Thập Niên 60: Mật Bảo Bật Hack Sinh Hoạt
Chương 22:
Phúc Hồng Trang
09/11/2024
Từng đồng từng cắc tích cóp được, bà nội Lâm đều rất tiếc.
Ông nội Lâm phì phèo điếu thuốc lào: "Thế cũng đáng mừng. Đọc lại thư cho tôi nghe nào."
Bà nội Lâm lại vui vẻ: "Kết hôn rồi, chẳng mấy chốc sẽ có cháu trai, cháu gái thôi." Lấy thư ra đọc cho ông nội Lâm nghe, đọc xong lại mở bưu kiện ra xem xét tỉ mỉ.
Đều là đồ ăn thức uống, ngoài thịt hộp ra còn có một hộp thịt khô, ngoài ra còn có một ít bánh kẹo mứt.
"Thằng ba dặn chúng ta, đừng tiếc gì mà ăn, gặt lúa mì tốn sức lắm, bảo chúng ta bồi bổ cơ thể." Bà nội Lâm cười cười, nước mắt rưng rưng: "Những thứ này đều là thằng ba liều mạng đổi lấy, tôi thấy trong lòng khó chịu quá."
Ông nội Lâm từng ra chiến trường, bị thương ở chân nên xuất ngũ, thế là còn may mắn lắm rồi, còn nhiều người bỏ mạng ở đó hơn, Lâm Bá Phù muốn đi lính, bà nội Lâm ngăn cản không cho đi, bà sợ con trai thứ ba đi lính rồi sẽ không bao giờ quay về nữa.
Nhưng Lâm Bá Phù đã quyết tâm, quỳ trước cửa nhà chính cả một đêm, bà ở trong nhà chính khóc cả một đêm.
Hôm sau, bà thu dọn đồ đạc cho đưa con trai thứ ba, để nó theo bộ đội đi.
Đi một cái là sáu năm.
Con trai bà từ một cậu lính quèn từng bước một lên chức tiểu đội trưởng, trung đội trưởng, bây giờ đã là tiểu đoàn trưởng rồi, bà không biết nó đã đổ bao nhiêu máu, bao nhiêu mồ hôi, hỏi thì nó cũng không nói.
Lâm Bá Diễm nằm ở mép giường gỗ, ở giữa là Mật Bảo, chỉ thấy cô bé nằm nghiêng người, bàn tay nhỏ bé đặt trên ngực đầy đặn của mẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn áp vào cổ mẹ, giọng nói ngọt ngào: "Mẹ ơi, con nhớ mẹ quá, con muốn biến thành một con bướm nhỏ, nấp trong tóc mẹ, ngày ngày đi theo mẹ, một khắc cũng không rời xa."
"Mẹ con đội khăn trùm đầu, con nấp trong tóc mẹ, không sợ bị ngạt thở chết sao." Lâm Bá Diễm lạnh lùng nói.
Mật Bảo hôn chụt một cái lên mặt Ngu Yên: "Mẹ, mẹ nỡ lòng nào để con bướm xinh đẹp này của mẹ ngạt thở chết sao? Mẹ đi làm phải đội khăn trùm đầu, vậy con biến thành chim sơn ca, đậu trên vai mẹ, hát cho mẹ nghe, để mẹ làm việc cũng vui vẻ."
Lâm Bá Diễm: "Rung lúa mì một cái là đầy miệng bụi, con vừa mở miệng ra là được ăn đất no nê."
Mật Bảo đưa tay sờ sờ: "Mẹ ơi, vậy mẹ nhét con vào trong ngực đi, con hát ở trong tim mẹ."
Nghe hai cha con đấu võ mồm, Ngu Yên phì cười, chuyện nhà mẹ đẻ coi như qua rồi, cô không cần nhà mẹ đẻ, nhà họ Lâm chính là chỗ dựa của cô, cô vỗ nhẹ vào mông Mật Bảo dỗ con ngủ: "Mẹ hát cho con nghe một bài đồng dao nhé, nhắm mắt ngủ một lát đi."
Mật Bảo chớp chớp đôi mắt to tròn long lanh, thấy mẹ hình như thật sự vui vẻ, cô bé lại hôn lên mặt mẹ, vẻ mặt say mê mãn nguyện.
Sau đó, cô bé len lén liếc nhìn cha ở bên cạnh, thấy mắt cha đã díp lại, sắp ngủ đến nơi rồi, cô bé yên tâm nói: "Mẹ ơi, Mật Bảo không nỡ ngủ, Mật Bảo muốn nhìn mẹ, đợi mẹ ngủ rồi Mật Bảo sẽ ngủ."
Trái tim Ngu Yên tan chảy: "Con đúng là áo bông nhỏ của mẹ, ngủ với mẹ nào."
Mắt Mật Bảo hơi cay cay, tầm nhìn cũng hơi mờ đi, cô bé dụi dụi vào người mẹ: "Mẹ là tốt nhất."
Ngay lúc Lâm Bá Diễm định bế Mật Bảo sang một bên, để anh ôm vợ yêu thương, thì Mật Bảo đột nhiên ngồi bật dậy, dụi dụi mắt như người mộng du: "Mẹ ơi, quả hồng, con tìm được rất nhiều quả hồng cho mẹ, ngon lắm, chị năm quả, Mật Bảo năm quả, còn lại đều cho mẹ." Nói rồi đưa tay sờ soạng, sờ thấy một cái bọc lớn được gấp từ lá cây trên rương, bên trong đựng toàn quả hồng: "Cho cha ăn cho ngọt miệng, còn lại đều là của mẹ."
