Chương 15: Ghét Bỏ
Ngày Rằm Tháng Riêng/Nguyên Nguyệt Nguyệt Bán
28/04/2023
Chung Kiến Quốc đã sớm đoán được hai người sẽ phản ứng như vậy, cho nên cũng không cảm thấy gì, tiếp tục nói: "Cũng không phải là tôi không tin tưởng Tống Chiêu Đệ.”
"Vậy cậu còn nhờ tôi cho người đi điều tra cô ấy làm gì?" Lưu sư trưởng không hiểu nổi cách làm của anh, "Có phải Tống Chiêu Đệ có vấn đề gì hay không? Theo lý thuyết gia đình thuần nông đều sẽ dựa vào đồng rộng để kiếm sống, nhà họ Tống muốn bồi dưỡng ra được một sinh viên so với lên trời còn khó hơn.”
"Sư trưởng, anh nói như vậy là xem thường anh em nông dân rồi."
Trương chính ủy rất không vui, "Có câu tục ngữ trúc xấu lại mọc ra măng tốt, tại sao nhà họ Tống không thể sinh ra được một con phượng hoàng?”
Lưu sư trưởng cất giọng nói: "Tôi không phải có ý này, cậu đừng có chụp mũ lên đầu tôi như thế. Hồi Tiểu Chung nhập ngũ, đích thân tôi là người tuyển chọn cậu ấy, tình trạng quan hệ xã hội lúc đó của cậu ấy, đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ được, người nhà mẹ kế của cậu ấy ở vùng núi hẻo lánh, người biết chữ cũng không nhiều, ai dạy Tống Chiêu Đệ?”
Chung Kiến Quốc: "Sư trưởng, thôn Tống nhỏ dựa lưng vào núi, đối mặt với biển, nhưng núi lớn cũng không thể chặn lại đường phát triển của thôn dân. Căn cứ vào những gì tôi biết, trước kia bên đó còn là căn cứ địa kháng Nhật, người dân của thôn Tống nhỏ có sự giác ngộ còn cao hơn so với nông dân phổ thông, người trong thôn biết chữ cũng không ít. Cha của Tống Chiêu Đệ là một nông dân, nhưng ông cũng là một người hiểu biết chữ nghĩa và là một thầy thuốc đi chữa bệnh cho mọi người.”
"Như vậy mới là bình thường." Lưu sư trưởng nói, dừng một chút, ông lại nói tiếp, "Nếu cậu hiểu rõ như vậy, tại sao còn muốn điều tra Tống Chiêu Đệ, bây giờ cô ấy đã là vợ cậu rồi đấy.”
Chung Kiến Quốc: "Tạm thời thì cô ấy cũng không có vấn đề gì. Chẳng qua là cô ấy học ba năm đại học ở Tân Hải sẽ quen biết rất nhiều người, tiếp xúc rất nhiều sự việc khác nhau, tôi là sợ cô ấy học quá nhiều thứ linh tinh, sản sinh ra cái gì không tốt, sau này lại dạy cho mấy đứa nhỏ.”
"Ba năm?" Trương chính ủy nghi hoặc, "Tôi nhớ là học đại học không phải chỉ học có ba năm, cô ấy còn chưa tốt nghiệp sao?”
Chung Kiến Quốc nói: "Năm ngoái cách mạng nổi lên, học sinh không được đi học, trường học cũng bị dừng việc dạy học. Tống Chiêu Đệ trở về nhà giúp trong nhà làm việc, phơi nắng phơi gió khiến người vừa gầy vừa đen, mẹ kế tôi cho là cô ấy chỉ là một cô gái nông thôn chưa bao giờ ra đi ra khỏi trấn Hồng Nhai, cho nên mới giới thiệu cho tôi.”
"Thế rồi bị cậu vô tình chiếm được lợi lớn." Lưu sư trưởng nói tiếp, xong lại nhịn không nổi đánh giá anh một phen, "Loại chuyện tốt như này mà cậu cũng có thể bắt được, Tiểu Chung, cậu chính là con trai của trời rồi.”
Trương chính ủy rất muốn hâm mộ và ghen tị với anh, nhưng mà vận may của Chung Kiến Quốc khiến ông ta cũng lười hâm mộ, "Vậy cậu còn muốn đi điều tra Tống Chiêu Đệ người ta nữa không? Đồng chí Tống Chiêu Đệ mắt bị mù thật rồi, đang là một sinh viên tốt như vậy mà lại lựa chọn gả cho cậu.”
Chung Kiến Quốc suy nghĩ trong lòng, Tống Chiêu Đệ không có mù đâu, chính bởi vì không có mù, tôi mới cảm thấy cô ấy gả cho tôi còn có mục đích khác: "Cô ấy quá thông minh, không thì cứ đi đại học sư phạm Tân Hải tra xem sao, tôi không thấy yên tâm.”
"Tiểu Tống không biết chuyện này đúng không?" Lưu sư trưởng nói một cách khẳng định, "Trên đời này không có bức tường nào mà gió không lọt qua được, cho dù tôi phái người qua đấy để tra tin tức, cũng không thể đảm bảo rằng sau này cô ấy sẽ không biết. Một khi cô ấy biết, đồng chí Chung Kiến Quốc, tiểu Tống sẽ rất thương tâm.”
Chung Kiến Quốc suy nghĩ trong lòng, đó là ngài không biết vợ mới của tôi vô cùng rộng lượng, nhiều lắm là cô ấy chỉ tức giận hai ngày mà thôi:
"Để tôi giải thích với cô ấy, nói cấp trên yêu cầu thẩm tra chính trị.”
"Chả nhẽ giờ nhà ai cưới vợ, thì ngay cả việc vợ ở trong trường học được học được những tri thức gì đều phải điều tra sao?" Lưu sư trưởng nhìn anh nói, "Tôi nhìn cũng chỉ thấy có một nhà Chung Kiến Quốc cậu mà thôi.”
Chung Kiến Quốc: "Sư trưởng, tôi làm như vậy cũng không phải vì bản thân. Bộ đội chúng ta xây dựng trường tiểu học và sơ trung tổng cộng có tám lớp, hơn mười thầy cô giáo, trong đó có ai có trình độ học vấn cao hơn Tống Chiêu Đệ không? Không có. Nếu như đồng chí Tống Chiêu Đệ không có bất kỳ vấn đề gì, tôi kiến nghị để cô ấy làm cô giáo dạy học sinh trung học.”
