Thập Niên 60: Mật Bảo Bật Hack Sinh Hoạt
Chương 50:
Phúc Hồng Trang
09/11/2024
Tuy bà cũng thật sự hơi sốt ruột.
Nhà mình cũng nên có thêm con cháu! Nhất là nhà thằng hai, chỉ có một trai một gái, ở nông thôn, hai đứa con thì sao được.
Lâm Bá Diễm nói: "Sinh gì chứ, tình hình của Anh Tử, mẹ còn không biết sao?"
Sáu năm trước, Lâm Bá Anh sinh một cặp con trai song sinh, tổn thương cơ thể, bác sĩ nói cả đời này cô ấy không thể sinh con được nữa.
"Anh rể con làm việc ngày càng giỏi, nhỡ đâu sau này thay lòng đổi dạ thì sao?" Bà nội Lâm nói.
Lâm Bá Diễm nói: "Mẹ nghĩ gì vậy? Duệ Nguyên, Duệ Hào thông minh lanh lợi như vậy, nếu Hoành Thịnh dám có lỗi với Anh Tử, con sẽ đánh gãy chân nó!"
Bà nội Lâm phì cười: "Nói gì vậy hả?"
Lâm Bá Diễm cười theo: "Mẹ yên tâm, thủ đoạn của Anh Tử mẹ còn không biết sao? Nhà họ Đinh coi em ấy như sao may mắn mà cung phụng."
Bà nội Lâm nói: "Con cũng nên sinh thêm một đứa nữa đi, để Mật Bảo có thêm anh chị em yêu thương."
Lâm Bá Diễm khoa trương nói: "Nhiều người yêu thương Mật Bảo như vậy rồi, mẹ thấy còn chưa đủ sao, Duệ Nguyên, Duệ Hào còn đòi đi theo con đến thăm Mật Bảo nữa kìa. Nếu không phải bận quá, con đã mang bọn nó theo rồi." Thực ra anh không định sinh thêm nữa, không muốn vợ phải chịu khổ thêm lần nào, có cả con trai lẫn con gái, anh đã mãn nguyện rồi!
Đến ruộng, Mật Bảo ngồi khoanh chân trên đất ăn quả dại, bên cạnh là Hứa Nhị Bảo và Lâm Phúc Ninh.
Lâm Phúc Ninh chiều hôm qua đi theo Lâm Phúc Ngọc nhặt bông lúa mì, mặt bị nắng phơi đến đỏ bừng, có chỗ còn bị cháy nắng, cậu bé cứ lượn lờ trước mặt Mật Bảo: "Mật, Mật, hoa." Nói rồi cậu bé hái một bông hoa dại màu đỏ tươi đưa đến trước mặt Mật Bảo.
Mật Bảo mừng rỡ: "Đẹp quá, Phúc Ninh giỏi quá!" Cô bé nhận lấy bông hoa dại cài lên búi tóc, cô bé cảm thấy, so với Hứa Nhị Bảo, Lâm Phúc Ninh tốt hơn nhiều, vừa ngoan ngoãn, lại còn biết hái hoa cài cho cô bé~
Hứa Nhị Bảo bắt châu chấu ở đầu ruộng, nắm lấy hai chân trước của châu chấu kéo ra, xé đứt chân châu chấu, sau đó cậu bé đặt con châu chấu xuống đất, nhìn con châu chấu nhảy lò cò.
Mật Bảo nhìn mà thấy khó chịu, kéo Lâm Phúc Ninh ra xa, mong sao những con châu chấu đều thông minh, nhìn thấy Hứa Nhị Bảo thì nhanh chóng trốn đi, tránh khỏi số phận bi thảm mất tay mất chân.
Mật Bảo vừa ăn quả me, vừa chỉ vào Phúc Ninh cười ha hả: "Phúc Ninh, miệng cậu đen quá, lưỡi cũng đen nữa."
Phúc Ninh cố gắng thè lưỡi ra, cúi đầu nhìn lưỡi của mình, cũng cười toe toét.
Lúa mì trên ruộng đã được gặt gần hết, thêm một hai ngày nữa là gặt xong!
Tan làm buổi sáng, bà nội Lâm dắt Mật Bảo về nhà, bà đã hơn năm mươi tuổi, dù cho sức khỏe tốt, cũng cảm thấy mệt mỏi.
Mật Bảo hái quả dại nhét vào tay bà nội Lâm: "Bà nội ăn đi ạ."
Bà nội Lâm vừa nhai quả dại vừa nói: "Mật Bảo hát cho bà nội nghe một bài hát đi, hát bài ca bội thu ấy!"
Mật Bảo lập tức ưỡn ngực nhỏ: "Sóng lúa cuồn cuộn ánh vàng, ruộng bông trắng xóa mênh mang, tin vui bội thu khắp mọi nơi, xã viên ai nấy đều hân hoan, hân hoan. Công xã nhân dân tốt đẹp vô bờ, con đường tập thể rộng mở thênh thang, hạnh phúc không quên Mao chủ tịch, bội thu không quên Mao chủ tịch - Đảng cộng sản."
Cô bé ngẩng đầu ưỡn ngực, giọng hát vang xa, vang vọng trên mảnh đất mà nhân dân yêu mến, xua tan mệt mỏi làm việc cả buổi sáng của mọi người, tiếng hát dần dần lớn hơn, ngày càng có nhiều người hòa theo hát bài ca bội thu.
Nhà mình cũng nên có thêm con cháu! Nhất là nhà thằng hai, chỉ có một trai một gái, ở nông thôn, hai đứa con thì sao được.
Lâm Bá Diễm nói: "Sinh gì chứ, tình hình của Anh Tử, mẹ còn không biết sao?"
Sáu năm trước, Lâm Bá Anh sinh một cặp con trai song sinh, tổn thương cơ thể, bác sĩ nói cả đời này cô ấy không thể sinh con được nữa.
"Anh rể con làm việc ngày càng giỏi, nhỡ đâu sau này thay lòng đổi dạ thì sao?" Bà nội Lâm nói.
Lâm Bá Diễm nói: "Mẹ nghĩ gì vậy? Duệ Nguyên, Duệ Hào thông minh lanh lợi như vậy, nếu Hoành Thịnh dám có lỗi với Anh Tử, con sẽ đánh gãy chân nó!"
Bà nội Lâm phì cười: "Nói gì vậy hả?"
Lâm Bá Diễm cười theo: "Mẹ yên tâm, thủ đoạn của Anh Tử mẹ còn không biết sao? Nhà họ Đinh coi em ấy như sao may mắn mà cung phụng."
Bà nội Lâm nói: "Con cũng nên sinh thêm một đứa nữa đi, để Mật Bảo có thêm anh chị em yêu thương."
Lâm Bá Diễm khoa trương nói: "Nhiều người yêu thương Mật Bảo như vậy rồi, mẹ thấy còn chưa đủ sao, Duệ Nguyên, Duệ Hào còn đòi đi theo con đến thăm Mật Bảo nữa kìa. Nếu không phải bận quá, con đã mang bọn nó theo rồi." Thực ra anh không định sinh thêm nữa, không muốn vợ phải chịu khổ thêm lần nào, có cả con trai lẫn con gái, anh đã mãn nguyện rồi!
Đến ruộng, Mật Bảo ngồi khoanh chân trên đất ăn quả dại, bên cạnh là Hứa Nhị Bảo và Lâm Phúc Ninh.
Lâm Phúc Ninh chiều hôm qua đi theo Lâm Phúc Ngọc nhặt bông lúa mì, mặt bị nắng phơi đến đỏ bừng, có chỗ còn bị cháy nắng, cậu bé cứ lượn lờ trước mặt Mật Bảo: "Mật, Mật, hoa." Nói rồi cậu bé hái một bông hoa dại màu đỏ tươi đưa đến trước mặt Mật Bảo.
Mật Bảo mừng rỡ: "Đẹp quá, Phúc Ninh giỏi quá!" Cô bé nhận lấy bông hoa dại cài lên búi tóc, cô bé cảm thấy, so với Hứa Nhị Bảo, Lâm Phúc Ninh tốt hơn nhiều, vừa ngoan ngoãn, lại còn biết hái hoa cài cho cô bé~
Hứa Nhị Bảo bắt châu chấu ở đầu ruộng, nắm lấy hai chân trước của châu chấu kéo ra, xé đứt chân châu chấu, sau đó cậu bé đặt con châu chấu xuống đất, nhìn con châu chấu nhảy lò cò.
Mật Bảo nhìn mà thấy khó chịu, kéo Lâm Phúc Ninh ra xa, mong sao những con châu chấu đều thông minh, nhìn thấy Hứa Nhị Bảo thì nhanh chóng trốn đi, tránh khỏi số phận bi thảm mất tay mất chân.
Mật Bảo vừa ăn quả me, vừa chỉ vào Phúc Ninh cười ha hả: "Phúc Ninh, miệng cậu đen quá, lưỡi cũng đen nữa."
Phúc Ninh cố gắng thè lưỡi ra, cúi đầu nhìn lưỡi của mình, cũng cười toe toét.
Lúa mì trên ruộng đã được gặt gần hết, thêm một hai ngày nữa là gặt xong!
Tan làm buổi sáng, bà nội Lâm dắt Mật Bảo về nhà, bà đã hơn năm mươi tuổi, dù cho sức khỏe tốt, cũng cảm thấy mệt mỏi.
Mật Bảo hái quả dại nhét vào tay bà nội Lâm: "Bà nội ăn đi ạ."
Bà nội Lâm vừa nhai quả dại vừa nói: "Mật Bảo hát cho bà nội nghe một bài hát đi, hát bài ca bội thu ấy!"
Mật Bảo lập tức ưỡn ngực nhỏ: "Sóng lúa cuồn cuộn ánh vàng, ruộng bông trắng xóa mênh mang, tin vui bội thu khắp mọi nơi, xã viên ai nấy đều hân hoan, hân hoan. Công xã nhân dân tốt đẹp vô bờ, con đường tập thể rộng mở thênh thang, hạnh phúc không quên Mao chủ tịch, bội thu không quên Mao chủ tịch - Đảng cộng sản."
Cô bé ngẩng đầu ưỡn ngực, giọng hát vang xa, vang vọng trên mảnh đất mà nhân dân yêu mến, xua tan mệt mỏi làm việc cả buổi sáng của mọi người, tiếng hát dần dần lớn hơn, ngày càng có nhiều người hòa theo hát bài ca bội thu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.