Ông nội Lâm phì phèo điếu thuốc lào: "Thế cũng đáng mừng. Đọc lại thư cho tôi nghe nào."
Bà nội Lâm lại vui vẻ: "Kết hôn rồi, chẳng mấy chốc sẽ có cháu trai, cháu gái thôi." Lấy thư ra đọc cho ông nội Lâm nghe, đọc xong lại mở bưu kiện ra xem xét tỉ mỉ.
Đều là đồ ăn thức uống, ngoài thịt hộp ra còn có một hộp thịt khô, ngoài ra còn có một ít bánh kẹo mứt.
"Thằng ba dặn chúng ta, đừng tiếc gì mà ăn, gặt lúa mì tốn sức lắm, bảo chúng ta bồi bổ cơ thể." Bà nội Lâm cười cười, nước mắt rưng rưng: "Những thứ này đều là thằng ba liều mạng đổi lấy, tôi thấy trong lòng khó chịu quá."
Ông nội Lâm từng ra chiến trường, bị thương ở chân nên xuất ngũ, thế là còn may mắn lắm rồi, còn nhiều người bỏ mạng ở đó hơn, Lâm Bá Phù muốn đi lính, bà nội Lâm ngăn cản không cho đi, bà sợ con trai thứ ba đi lính rồi sẽ không bao giờ quay về nữa.
Nhưng Lâm Bá Phù đã quyết tâm, quỳ trước cửa nhà chính cả một đêm, bà ở trong nhà chính khóc cả một đêm.
Hôm sau, bà thu dọn đồ đạc cho đưa con trai thứ ba, để nó theo bộ đội đi.
Đi một cái là sáu năm.
Con trai bà từ một cậu lính quèn từng bước một lên chức tiểu đội trưởng, trung đội trưởng, bây giờ đã là tiểu đoàn trưởng rồi, bà không biết nó đã đổ bao nhiêu máu, bao nhiêu mồ hôi, hỏi thì nó cũng không nói.
Lâm Bá Diễm nằm ở mép giường gỗ, ở giữa là Mật Bảo, chỉ thấy cô bé nằm nghiêng người, bàn tay nhỏ bé đặt trên ngực đầy đặn của mẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn áp vào cổ mẹ, giọng nói ngọt ngào: "Mẹ ơi, con nhớ mẹ quá, con muốn biến thành một con bướm nhỏ, nấp trong tóc mẹ, ngày ngày đi theo mẹ, một khắc cũng không rời xa."
"Mẹ con đội khăn trùm đầu, con nấp trong tóc mẹ, không sợ bị ngạt thở chết sao." Lâm Bá Diễm lạnh lùng nói.
Mật Bảo hôn chụt một cái lên mặt Ngu Yên: "Mẹ, mẹ nỡ lòng nào để con bướm xinh đẹp này của mẹ ngạt thở chết sao? Mẹ đi làm phải đội khăn trùm đầu, vậy con biến thành chim sơn ca, đậu trên vai mẹ, hát cho mẹ nghe, để mẹ làm việc cũng vui vẻ."
Lâm Bá Diễm: "Rung lúa mì một cái là đầy miệng bụi, con vừa mở miệng ra là được ăn đất no nê."
Mật Bảo đưa tay sờ sờ: "Mẹ ơi, vậy mẹ nhét con vào trong ngực đi, con hát ở trong tim mẹ."
Nghe hai cha con đấu võ mồm, Ngu Yên phì cười, chuyện nhà mẹ đẻ coi như qua rồi, cô không cần nhà mẹ đẻ, nhà họ Lâm chính là chỗ dựa của cô, cô vỗ nhẹ vào mông Mật Bảo dỗ con ngủ: "Mẹ hát cho con nghe một bài đồng dao nhé, nhắm mắt ngủ một lát đi."
Mật Bảo chớp chớp đôi mắt to tròn long lanh, thấy mẹ hình như thật sự vui vẻ, cô bé lại hôn lên mặt mẹ, vẻ mặt say mê mãn nguyện.
Sau đó, cô bé len lén liếc nhìn cha ở bên cạnh, thấy mắt cha đã díp lại, sắp ngủ đến nơi rồi, cô bé yên tâm nói: "Mẹ ơi, Mật Bảo không nỡ ngủ, Mật Bảo muốn nhìn mẹ, đợi mẹ ngủ rồi Mật Bảo sẽ ngủ."
Trái tim Ngu Yên tan chảy: "Con đúng là áo bông nhỏ của mẹ, ngủ với mẹ nào."
Mắt Mật Bảo hơi cay cay, tầm nhìn cũng hơi mờ đi, cô bé dụi dụi vào người mẹ: "Mẹ là tốt nhất."
Ngay lúc Lâm Bá Diễm định bế Mật Bảo sang một bên, để anh ôm vợ yêu thương, thì Mật Bảo đột nhiên ngồi bật dậy, dụi dụi mắt như người mộng du: "Mẹ ơi, quả hồng, con tìm được rất nhiều quả hồng cho mẹ, ngon lắm, chị năm quả, Mật Bảo năm quả, còn lại đều cho mẹ." Nói rồi đưa tay sờ soạng, sờ thấy một cái bọc lớn được gấp từ lá cây trên rương, bên trong đựng toàn quả hồng: "Cho cha ăn cho ngọt miệng, còn lại đều là của mẹ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.