"Cậu nói cũng đúng." Lưu sư trưởng đột nhiên nghĩ đến, "Nghe nói đại học sư phạm Tân Hải do Tân Hải xây dựng lên, nhưng cơ sở trường học này lại được làm từ thời kỳ dân quốc, trong trường học còn có không ít thầy cô giáo đi du học nước ngoài.”
Trương chính ủy không mấy tin tưởng: "Còn lợi hại như vậy sao?”
"Nếu không tin lời tôi nói, cậu có thể đích thân đi một chuyến xem thử?" Lưu sư trưởng thuận mồm nói.
Trương chính ủy nghiêm túc nghĩ ngợi: "Có thể. Đoàn trưởng, chuyện trong quân đoàn liền giao cho anh.”
Chung Kiến Quốc cùng chính ủy đã quen biết sáu bảy năm rồi, đối với anh rất hiểu rõ, chuyện của Tống Chiêu Đệ giao cho anh ấy, Chung Kiến Quốc vô cùng yên tâm: "Không thành vấn đề. Sư trưởng, qua mấy ngày nữa có tuần tra biển không?”
"Cậu mới trở về, trong nhà còn có một người như vậy, để tôi phái đoànkhác đi." Lưu sư trưởng nói, "Không nhất định là sẽ đụng độ với quân của Lão Tưởng.”
Chung Kiến Quốc: "Chúng ta phải đề phòng mọi lúc mọi nơi.”
"Tôi hiểu được." Lưu sư trưởng nói, "Không phái đoàn các anh ra biển tuần tra, nhưng việc huấn luyện không thể dừng.”
Chung Kiến Quốc: "Tôi biết, buổi chiều liền bắt đầu.”
Tống Chiêu Đệ về đến nhà, thấy rõ ràng con vịt vẫn còn sống, đầu lại cảm thấy đau nhức: "Tiểu Lý, cậu có biết làm thịt vịt không?”
"Không biết." Tiểu Lý nói thật, "Chị dâu, em chỉ mua được mười trứng giống, bốn mươi quả trứng gà và trứng vịt.”
Tống Chiêu Đệ nhíu mày: "Chỉ có mười quả trứng giống cả gà và vịt sao?”
"Đúng vậy." Tiểu Lý nói, "Người dân có thể được mua thêm một ít nữa, tuy nhiên, người dân nuôi gà vịt thì phải nộp một phần lên cho đội sản xuất. Gia đình quân nhân nuôi gà vịt không cần nộp lên, nhưng cũng chỉ cho phép được nuôi với số lượng như vậy thôi.”
Tống Chiêu Đệ: "Một năm chỉ có mười con?”
"Không phải, nửa năm mười con." Tiểu Lý nói, "Nếu như chị còn muốn nuôi thêm mấy con gà vịt thì chờ đến mùa xuân sang năm là được.”
Tống Chiêu Đệ than thở: "Tôi biết rồi. Giúp tôi chăm sóc Tam Oa, tôi đi nấu cơm. Tiểu Lý, ăn mì sợi không?”
"Hả?" Tiểu Lý ngốc một chút, "Chị dâu, em phải trở về, em là cảnh vệ viên của đoàn trưởng, không thể rời đi quá lâu.”
Tống Chiêu Đệ nghĩ ngợi rồi nói: "Cũng đúng. Vậy cậu nhanh trở về đi.”
"Chị dâu, mấy tấm ván gỗ em để ở dưới mái hiên đó." Tiểu Lý chỉ chỗ để cho Tống Chiêu Đệ nhìn qua, "Đoàn trưởng nói buổi chiều không có trở về, em lại tới giúp chị làm việc."
Tống Chiêu Đệ cười nói: "Không cần. Nửa ngày buổi sáng Tam Oa đều không ngủ, buổi chiều sẽ ngủ một hồi, tự tôi có thể làm việc được." Chờ Tiểu Lý đi xa, cô liền hỏi, "Đại Oa, Nhị Oa, có thể ngồi chơi với em trai được không?”
"Chơi ở chỗ nào?" Lúc ở Tân Hải, hằng ngày Chung Đại Oa đều giúp chị dâu Chung trông nom Tam Oa, Tống Chiêu Đệ bảo cậu bé trông em, cậu bé cũng chưa nhận thức được rằng Tống Chiêu Đệ đang sai sử nó làm việc.
"Chờ mẹ một chút." Tống Chiêu Đệ đến lầu trên rồi mở tủ ra, chọn hai cái áo có màu sắc sặc sỡ, cổ tay áo sơ mi đã bị mài đến không còn hình dáng ban đầu, lập tức, cô đem cái áo này tháo chỉ ra rồi ghép lại thành một khối, trực tiếp trải ở dưới mái hiên, "Ngồi ở nơi này, mẹ đi làm việc.”
"Không làm thịt vịt sao?" Chung Đại Oa vội hỏi.
Tống Chiêu Đệ khá là bất ngờ, từ khi Chung Kiến Quốc đi doanh trại, cậu bé đều chưa chủ động nói chuyện với cô, thế mà bởi vì miếng ăn lại mở miệng: "Giết vịt xong còn phải vặt lông, buổi trưa không kịp làm, phải đợi đến buổi chiều mới làm được.”
"Cô, cô đi đi." Chung Đại Oa vung tay nhỏ.
Tống Chiêu Đệ cười tươi, đến lầu trên cầm hai cái kẹo đường đại bạch thỏ, thêm một cốc sữa mạch nha, đem cái thìa và kẹo đưa cho cậu bé:
"Đưa kẹo cho em trai nữa nhé, khát thì uống sữa mạch nha.”
Trong mắt Chung Đại Oa sáng lên, duỗi tay cầm lấy, do dự một chút, cậu bé nói tiếng cám ơn.
Tống Chiêu Đệ đi tới cửa thì nghe thấy, quay đầu nhìn qua, Đại Oa đang cúi đầu bóc vỏ kẹo, lắc đầu cười tươi, liền đi vào phòng bếp làm việc.
