Thập Niên 60: Mang Theo Không Gian Vả Mặt Ngược Cặn Bã
Chương 2: Ân Nhân Cứu Mạng
Nhạc Tại Đương Hạ
19/08/2024
Lúc đó cô mới biết cháu trai mình đã chết vì sốt cao khi mới năm tuổi. Quá tuyệt vọng nên cô tự sát trước cửa nhà tiểu cô.
Lần nhập viện này của cô là do khi cầm bằng tốt nghiệp trung học về nhà, Hứa Lôi dẫn người định cưỡng ép cô, không chịu nổi nhục nhã nên cô đã đâm đầu vào tường tự vẫn.
"Ồ, cô bé tỉnh rồi à, thấy đỡ hơn chưa?" Lúc này, một bà lão lớn tuổi mặc đồ bệnh nhân, chống gậy bước vào, thấy cô tỉnh dậy liền hỏi thăm.
"Đỡ hơn rồi ạ, chỉ thấy hơi chóng mặt và buồn nôn thôi. Bà ra ngoài đi dạo về rồi à?" La Huệ Mẫn quay đầu, cố nở một nụ cười đáp lại.
Nhưng trong lòng cô đang nghĩ cách nhanh chóng thoát khỏi tình cảnh hiện tại, bởi theo như cốt truyện thì cô chị họ xấu xa kia - nữ chính trong truyện đã sống lại từ đêm qua và sắp tới chắc chắn sẽ ra tay với cô.
"Cháu bị chóng mặt cũng đúng thôi, hôm qua lúc đưa cháu đến đây thì máu chảy nhiều như thế cơ mà. Nếu không có cậu thanh niên đó truyền máu cho cháu thì chắc cháu cũng khó mà giữ được mạng sống rồi" Bà cụ sợ hãi đáp lại.
Sau đó, bà đưa tay sờ lên trán cô rồi nói: "Cơn sốt đã hạ rồi. Nếu cháu có thể cử động được thì mau xuống giường vận động một chút đi. Chút nữa, khi bác sĩ đi làm thì bọn họ sẽ vào kiểm tra, có lẽ sẽ phải truyền dịch cho cháu đấy"
"Cậu thanh niên? Ý bà là người đưa cháu đến đây hôm qua là một thanh niên à?"
"Đúng rồi, là một cậu trai trẻ đẹp trai và khỏe mạnh. Nhưng có vẻ cậu ấy đang vội, nên sau khi truyền máu cho cháu xong thì đi ngay. May mà bác sĩ Lưu, người cấp cứu cho cháu quen biết cháu nên mới giữ cháu lại"
"Cảm ơn bà đã nói cho cháu biết" La Huệ Mẫn từ từ ngồi dậy nói.
Nhưng trong lòng cô lại thấy nặng nề, vì theo như trong sách đã viết thì người thanh niên đó đến Bắc Kinh để công tác và thăm bạn. Khi đi thăm người thân, anh ấy đã kể chuyện này với một người bạn làm trong ngành công an.
Người bạn đó lại thuộc phe đối lập với nhà Hứa, nên đã điều tra kỹ lưỡng và phát hiện ra việc gia đình nhà họ Hứa lợi dụng chức quyền để cướp đoạt tài sản.
Đúng lúc ấy, em họ của cô là Dương Cần nhờ sống lại mà biết trước sự việc này và biết rằng cha con nhà họ Hứa sắp phải vào tù.
Nhưng để có thể lợi dụng nhà họ Hứa kiểm soát cô tốt hơn nên Dương Cần đã lựa chọn hợp tác với bọn họ, không chỉ thay đổi hoàn toàn cuộc đời của nhân vật chính mà còn gây hại cho một số người vô tội, khiến nhà họ Hứa tiếp tục lộng hành thêm mười mấy năm nữa.
Nếu cô không nhớ nhầm thì tối nay Dương Cần sẽ đến nhà họ Hứa để báo tin, và cùng với vợ chồng dì ruột của cô đánh thuốc mê rồi đưa cô đến nhà họ Hứa để cho Hứa Lỗi chơi đùa. Có vẻ như sau khi xuất viện thì cô sẽ phải sắp xếp một con đường rút lui càng sớm càng tốt, nếu có thể thì tốt nhất là nên một lưới bắt hết bọn họ.
Nghĩ đến đây, La Huệ Mẫn lại nói thêm vài lời khách sáo rồi chậm rãi đứng dậy, đi một vòng, vào nhà vệ sinh rồi rửa mặt qua loa.
