Thập Niên 60: Mật Bảo Bật Hack Sinh Hoạt

Chương 16:

Phúc Hồng Trang

09/11/2024

Hôm nay có bốn con chim sẻ bay đến, kêu líu lo trong sân, gió mùa hè thổi qua, lá cây rì rào, nhìn giống như một bức tranh vẽ, mà Mật Bảo chính là tiên nữ trong bức tranh ấy.

Cô bé mặc một chiếc váy màu đỏ hồng, chân đi giày vải, tóc buộc hai búi, theo từng động tác của cô bé lắc lư qua lại, đôi mắt to tròn đen láy chăm chú nhìn theo những con chim sẻ, trông vô cùng đáng yêu.

Lâm Thanh Vận nhìn một lúc, thấy Mật Bảo vừa nhảy vừa chạy đến, trong tay còn cầm một con chim sẻ nhỏ: "Chị, chị, em muốn ra ngoài chơi, chúng ta ra ngoài chơi đi."

Lâm Thanh Vận vừa định từ chối, Mật Bảo đã nói: "Đi mà, đi mà."

Lâm Thanh Vận sờ sờ con chim sẻ, con chim sẻ hoảng sợ bay vút lên, đậu lên búi tóc của Mật Bảo.

"Ngày nào cũng đến nhà chơi, vậy mà vẫn sợ tao à." Lâm Thanh Vận nói.

Mật Bảo giơ ngón tay mập mạp chỉ vào con chim sẻ trên đầu: "Con chim này là lần đầu tiên đến, nên nhát gan đấy."

Lâm Thanh Vận hỏi: "Em nhận ra được à?"

Mật Bảo: "Đương nhiên rồi. Trông chúng nó khác nhau mà."

Nhưng đối với Lâm Thanh Vận mà nói, con nào trông cũng giống nhau!

Lâm Thanh Vận một tay xách giỏ, một tay dắt Mật Bảo đi lên núi sau: "Chị đi hái rau dại đây, em tự chơi đi."

Mật Bảo liền chạy thẳng đến bụi hoa dại bên cạnh, có vài con bướm đang bay lượn trên đó, bị cô bé làm cho hoảng sợ bay tán loạn, nhưng ngay sau đó lại bay về, đậu lên người Mật Bảo, Mật Bảo cười khanh khách: "Em bắt bướm đây." Con bướm lại bay đến đậu lên bông hoa, cô bé liền chạy theo.



Lâm Thanh Vận đi theo sau Mật Bảo, con đường cô bé đi qua, cỏ dại mọc um tùm, tùy tiện hái cũng được một giỏ to, thi thoảng còn tìm được nấm mọc trên gốc cây đổ.

Chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ, đã hái đủ rau dại cho cả nhà ăn trong một ngày, bằng người khác hái cả nửa ngày.

Chờ đến khi Mật Bảo chơi mệt rồi, ngồi bệt xuống bên cạnh bụi hoa, ngắt những bông hoa đẹp để Lâm Thanh Vận uốn vòng hoa đeo cho.

"Thanh Vận!" Một giọng nói vang lên phía sau, Lâm Thanh Vận quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tóc buộc hai bên chạy đến, cô bé cũng xách theo một chiếc giỏ.

"Phúc Ngọc." Lâm Thanh Vận cười nói.

Lâm Phúc Ngọc nói: "Tôi thấy cửa nhà cậu khóa trái, liền đoán là cậu lên núi sau rồi." Cô bé dắt theo một cậu bé thấp hơn Mật Bảo một chút, là Lâm Phúc Ninh, nhìn vào giỏ của Lâm Thanh Vận nói: "Hái được nhiều thế."

"Phúc Ninh, em chơi với Mật Bảo đi." Lâm Phúc Ngọc nhìn Mật Bảo trắng trẻo, đáng yêu, trên đầu còn đeo một vòng hoa xinh xắn, càng làm nổi bật làn da trắng hồng, đôi môi đỏ mọng, thực sự là xinh đẹp đáng yêu, cô bé không nhịn được mà khen: "Nhà cậu nuôi Mật Bảo tốt thật đấy, con gái nông thôn làm gì có ai trắng trẻo như vậy."

Đừng nói là nông thôn, ngay cả trong huyện cũng hiếm thấy.

Phúc Ninh còn chưa đến hai tuổi, nói chuyện còn ngọng nghịu, cậu bé đi theo sau Mật Bảo đuổi bướm, bất cẩn ngã sấp mặt xuống bãi cỏ, ăn cả mồm đất, cũng không khóc, lại bò dậy tiếp tục đuổi theo: "Mít, mít."

Mật Bảo dừng lại, nghiêm túc nói: "Mật Bảo, chị tao là Mật Bảo, không phải Mật Mật."

"Mít, mít, mít, mít." Phúc Ninh nói.

Mật Bảo lấy khăn tay lau vết bùn trên miệng Phúc Ninh: "Thôi được rồi." Sau đó tiếp tục đuổi bướm, ở chỗ này càng ngày càng nhiều bướm, cô bé vươn tay ra là bắt được một con, vui vẻ cười khanh khách không ngớt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 60: Mật Bảo Bật Hack Sinh Hoạt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook