Thập Niên 60 Mẹ Kế Giúp Chồng Dạy Con
Chương 43:
Nhất Thốn Mặc
03/05/2024
Chu Anh Thịnh cũng hơi buồn.
Bàn tay nhỏ xoa xoa bụng, cậu bé có thể nghe thấy bụng mình kêu ùng ục, sao ba không quan tâm gì cả.
Nghĩ đến đây, cậu bé ngẩng đầu nhìn Chu Chính Nghị.
Chu Chính Nghị cao một mét tám mấy, từ góc độ của đứa trẻ nhìn lên, vừa cao vừa lớn, rất có cảm giác an toàn.
Ngay khi ba cha con chuẩn bị rời khỏi sân ga ra khỏi ga, Vương Mạn Vân không chỉ đến nhà ga mà còn trả lại vé đi đảo đã mua trước đó, sau đó mua một vé lên sân ga vào ga.
Hôm qua, cô đã đọc lại một lượt cốt truyện trong đầu, biết được thời gian ba cha con Chu Chính Nghị đến nhà ga.
Hôm qua, cô đã dùng số tiền lừa được từ Cát Huệ, không chỉ thuê một căn phòng tốt nhất trong nhà khách mà còn ăn một bữa ngon lành, ngủ đến khi mặt trời lên cao mới dậy dọn dẹp bản thân, sau đó đến nhà ga.
Việc đầu tiên phải làm, tất nhiên là trả vé.
Kế hoạch thay đổi, đi đảo nữa thì không có ý nghĩa gì, huống hồ bên đó còn có một người bạn học không rõ lai lịch.
Tính toán thời gian, Vương Mạn Vân dùng vé lên sân ga đã mua để vào sân ga.
Trong sách không viết chi tiết sự việc xảy ra ở sân ga số mấy, chỉ miêu tả chi tiết nỗi kinh hoàng lần này của nam chính, vì vậy sau khi lên sân ga, cô lập tức quan sát xung quanh.
Thượng Hải quả là thành phố cấp một, ngay cả vào những năm sáu mươi, lượng người ra vào nhà ga cũng rất đông. Nhìn thoáng qua, khắp nơi đều là những người xách đủ loại túi lớn túi nhỏ, đủ mọi hình dạng.
Vương Mạn Vân chưa từng gặp Chu Chính Nghị. Trong đám đông đen kịt, cô không biết ai là Chu Chính Nghị.
Nhưng cô vẫn biết lần này là ba cha con cùng đi, có được chi tiết đại khái, cô cố gắng tìm theo hướng những người đàn ông trung niên có con.
Theo cốt truyện, Chu Chính Nghị đã ba mươi lăm tuổi, ba mươi lăm tuổi vào những năm sáu mươi, hẳn là hình tượng trung niên chín chắn đĩnh đạc.
Trong sách nói rằng anh cao lớn, đẹp trai và oai vệ, nổi bật giữa đám đông.
Vương Mạn Vân tìm kiếm trong đám đông một lúc lâu, cũng không tìm thấy người như vậy.
Bất đắc dĩ cô đành phải bình tĩnh chờ đợi.
Thời kỳ này, người ra vào sân ga không phân luồng. Không trách Vương Mạn Vân không tìm thấy người, chỉ riêng những chiếc túi lớn túi nhỏ trên vai hành khách cũng đủ che khuất tầm nhìn, còn vì người đông như kiến chen chúc xô đẩy, cô đứng ở vị trí góc khuất nhất cũng bị chen lấn mấy lần.
Ngay khi Vương Mạn Vân nhìn đồng hồ để tính thời gian cốt truyện thì bên phía Chu Chính Nghị cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Hôm nay là cuối tuần, lượng người ra vào nhà ga thực sự quá đông.
Chu Chính Nghị phải nắm chặt tay cả hai đứa con trong lòng bàn tay, sau đó lợi dụng vóc dáng cao lớn, ngăn cản dòng người chen lấn, bảo vệ hai đứa trẻ đi ra khỏi sân ga.
Lúc này anh hơi hối hận.
Biết trước nhà ga Thượng Hải đông đúc như vậy, anh đã để người đón họ vào ga đón.
Chu Chính Nghị hơi hối hận nhưng hai đứa trẻ lại đỏ bừng mặt.
Chu Anh Hoa là vì được ba nắm tay nên cảm thấy vui vẻ và phấn khích, Chu Anh Thịnh là vì sự bảo vệ mạnh mẽ của ba khiến cậu bé kính trọng và ngưỡng mộ.
“Đứng lại, đừng chạy, mau đứng lại!”
“Đừng chạy.”