Lưu Linh chỉ biết ăn, không biết làm. Nguyên chủ biết nấu cơm, hai người kết hợp với nhau có thể làm ra nhiều món ăn ngon, khiến khẩu vị của Chung Kiến Quốc được kích thích rất lớn.
Ngay như món "Xà lách xào tỏi" đối với Tống Chiêu Đệ đã được đổi linh hồn thì chính là một món xào nho nhỏ mà thôi.
Con trai chính là đứa nhỏ tham ăn, Tống Chiêu Đệ liền đem cải xanh mà Chung Kiến Quốc đã mua rửa sạch rồi cắt thành nhỏ vụn, lại dùng chày cán bột cán nhuyễn để lấy nước màu xanh, hòa với bột.
Cho bột nghỉ một thời gian, Tống Chiêu Đệ đi ra ngoài làm đất ở sân vườn.
Chị dâu Đoàn đi tới cửa nhà họ Chung, vừa vặn thấy Tống Chiêu Đệ đang vung cái cuốc xới đất: "Trời nóng như vậy, sao em không chờ tới buổi chiều hẵng xới đất?”
"Thừa lúc trời còn không mưa thì em muốn làm xong, đợi đến khi trời mưa xuống làm ướt đất, mai em sẽ gieo hạt rau là vừa." Khoảng 11h, nhiệt độ bên ngoài phòng là 27, 28 độ C, nến đổi thành thân xác ban đầu của Lưu Linh thì tuyệt đối sẽ không chịu được. Nhưng nguyên chủ quen làm việc đồng áng, trong trườn hợp không có mặt trời, thì nhiệt độ này đối với thân thể nguyên chủ cũng không tính là nóng. Tống Chiêu Đệ đang nói chuyện thì thấy rõ mấy thứ mà chị dâu Đoàn đang cầm, cô khá là kinh ngạc, "Chị dâu làm cái gì vậy?”
Chị dâu Đoàn nói: "Nhà chị người ít, ăn không hết nhiều rau củ như vậy, dưa leo không ăn cũng sẽ bị già đi." Dừng một chút chị lại nói, "Chị để trong phòng cho em nhé?”
"Chị cứ đặt ở cạnh giếng nước cho em, chờ tí nữa để em đi rửa luôn." Tống Chiêu Đệ liếc qua mấy thứ chị dâu Đoàn đang cầm trên tay, không nhịn được nói, "Nếu rau dưa nhà chị trồng nhiều quá không ăn hết lại sợ bị già, chị hãy ướp muối ăn dần cũng được. Dưa chuột muối chua, đậu muối, cải trắng muối, giữ lại để nhà chị ăn trong mùa đông.”
Chị dâu Đoàn dừng lại bước chân, cười nói: "Lão Lưu và hai đứa nhỏ trong nhà đều không thích ăn, thà rằng mùa đông gặm tép tỏi, ăn cơm khô cũng không ăn những thứ này, mỗi loại chị đều ướp muối một vò nhỏ đã đủ cả gia đình ăn đến đầu xuân sang năm rồi.”
Tống Chiêu Đệ thấy vậy, nên yên tâm nói: "Về sau, nếu chị dâu muối dưa thì gọi em với nhé, cho em xin một ít. Em rất thích ăn.”
"Được." Mỗi ngày, việc chị dâu Đoàn phải làm chính là giặt quần áo, nấu cơm, xử lý vườn rau.
Trước kia thời gian rảnh rỗi cũng từng tới nhà Chung tìm mẹ của Đại Oa tán gẫu, chẳng qua là chị dâu Đoàn nghe cô ấy nói chuyện ra vẻ nho nhã, cho nên chị tới năm ba lần thì không chủ động qua nữa.
Từ trong miệng chồng của mình là Lưu sư trưởng biết được Tống Chiêu Đệ cũng giống với chị, là người từ nông thôn đến, chị dâu Đoàn rất vui mừng, đối với việc Tống Chiêu Đệ mở miệng xin đồ ăn thì không hề tức giận, còn cảm thấy Tống Chiêu Đệ không hề xa cách với mình, "Về sau em muốn ăn thứ gì, cứ trực tiếp đi qua chỗ chị hái rau dưa về nấu ăn nhé.”
Tống Chiêu Đệ cười nói: "Được, chị dâu.”
"Lúc nào làm đất cũng được, nhưng đừng để cho bản thân cảm nắng."
Chị dâu Đoàn thấy mặt cô đỏ rực, nhịn không được mà nhắc nhở, "Sợ trễ nải việc gieo trồng rau dưa, thì chờ Tiểu Chung trở về lại kêu Tiểu Chung làm là được.”
Tống Chiêu Đệ: "Em biết rồi. Chị dâu, vậy em không tiễn chị nữa."
Không cần, không cần." Chị dâu Đoàn đi ra ngoài liền nhịn không được cảm khái, người vợ này của Chung Kiến Quốc rất nhanh nhẹn, chăm chỉ. Tống Chiêu Đệ nhìn cà chua và dưa leo bên cạnh giếng nước, lại quay dầu về phía con trai cả: "Đại Oa, trước kia bác gái Đoàn của con cũng tốt như vậy sao?”
"Rất tốt." Ánh mắt của Chung Đại Oa nhìn chằm chằm vào trái cà chua,
"Con đói.”
Tống Chiêu Đệ theo tầm mắt của đứa nhỏ mà nhìn qua: "Chờ một látnữa thôi, mẹ sẽ làm món trứng gà chiên cho con." Dừng một chút lại nói,
"Muốn ăn cà chua và dưa leo không, để mẹ rửa cho con.”
"Không ăn." Đứa nhỏ buột miệng nói ra.
Tống Chiêu Đệ suýt nữa cười phun, cố nín cười mà tiếp tục đem đất cào cho bằng phẳng, đi vào phòng bếp. Đợi nồi nước sôi, cho mì sợi vào nồi, mùi hương bay ra, Tống Chiêu Đệ nhịn không được mà hít sâu một hơi, cũng có thể coi là một món mì sợi khá ngon.
"Ngon không?" Thanh âm của Chung Đại Oa truyền tới từ cửa.
Tống Chiêu Đệ duỗi cái eo: "Ngon, con đứng ở bên ngoài chờ đi, mẹmang ra đây.”
