúc, huống hồ tội của nhà họ Tăng cũng chưa đủ cơ sở trở thành tội phạm, khó tạo ra tổn hại lớn cho bọn họ nên đưa bọn họ đến sở cảnh sát cũng không khác gì thả bọn họ ra.
Mọi người đều ngầm hiểu được điều này, vả lại cũng có nhiều người đang có mặt ở hiện trường, không bằng mượn cơ hội này để tách ra khỏi nhà họ Tăng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.