Vừa ngồi xuống thì một cô gái trẻ tuổi, trạc tuổi cô đã xách hai hộp cơm bước vào, mỉm cười nói: "Chị tỉnh rồi, thật là may quá"
Lần nhập viện này của cô là do khi cầm bằng tốt nghiệp trung học về nhà, Hứa Lôi dẫn người định cưỡng ép cô, không chịu nổi nhục nhã nên cô đã đâm đầu vào tường tự vẫn.
"Ồ, cô bé tỉnh rồi à, thấy đỡ hơn chưa?" Lúc này, một bà lão lớn tuổi mặc đồ bệnh nhân, chống gậy bước vào, thấy cô tỉnh dậy liền hỏi thăm.
"Đỡ hơn rồi ạ, chỉ thấy hơi chóng mặt và buồn nôn thôi. Bà ra ngoài đi dạo về rồi à?" La Huệ Mẫn quay đầu, cố nở một nụ cười đáp lại.
Nhưng trong lòng cô đang nghĩ cách nhanh chóng thoát khỏi tình cảnh hiện tại, bởi theo như cốt truyện thì cô chị họ xấu xa kia - nữ chính trong truyện đã sống lại từ đêm qua và sắp tới chắc chắn sẽ ra tay với cô.
"Cháu bị chóng mặt cũng đúng thôi, hôm qua lúc đưa cháu đến đây thì máu chảy nhiều như thế cơ mà. Nếu không có cậu thanh niên đó truyền máu cho cháu thì chắc cháu cũng khó mà giữ được mạng sống rồi" Bà cụ sợ hãi đáp lại.
Sau đó, bà đưa tay sờ lên trán cô rồi nói: "Cơn sốt đã hạ rồi. Nếu cháu có thể cử động được thì mau xuống giường vận động một chút đi. Chút nữa, khi bác sĩ đi làm thì bọn họ sẽ vào kiểm tra, có lẽ sẽ phải truyền dịch cho cháu đấy"
"Cậu thanh niên? Ý bà là người đưa cháu đến đây hôm qua là một thanh niên à?"
"Đúng rồi, là một cậu trai trẻ đẹp trai và khỏe mạnh. Nhưng có vẻ cậu ấy đang vội, nên sau khi truyền máu cho cháu xong thì đi ngay. May mà bác sĩ Lưu, người cấp cứu cho cháu quen biết cháu nên mới giữ cháu lại"
"Cảm ơn bà đã nói cho cháu biết" La Huệ Mẫn từ từ ngồi dậy nói.
Nhưng trong lòng cô lại thấy nặng nề, vì theo như trong sách đã viết thì người thanh niên đó đến Bắc Kinh để công tác và thăm bạn. Khi đi thăm người thân, anh ấy đã kể chuyện này với một người bạn làm trong ngành công an.
Người bạn đó lại thuộc phe đối lập với nhà Hứa, nên đã điều tra kỹ lưỡng và phát hiện ra việc gia đình nhà họ Hứa lợi dụng chức quyền để cướp đoạt tài sản.
Đúng lúc ấy, em họ của cô là Dương Cần nhờ sống lại mà biết trước sự việc này và biết rằng cha con nhà họ Hứa sắp phải vào tù.
Nhưng để có thể lợi dụng nhà họ Hứa kiểm soát cô tốt hơn nên Dương Cần đã lựa chọn hợp tác với bọn họ, không chỉ thay đổi hoàn toàn cuộc đời của nhân vật chính mà còn gây hại cho một số người vô tội, khiến nhà họ Hứa tiếp tục lộng hành thêm mười mấy năm nữa.
Nếu cô không nhớ nhầm thì tối nay Dương Cần sẽ đến nhà họ Hứa để báo tin, và cùng với vợ chồng dì ruột của cô đánh thuốc mê rồi đưa cô đến nhà họ Hứa để cho Hứa Lỗi chơi đùa. Có vẻ như sau khi xuất viện thì cô sẽ phải sắp xếp một con đường rút lui càng sớm càng tốt, nếu có thể thì tốt nhất là nên một lưới bắt hết bọn họ.
Nghĩ đến đây, La Huệ Mẫn lại nói thêm vài lời khách sáo rồi chậm rãi đứng dậy, đi một vòng, vào nhà vệ sinh rồi rửa mặt qua loa.
Vừa ngồi xuống thì một cô gái trẻ tuổi, trạc tuổi cô đã xách hai hộp cơm bước vào, mỉm cười nói: "Chị tỉnh rồi, thật là may quá"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.