"Mì màu xanh sao?" Chung Nhị Oa đang ngồi ở trên chiếc ghế nhỏ, cúi đầu nhìn một cái, trợn to mắt, "Là mì sợi màu xanh đó.”
Một bên Tống Chiêu Đệ đút canh trứng gà cho Tam Oa, một bên nói: "Là mì sợi bảy màu. Có chút nóng, các con thổi một chút rồi hẵng ăn.”
"Có thể ăn mì màu xanh sao?" Chung Đại Oa ngoẹo đầu hiếu kỳ hỏi.
Tống Chiêu Đệ: "Mì sợi có màu xanh là do lá rau cải nhuộm thành, ăn ngon hay không? Bạn nhỏ Chung Đại Oa, nói thật với mẹ, sau khi ăn xong cơm mẹ sẽ đi làm thịt vịt.”
Chung Đại Oa làm bộ như không nghe thấy, cắn một miếng trứng gà chiên.
"Mẹ chưa bao giờ nói dối." Tống Chiêu Đệ nói, "Tam Oa ăn xong canh trứng gà, mẹ muốn nghe được câu trả lời.”
Đại Oa ngẩng đầu trừng cô một cái, người phụ nữ xấu xa:" Ăn ngon!”
"Nghe thấy rồi." Tống Chiêu Đệ nói, "Đại Oa, mẹ thích đứa bé thành thực. Nhị Oa, trứng gà ăn ngon không?”
Nhị Oa hé miệng cười tươi: "Ăn ngon.”
"Thật ngoan!" Tống Chiêu Đệ không bủn xỉn lời tán dương.
Sau bữa cơm, Tống Chiêu Đệ ghép hai ghế dài ở lầu một lại với nhau, lại đem chiếu trên giường của Chung Kiến Quốc mang xuống dưới trải lên để ba đứa nhỏ ngồi trên ghế chơi với nhau.
Chung Đại Oa cầm trống bỏi đùa với em trai, nhưng ánh mắt vẫn luôn thường xuyên nhìn về phía phòng bếp. Nhưng mà, buổi trưa cậu bé ăn mì sợi rất ngon, ăn no căng liền thấy buồn ngủ.
Cho nên Tống Chiêu Đệ còn chưa có làm xong bánh bao, ba đứa nhỏ đã lăn ra ngủ rồi.
Tống Chiêu Đệ cảm thấy phòng khách an tĩnh lại, cô liền đi ra ngoài nhìn một cái, ba đứa con đang ngủ ngược xuôi rất ngon lành.
Tống Chiêu Đệ nhìn khuôn mặt ngây thơ đang ngủ của ba đứa nhỏ, nhịn không nổi mà véo nhẹ khuôn mặt Chung Đại Oa một cái, lúc này mới đi ra bên ngoài tìm mấy cái áo đã phơi khô đắp lên bụng cho mấy đứa nhỏ.
Không cần phải để ý đến đứa nhỏ khóc nháo hoặc là làm chuyện gì đó mà mình không biết, Tống Chiêu Đệ làm việc rất chuyên tâm, làm sạch con vịt, nhóm bếp làm món vịt hầm, vậy mà mới có ba giờ.
Tiểu Lý là người rất thành thực, Tống Chiêu Đệ nói muốn vịt già, cậu ta thật sự mua vịt già cho Tống Chiêu Đệ. Tống Chiêu Đệ sợ hầm không nhừ, liền đem nước đổ đầy nồi, rồi cứ để lửa đó hầm cho nồi thịt vịt chín mềm.
Sau khi hầm vịt xong, cũng không còn bếp để hấp bánh bao, nhưng mà cho dù là nguyên chủ hay là Lưu Linh thì đều là người không chịu ngừng nghỉ tay chân, cô dứt khoát đem quần áo của mấy đứa nhỏ lấy hết ra, chỗ nào nên tháo chỉ thì tháo chỉ, chỗ nào nên vá thì vá, cô làm mải miết đến khoảng năm giờ.
Tống Chiêu Đệ đoán chừng thịt vịt đã được hầm chín tới, bắt đầu cắt chỉ, thu dọn lại quần áo, bên tai truyền tới một câu: "Thật là thơm.”
"Tỉnh rồi sao?" Tống Chiêu Đệ ngẩng đầu nhìn lên, Chung Đại Oa đỡ lưng ghế ngồi lên, cái đầu nhìn quanh khắp nơi.
Biểu tình hiếu kỳ trên mặt Chung Đại Oa ngay tức khắc biến mất, nhếch miệng, ừm một tiếng.
Tống Chiêu Đệ muốn cười: "Con đánh thức em trai dậy đi, ở trong sân chơi một hồi liền có thể ăn cơm.”
"Ba chưa trở lại." Chung Đại Oa nhắc nhở.
Tống Chiêu Đệ: "Vậy chúng ta sẽ chờ ba con trở lại rồi ăn cơm." Trong khi nói chuyện, cô cầm kéo lên rồi đi vào trong sân, đem toàn bộ hoa cúc đã nở rộ cắt xuống.
Đôi mắt của Chung Đại Oa mở lớn, há miệng muốn nói người phụ nữ xấu xa, lời đến khóe miệng mới ý thức được người phụ nữ xấu xa lại vừa giúp nó may quần áo, lời nói liền biến đổi: "Cô, cô đang làm gì vậy?”
"Làm hoa cúc cho con ăn." Tống Chiêu Đệ hỏi, "Chưa ăn qua hoa cúc chiên đúng không?”
Chung Đại Oa theo bản năng lắc đầu, sau đó lại suy nghĩ cẩn thận một hồi, "Hoa cúc cũng có thể ăn sao?”
"Đương nhiên." Tống Chiêu Đệ cho Tam Oa đi tiểu, kêu Nhị Oa nhìn nó, liền hỏi Đại Oa, "Có muốn giúp mẹ nhóm lửa hay không?”
Chung Đại Oa: "Không biết làm.”
"Mẹ dạy con." Tống Chiêu Đệ lấy một ít củi, đưa cho Chung Đại Oa cái gẩy bếp, "Nếu củi đã cháy hết bên trong thì con dùng cái gậy này gẩy nhẹ củi vào để nó cháy tiếp, nếu củi đã cháy hết hoàn toàn thì con cho thêm hai thanh củi vào đốt tiếp là được. Biết không?”