“Nhóc con, có giỏi thì đừng để chúng tao bắt được, nếu không...”
Ngay khi ba cha con Chu Chính Nghị theo dòng người sắp rời khỏi sân ga thì phía sau đột nhiên truyền đến mấy tiếng quát tháo nghiêm khác, sau đó là dòng người vừa rồi còn có trật tự trở nên hỗn loạn.
Một khi mọi người hỗn loạn thì không chỉ là chen lấn nữa.
Vương Mạn Vân đã sớm đứng ở vị trí thuận lợi nhất để quan sát mấy sân ga trước mắt, nghe thấy tiếng hỗn loạn, tầm mắt lập tức chuyển sang, sau đó nhìn thấy Chu Chính Nghị nổi bật giữa đám đông.
Nhìn rõ người, trong mắt cô thoáng qua vẻ kinh ngạc.
Người đàn ông ba mươi lăm tuổi không phải là hình tượng trung niên trong tưởng tượng của cô, mà là đẹp trai và điềm đạm.
Nhiều nhất cũng chỉ khoảng ba mươi tuổi.
Vương Mạn Vân vẫn hơi phản đối quyết định làm mẹ kế của người khác nhưng sau khi nhìn rõ diện mạo của Chu Chính Nghị, cô đã thoải mái hơn rất nhiều. Chính cô cũng vội vàng chạy về phía Chu Chính Nghị.
Nếu không chạy nữa, cô sợ không kịp cứu viện.
Chu Chính Nghị không biết mình đã trở thành con mồi, tiếng quát tháo và chen lấn phía sau vừa xuất hiện, anh lập tức nắm chặt hai đứa trẻ lùi về phía rìa đám đông.
Vào lúc này, người lớn chạy theo dòng người có thể không sao nhưng hai đứa trẻ bên cạnh anh đều còn quá nhỏ, nếu có người ngã, rất dễ xảy ra tình trạng giẫm đạp.
Ngay từ ban đầu, anh đã đưa ra lựa chọn đúng đắn.
Sứ mệnh của quân nhân còn khiến anh sau khi xác nhaanj an toàn thì lập tức nhìn rõ tình hình hiện trường. Cách đó không xa ở phía sau, một nhóm Hồng vệ binh mặc quân phục màu xanh lá cây, đeo băng tay màu đỏ trên cánh tay đang xông thẳng vào đám đông, đuổi theo một thanh niên trơn như cá chạch.
Bàn tay nhỏ xoa xoa bụng, cậu bé có thể nghe thấy bụng mình kêu ùng ục, sao ba không quan tâm gì cả.
Nghĩ đến đây, cậu bé ngẩng đầu nhìn Chu Chính Nghị.
Chu Chính Nghị cao một mét tám mấy, từ góc độ của đứa trẻ nhìn lên, vừa cao vừa lớn, rất có cảm giác an toàn.
Ngay khi ba cha con chuẩn bị rời khỏi sân ga ra khỏi ga, Vương Mạn Vân không chỉ đến nhà ga mà còn trả lại vé đi đảo đã mua trước đó, sau đó mua một vé lên sân ga vào ga.
Hôm qua, cô đã đọc lại một lượt cốt truyện trong đầu, biết được thời gian ba cha con Chu Chính Nghị đến nhà ga.
Hôm qua, cô đã dùng số tiền lừa được từ Cát Huệ, không chỉ thuê một căn phòng tốt nhất trong nhà khách mà còn ăn một bữa ngon lành, ngủ đến khi mặt trời lên cao mới dậy dọn dẹp bản thân, sau đó đến nhà ga.
Việc đầu tiên phải làm, tất nhiên là trả vé.
Kế hoạch thay đổi, đi đảo nữa thì không có ý nghĩa gì, huống hồ bên đó còn có một người bạn học không rõ lai lịch.
Tính toán thời gian, Vương Mạn Vân dùng vé lên sân ga đã mua để vào sân ga.
Trong sách không viết chi tiết sự việc xảy ra ở sân ga số mấy, chỉ miêu tả chi tiết nỗi kinh hoàng lần này của nam chính, vì vậy sau khi lên sân ga, cô lập tức quan sát xung quanh.
Thượng Hải quả là thành phố cấp một, ngay cả vào những năm sáu mươi, lượng người ra vào nhà ga cũng rất đông. Nhìn thoáng qua, khắp nơi đều là những người xách đủ loại túi lớn túi nhỏ, đủ mọi hình dạng.
Vương Mạn Vân chưa từng gặp Chu Chính Nghị. Trong đám đông đen kịt, cô không biết ai là Chu Chính Nghị.
Nhưng cô vẫn biết lần này là ba cha con cùng đi, có được chi tiết đại khái, cô cố gắng tìm theo hướng những người đàn ông trung niên có con.
Theo cốt truyện, Chu Chính Nghị đã ba mươi lăm tuổi, ba mươi lăm tuổi vào những năm sáu mươi, hẳn là hình tượng trung niên chín chắn đĩnh đạc.
Trong sách nói rằng anh cao lớn, đẹp trai và oai vệ, nổi bật giữa đám đông.
Vương Mạn Vân tìm kiếm trong đám đông một lúc lâu, cũng không tìm thấy người như vậy.
Bất đắc dĩ cô đành phải bình tĩnh chờ đợi.
Thời kỳ này, người ra vào sân ga không phân luồng. Không trách Vương Mạn Vân không tìm thấy người, chỉ riêng những chiếc túi lớn túi nhỏ trên vai hành khách cũng đủ che khuất tầm nhìn, còn vì người đông như kiến chen chúc xô đẩy, cô đứng ở vị trí góc khuất nhất cũng bị chen lấn mấy lần.
Ngay khi Vương Mạn Vân nhìn đồng hồ để tính thời gian cốt truyện thì bên phía Chu Chính Nghị cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Hôm nay là cuối tuần, lượng người ra vào nhà ga thực sự quá đông.
Chu Chính Nghị phải nắm chặt tay cả hai đứa con trong lòng bàn tay, sau đó lợi dụng vóc dáng cao lớn, ngăn cản dòng người chen lấn, bảo vệ hai đứa trẻ đi ra khỏi sân ga.
Lúc này anh hơi hối hận.
Biết trước nhà ga Thượng Hải đông đúc như vậy, anh đã để người đón họ vào ga đón.
Chu Chính Nghị hơi hối hận nhưng hai đứa trẻ lại đỏ bừng mặt.
Chu Anh Hoa là vì được ba nắm tay nên cảm thấy vui vẻ và phấn khích, Chu Anh Thịnh là vì sự bảo vệ mạnh mẽ của ba khiến cậu bé kính trọng và ngưỡng mộ.
“Đứng lại, đừng chạy, mau đứng lại!”
“Đừng chạy.”
“Nhóc con, có giỏi thì đừng để chúng tao bắt được, nếu không...”
Ngay khi ba cha con Chu Chính Nghị theo dòng người sắp rời khỏi sân ga thì phía sau đột nhiên truyền đến mấy tiếng quát tháo nghiêm khác, sau đó là dòng người vừa rồi còn có trật tự trở nên hỗn loạn.
Một khi mọi người hỗn loạn thì không chỉ là chen lấn nữa.
Vương Mạn Vân đã sớm đứng ở vị trí thuận lợi nhất để quan sát mấy sân ga trước mắt, nghe thấy tiếng hỗn loạn, tầm mắt lập tức chuyển sang, sau đó nhìn thấy Chu Chính Nghị nổi bật giữa đám đông.
Nhìn rõ người, trong mắt cô thoáng qua vẻ kinh ngạc.
Người đàn ông ba mươi lăm tuổi không phải là hình tượng trung niên trong tưởng tượng của cô, mà là đẹp trai và điềm đạm.
Nhiều nhất cũng chỉ khoảng ba mươi tuổi.
Vương Mạn Vân vẫn hơi phản đối quyết định làm mẹ kế của người khác nhưng sau khi nhìn rõ diện mạo của Chu Chính Nghị, cô đã thoải mái hơn rất nhiều. Chính cô cũng vội vàng chạy về phía Chu Chính Nghị.
Nếu không chạy nữa, cô sợ không kịp cứu viện.
Chu Chính Nghị không biết mình đã trở thành con mồi, tiếng quát tháo và chen lấn phía sau vừa xuất hiện, anh lập tức nắm chặt hai đứa trẻ lùi về phía rìa đám đông.
Vào lúc này, người lớn chạy theo dòng người có thể không sao nhưng hai đứa trẻ bên cạnh anh đều còn quá nhỏ, nếu có người ngã, rất dễ xảy ra tình trạng giẫm đạp.
Ngay từ ban đầu, anh đã đưa ra lựa chọn đúng đắn.
Sứ mệnh của quân nhân còn khiến anh sau khi xác nhaanj an toàn thì lập tức nhìn rõ tình hình hiện trường. Cách đó không xa ở phía sau, một nhóm Hồng vệ binh mặc quân phục màu xanh lá cây, đeo băng tay màu đỏ trên cánh tay đang xông thẳng vào đám đông, đuổi theo một thanh niên trơn như cá chạch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.