Chung Đại Oa gật đầu: "Con hiểu rồi.”
Lưu Linh cũng không phải là người có tính nhẫn nại, nhưng mấy đứa nhỏ này là do chính cô tự mình chọn, cho nên lúc cô cùng Chung Đại Oa nói chuyện thì đặc biệt ôn nhu. Cũng dẫn đến việc Chung Đại Oa muốn cố ý nói không học được, lại cảm thấy xấu hổ không thể mở miệng ra được.
Tống Chiêu Đệ bận bịu nặn bánh bao cũng không thấy được, Chung Đại Oa vừa nhìn củi lửa, vừa đánh giá cô.
Đợi hương thơm của bánh bao bay ra từ trong nồi, Tống Chiêu Đệ liền rót dầu vào nồi nhỏ, bắt đầu chiên hoa cúc đã được nhúng qua trứng gà.
Khuôn mặt bình tĩnh của Chung Đại Oa liền biến mất tiêu, mắt trợn to, miệng há hốc, kiễng chân lên để nhìn vào trong nồi: "Thật sự có thể ăn sao?”
"Đương nhiên." Lưu Linh đi khắp các nơi trên thế giới, khỏi cần nói ăn hoa cúc chiên, dù là tổ ong, nhộng tằm thì cô đều đã ăn qua, "Mẹ còn muốn nấu thêm một ít cà tím, nhưng nhà chúng ta không có tương. Đại Oa có thể đi sang nhà bác Lưu cách vách xin một ít được không?”
Chung Đại Oa gật đầu.
Tống Chiêu Đệ khẽ mỉm cười: "Đại Oa thật ngoan." Sau đó cô đưa cho cậu bé một cái bát nhỏ, "Chỉ cần xin bác gái nửa bát là được.”
"Con biết rồi." Chung Đại Oa cầm chén chạy ra bên ngoài, tới cửa liền gặp Chung Kiến Quốc đầu đầy mồ hôi đã trở về. Đứa nhỏ nhớ nhung hoa cúc chiên, liền đem cái chén nhét vào trong tay Chung Kiến Quốc,
"Cô ấy muốn tương, ba, đi sang nhà bác Lưu để xin một ít đi.”
Chung Kiến Quốc ngốc một chút, ý thức được con trai cả đang giúp Tống Chiêu Đệ làm việc, có chút không dám tin tưởng, cố ý hỏi: "Cô ấy là ai ?”
"Mẹ kế." Đại Oa nói xong, co cẳng chạy trở về. Sợ Tống Chiêu Đệ cho là nó không nghe lời, đến phòng bếp liền giải thích, “Ba của con đi rồi.”
Tống Chiêu Đệ cũng nghe được thanh âm loáng thoáng của Chung Kiến Quốc: "Vậy chúng ta chờ một lúc nữa sẽ được ăn cơm.”
"Không cần con nhóm lửa sao?" Đứa nhỏ vội hỏi.
Tống Chiêu Đệ cười nói: "Không cần, cùng em trai đi chơi đi.”
"Vâng ạ." Chung Đại Oa đến phòng khách cũng không có tìm hai đứa em trai để chơi, mà là đem bàn vuông nhỏ dùng để ăn cơm, còn có ghế ngồi, lấy ra toàn bộ rồi xếp ở giữa phòng khách.
Chung Kiến Quốc trở về thấy con trai cả đang bưng màn thầu đi ra ngoài, chấn kinh không thôi, rảo bước đi tới bên người Tống Chiêu Đệ:
"Em cho con trai tôi uống thuốc gì vậy?”
"Nói tiếng người được không?" Tống Chiêu Đệ hỏi ngược lại.
Chung Kiến Quốc nghẹn một chút: "Trước kia mẹ ruột nó vẫn còn, nhờ nó cầm đôi đũa cho mà nó còn không nhúc nhích, gọi nó ăn cơm giống như muốn mạng của nó vậy. Làm sao mà em có thể sai bảo được nó thế?”
"Mẹ em nói với em, để bắt được tâm của người đàn ông, trước tiên phảibắt được dạ dày của anh ta." Tống Chiêu Đệ nhìn ra phía ngoài một cái,
"Mặc dù con trai của anh còn nhỏ, nhưng không thể phủ nhận rằng giới tính của nó là nam.”
Chung Kiến Quốc trắng mắt mà liếc nhìn cô: "Tôi nghe xem em nói linh tinh như thế nào. Mẹ em, mẹ vợ của tôi làm cơm còn không ngon bằng nồi cơm lớn ở nhà ăn đó.”
"Không tin thì thôi." Tống Chiêu Đệ lấy một ít tương cho vào nồi, "Đồng chí Chung Kiến Quốc, anh nghĩ kỹ lại đi, em đã lừa gạt anh chưa?”
Chung Kiến Quốc há miệng một cái, đột nhiên ý thức được Tống Chiêu Đệ chưa bao giờ lừa gạt anh, là anh cho rằng Tống Chiêu Đệ thật thà, là anh cho là Tống Chiêu Đệ tốt nghiệp cao trung: "Đúng là em chưa lừa gạt tôi, cũng là em luôn khiến tôi phải thức tỉnh.”
"Anh cũng thừa nhận em chưa nói qua lời nói lừa dối nào." Dư quang khóe mắt của Tống Chiêu Đệ liếc qua thấy Chung Đại Oa đang đứng ở cửa, "Đại Oa, hôm nay bác Đoàn cho chúng ta rất nhiều thức ăn ngon, lạicho chúng ta tương, con cảm thấy chúng ta nên đưa cho bác ấy cái gì mới tốt?”
Chung Đại Oa cau mày ngẫm nghĩ: "Ừm, màn thầu được không?”
"Mẹ nghĩ nên đưa cho bác ấy tám bông hoa cúc chiên." Tống Chiêu Đệ chiên mười chín bông hoa cúc vàng, lúc chiên xong thì xếp vào hai cái đĩa, "Nếu như con không đồng ý, vậy chúng ta sẽ đưa cho bác ấy màn thầu. Mặc dù mẹ cảm thấy bác gái Đoàn sẽ rất thích hoa.”
Chung Kiến Quốc nghe được lời nói của cô thì như lọt trong sương mù:
"Hoa cúc gì? Màn thầu gì?”
"Bác gái thích hoa." Chung Đại Oa thấy trên đĩa đang đặt những bông hoa cúc chiên vàng tươi rất bắt mắt, nghĩ ngợi không thôi. Vừa nghĩ tới bác gái cách vách đối xử với nó rất tốt, cậu bé liếm môi, chỉ vào đĩa có tám đóa hoa cúc, "Vậy thì đưa cho bác gái đĩa này, đĩa kia thì không được.”
Khuôn mặt Tống Chiêu Đệ hớn hở: " Được ! Đại Oa thật là một đứa trẻ ngoan, mẹ sẽ đặt ở trong giỏ trúc nhỏ, con xách qua cho bác.”
"Đây là cái gì?" Chung Kiến Quốc thấy vợ mới và con trai lớn đều không phản ứng lại mình, dứt khoát tự động đi qua xem, anh duỗi tay nhón lấy bông.
Ba!
Chung Đại Oa đập một cái vào mu bàn tay của ba mình: "Ba không được ăn vụng.”
"Vậy cậu còn nhờ tôi cho người đi điều tra cô ấy làm gì?" Lưu sư trưởng không hiểu nổi cách làm của anh, "Có phải Tống Chiêu Đệ có vấn đề gì hay không? Theo lý thuyết gia đình thuần nông đều sẽ dựa vào đồng rộng để kiếm sống, nhà họ Tống muốn bồi dưỡng ra được một sinh viên so với lên trời còn khó hơn.”
"Sư trưởng, anh nói như vậy là xem thường anh em nông dân rồi."
Trương chính ủy rất không vui, "Có câu tục ngữ trúc xấu lại mọc ra măng tốt, tại sao nhà họ Tống không thể sinh ra được một con phượng hoàng?”
Lưu sư trưởng cất giọng nói: "Tôi không phải có ý này, cậu đừng có chụp mũ lên đầu tôi như thế. Hồi Tiểu Chung nhập ngũ, đích thân tôi là người tuyển chọn cậu ấy, tình trạng quan hệ xã hội lúc đó của cậu ấy, đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ được, người nhà mẹ kế của cậu ấy ở vùng núi hẻo lánh, người biết chữ cũng không nhiều, ai dạy Tống Chiêu Đệ?”
Chung Kiến Quốc: "Sư trưởng, thôn Tống nhỏ dựa lưng vào núi, đối mặt với biển, nhưng núi lớn cũng không thể chặn lại đường phát triển của thôn dân. Căn cứ vào những gì tôi biết, trước kia bên đó còn là căn cứ địa kháng Nhật, người dân của thôn Tống nhỏ có sự giác ngộ còn cao hơn so với nông dân phổ thông, người trong thôn biết chữ cũng không ít. Cha của Tống Chiêu Đệ là một nông dân, nhưng ông cũng là một người hiểu biết chữ nghĩa và là một thầy thuốc đi chữa bệnh cho mọi người.”
"Như vậy mới là bình thường." Lưu sư trưởng nói, dừng một chút, ông lại nói tiếp, "Nếu cậu hiểu rõ như vậy, tại sao còn muốn điều tra Tống Chiêu Đệ, bây giờ cô ấy đã là vợ cậu rồi đấy.”
Chung Kiến Quốc: "Tạm thời thì cô ấy cũng không có vấn đề gì. Chẳng qua là cô ấy học ba năm đại học ở Tân Hải sẽ quen biết rất nhiều người, tiếp xúc rất nhiều sự việc khác nhau, tôi là sợ cô ấy học quá nhiều thứ linh tinh, sản sinh ra cái gì không tốt, sau này lại dạy cho mấy đứa nhỏ.”
"Ba năm?" Trương chính ủy nghi hoặc, "Tôi nhớ là học đại học không phải chỉ học có ba năm, cô ấy còn chưa tốt nghiệp sao?”
Chung Kiến Quốc nói: "Năm ngoái cách mạng nổi lên, học sinh không được đi học, trường học cũng bị dừng việc dạy học. Tống Chiêu Đệ trở về nhà giúp trong nhà làm việc, phơi nắng phơi gió khiến người vừa gầy vừa đen, mẹ kế tôi cho là cô ấy chỉ là một cô gái nông thôn chưa bao giờ ra đi ra khỏi trấn Hồng Nhai, cho nên mới giới thiệu cho tôi.”
"Thế rồi bị cậu vô tình chiếm được lợi lớn." Lưu sư trưởng nói tiếp, xong lại nhịn không nổi đánh giá anh một phen, "Loại chuyện tốt như này mà cậu cũng có thể bắt được, Tiểu Chung, cậu chính là con trai của trời rồi.”
Trương chính ủy rất muốn hâm mộ và ghen tị với anh, nhưng mà vận may của Chung Kiến Quốc khiến ông ta cũng lười hâm mộ, "Vậy cậu còn muốn đi điều tra Tống Chiêu Đệ người ta nữa không? Đồng chí Tống Chiêu Đệ mắt bị mù thật rồi, đang là một sinh viên tốt như vậy mà lại lựa chọn gả cho cậu.”
Chung Kiến Quốc suy nghĩ trong lòng, Tống Chiêu Đệ không có mù đâu, chính bởi vì không có mù, tôi mới cảm thấy cô ấy gả cho tôi còn có mục đích khác: "Cô ấy quá thông minh, không thì cứ đi đại học sư phạm Tân Hải tra xem sao, tôi không thấy yên tâm.”
"Tiểu Tống không biết chuyện này đúng không?" Lưu sư trưởng nói một cách khẳng định, "Trên đời này không có bức tường nào mà gió không lọt qua được, cho dù tôi phái người qua đấy để tra tin tức, cũng không thể đảm bảo rằng sau này cô ấy sẽ không biết. Một khi cô ấy biết, đồng chí Chung Kiến Quốc, tiểu Tống sẽ rất thương tâm.”
Chung Kiến Quốc suy nghĩ trong lòng, đó là ngài không biết vợ mới của tôi vô cùng rộng lượng, nhiều lắm là cô ấy chỉ tức giận hai ngày mà thôi:
"Để tôi giải thích với cô ấy, nói cấp trên yêu cầu thẩm tra chính trị.”
"Chả nhẽ giờ nhà ai cưới vợ, thì ngay cả việc vợ ở trong trường học được học được những tri thức gì đều phải điều tra sao?" Lưu sư trưởng nhìn anh nói, "Tôi nhìn cũng chỉ thấy có một nhà Chung Kiến Quốc cậu mà thôi.”
Chung Kiến Quốc: "Sư trưởng, tôi làm như vậy cũng không phải vì bản thân. Bộ đội chúng ta xây dựng trường tiểu học và sơ trung tổng cộng có tám lớp, hơn mười thầy cô giáo, trong đó có ai có trình độ học vấn cao hơn Tống Chiêu Đệ không? Không có. Nếu như đồng chí Tống Chiêu Đệ không có bất kỳ vấn đề gì, tôi kiến nghị để cô ấy làm cô giáo dạy học sinh trung học.”
"Cậu nói cũng đúng." Lưu sư trưởng đột nhiên nghĩ đến, "Nghe nói đại học sư phạm Tân Hải do Tân Hải xây dựng lên, nhưng cơ sở trường học này lại được làm từ thời kỳ dân quốc, trong trường học còn có không ít thầy cô giáo đi du học nước ngoài.”
Trương chính ủy không mấy tin tưởng: "Còn lợi hại như vậy sao?”
"Nếu không tin lời tôi nói, cậu có thể đích thân đi một chuyến xem thử?" Lưu sư trưởng thuận mồm nói.
Trương chính ủy nghiêm túc nghĩ ngợi: "Có thể. Đoàn trưởng, chuyện trong quân đoàn liền giao cho anh.”
Chung Kiến Quốc cùng chính ủy đã quen biết sáu bảy năm rồi, đối với anh rất hiểu rõ, chuyện của Tống Chiêu Đệ giao cho anh ấy, Chung Kiến Quốc vô cùng yên tâm: "Không thành vấn đề. Sư trưởng, qua mấy ngày nữa có tuần tra biển không?”
"Cậu mới trở về, trong nhà còn có một người như vậy, để tôi phái đoànkhác đi." Lưu sư trưởng nói, "Không nhất định là sẽ đụng độ với quân của Lão Tưởng.”
Chung Kiến Quốc: "Chúng ta phải đề phòng mọi lúc mọi nơi.”
"Tôi hiểu được." Lưu sư trưởng nói, "Không phái đoàn các anh ra biển tuần tra, nhưng việc huấn luyện không thể dừng.”
Chung Kiến Quốc: "Tôi biết, buổi chiều liền bắt đầu.”
Tống Chiêu Đệ về đến nhà, thấy rõ ràng con vịt vẫn còn sống, đầu lại cảm thấy đau nhức: "Tiểu Lý, cậu có biết làm thịt vịt không?”
"Không biết." Tiểu Lý nói thật, "Chị dâu, em chỉ mua được mười trứng giống, bốn mươi quả trứng gà và trứng vịt.”
Tống Chiêu Đệ nhíu mày: "Chỉ có mười quả trứng giống cả gà và vịt sao?”
"Đúng vậy." Tiểu Lý nói, "Người dân có thể được mua thêm một ít nữa, tuy nhiên, người dân nuôi gà vịt thì phải nộp một phần lên cho đội sản xuất. Gia đình quân nhân nuôi gà vịt không cần nộp lên, nhưng cũng chỉ cho phép được nuôi với số lượng như vậy thôi.”
Tống Chiêu Đệ: "Một năm chỉ có mười con?”
"Không phải, nửa năm mười con." Tiểu Lý nói, "Nếu như chị còn muốn nuôi thêm mấy con gà vịt thì chờ đến mùa xuân sang năm là được.”
Tống Chiêu Đệ than thở: "Tôi biết rồi. Giúp tôi chăm sóc Tam Oa, tôi đi nấu cơm. Tiểu Lý, ăn mì sợi không?”
"Hả?" Tiểu Lý ngốc một chút, "Chị dâu, em phải trở về, em là cảnh vệ viên của đoàn trưởng, không thể rời đi quá lâu.”
Tống Chiêu Đệ nghĩ ngợi rồi nói: "Cũng đúng. Vậy cậu nhanh trở về đi.”
"Chị dâu, mấy tấm ván gỗ em để ở dưới mái hiên đó." Tiểu Lý chỉ chỗ để cho Tống Chiêu Đệ nhìn qua, "Đoàn trưởng nói buổi chiều không có trở về, em lại tới giúp chị làm việc."
Tống Chiêu Đệ cười nói: "Không cần. Nửa ngày buổi sáng Tam Oa đều không ngủ, buổi chiều sẽ ngủ một hồi, tự tôi có thể làm việc được." Chờ Tiểu Lý đi xa, cô liền hỏi, "Đại Oa, Nhị Oa, có thể ngồi chơi với em trai được không?”
"Chơi ở chỗ nào?" Lúc ở Tân Hải, hằng ngày Chung Đại Oa đều giúp chị dâu Chung trông nom Tam Oa, Tống Chiêu Đệ bảo cậu bé trông em, cậu bé cũng chưa nhận thức được rằng Tống Chiêu Đệ đang sai sử nó làm việc.
"Chờ mẹ một chút." Tống Chiêu Đệ đến lầu trên rồi mở tủ ra, chọn hai cái áo có màu sắc sặc sỡ, cổ tay áo sơ mi đã bị mài đến không còn hình dáng ban đầu, lập tức, cô đem cái áo này tháo chỉ ra rồi ghép lại thành một khối, trực tiếp trải ở dưới mái hiên, "Ngồi ở nơi này, mẹ đi làm việc.”
"Không làm thịt vịt sao?" Chung Đại Oa vội hỏi.
Tống Chiêu Đệ khá là bất ngờ, từ khi Chung Kiến Quốc đi doanh trại, cậu bé đều chưa chủ động nói chuyện với cô, thế mà bởi vì miếng ăn lại mở miệng: "Giết vịt xong còn phải vặt lông, buổi trưa không kịp làm, phải đợi đến buổi chiều mới làm được.”
"Cô, cô đi đi." Chung Đại Oa vung tay nhỏ.
Tống Chiêu Đệ cười tươi, đến lầu trên cầm hai cái kẹo đường đại bạch thỏ, thêm một cốc sữa mạch nha, đem cái thìa và kẹo đưa cho cậu bé:
"Đưa kẹo cho em trai nữa nhé, khát thì uống sữa mạch nha.”
Trong mắt Chung Đại Oa sáng lên, duỗi tay cầm lấy, do dự một chút, cậu bé nói tiếng cám ơn.
Tống Chiêu Đệ đi tới cửa thì nghe thấy, quay đầu nhìn qua, Đại Oa đang cúi đầu bóc vỏ kẹo, lắc đầu cười tươi, liền đi vào phòng bếp làm việc.
Lưu Linh chỉ biết ăn, không biết làm. Nguyên chủ biết nấu cơm, hai người kết hợp với nhau có thể làm ra nhiều món ăn ngon, khiến khẩu vị của Chung Kiến Quốc được kích thích rất lớn.
Ngay như món "Xà lách xào tỏi" đối với Tống Chiêu Đệ đã được đổi linh hồn thì chính là một món xào nho nhỏ mà thôi.
Con trai chính là đứa nhỏ tham ăn, Tống Chiêu Đệ liền đem cải xanh mà Chung Kiến Quốc đã mua rửa sạch rồi cắt thành nhỏ vụn, lại dùng chày cán bột cán nhuyễn để lấy nước màu xanh, hòa với bột.
Cho bột nghỉ một thời gian, Tống Chiêu Đệ đi ra ngoài làm đất ở sân vườn.
Chị dâu Đoàn đi tới cửa nhà họ Chung, vừa vặn thấy Tống Chiêu Đệ đang vung cái cuốc xới đất: "Trời nóng như vậy, sao em không chờ tới buổi chiều hẵng xới đất?”
"Thừa lúc trời còn không mưa thì em muốn làm xong, đợi đến khi trời mưa xuống làm ướt đất, mai em sẽ gieo hạt rau là vừa." Khoảng 11h, nhiệt độ bên ngoài phòng là 27, 28 độ C, nến đổi thành thân xác ban đầu của Lưu Linh thì tuyệt đối sẽ không chịu được. Nhưng nguyên chủ quen làm việc đồng áng, trong trườn hợp không có mặt trời, thì nhiệt độ này đối với thân thể nguyên chủ cũng không tính là nóng. Tống Chiêu Đệ đang nói chuyện thì thấy rõ mấy thứ mà chị dâu Đoàn đang cầm, cô khá là kinh ngạc, "Chị dâu làm cái gì vậy?”
Chị dâu Đoàn nói: "Nhà chị người ít, ăn không hết nhiều rau củ như vậy, dưa leo không ăn cũng sẽ bị già đi." Dừng một chút chị lại nói, "Chị để trong phòng cho em nhé?”
"Chị cứ đặt ở cạnh giếng nước cho em, chờ tí nữa để em đi rửa luôn." Tống Chiêu Đệ liếc qua mấy thứ chị dâu Đoàn đang cầm trên tay, không nhịn được nói, "Nếu rau dưa nhà chị trồng nhiều quá không ăn hết lại sợ bị già, chị hãy ướp muối ăn dần cũng được. Dưa chuột muối chua, đậu muối, cải trắng muối, giữ lại để nhà chị ăn trong mùa đông.”
Chị dâu Đoàn dừng lại bước chân, cười nói: "Lão Lưu và hai đứa nhỏ trong nhà đều không thích ăn, thà rằng mùa đông gặm tép tỏi, ăn cơm khô cũng không ăn những thứ này, mỗi loại chị đều ướp muối một vò nhỏ đã đủ cả gia đình ăn đến đầu xuân sang năm rồi.”
Tống Chiêu Đệ thấy vậy, nên yên tâm nói: "Về sau, nếu chị dâu muối dưa thì gọi em với nhé, cho em xin một ít. Em rất thích ăn.”
"Được." Mỗi ngày, việc chị dâu Đoàn phải làm chính là giặt quần áo, nấu cơm, xử lý vườn rau.
Trước kia thời gian rảnh rỗi cũng từng tới nhà Chung tìm mẹ của Đại Oa tán gẫu, chẳng qua là chị dâu Đoàn nghe cô ấy nói chuyện ra vẻ nho nhã, cho nên chị tới năm ba lần thì không chủ động qua nữa.
Từ trong miệng chồng của mình là Lưu sư trưởng biết được Tống Chiêu Đệ cũng giống với chị, là người từ nông thôn đến, chị dâu Đoàn rất vui mừng, đối với việc Tống Chiêu Đệ mở miệng xin đồ ăn thì không hề tức giận, còn cảm thấy Tống Chiêu Đệ không hề xa cách với mình, "Về sau em muốn ăn thứ gì, cứ trực tiếp đi qua chỗ chị hái rau dưa về nấu ăn nhé.”
Tống Chiêu Đệ cười nói: "Được, chị dâu.”
"Lúc nào làm đất cũng được, nhưng đừng để cho bản thân cảm nắng."
Chị dâu Đoàn thấy mặt cô đỏ rực, nhịn không được mà nhắc nhở, "Sợ trễ nải việc gieo trồng rau dưa, thì chờ Tiểu Chung trở về lại kêu Tiểu Chung làm là được.”
Tống Chiêu Đệ: "Em biết rồi. Chị dâu, vậy em không tiễn chị nữa."
Không cần, không cần." Chị dâu Đoàn đi ra ngoài liền nhịn không được cảm khái, người vợ này của Chung Kiến Quốc rất nhanh nhẹn, chăm chỉ. Tống Chiêu Đệ nhìn cà chua và dưa leo bên cạnh giếng nước, lại quay dầu về phía con trai cả: "Đại Oa, trước kia bác gái Đoàn của con cũng tốt như vậy sao?”
"Rất tốt." Ánh mắt của Chung Đại Oa nhìn chằm chằm vào trái cà chua,
"Con đói.”
Tống Chiêu Đệ theo tầm mắt của đứa nhỏ mà nhìn qua: "Chờ một látnữa thôi, mẹ sẽ làm món trứng gà chiên cho con." Dừng một chút lại nói,
"Muốn ăn cà chua và dưa leo không, để mẹ rửa cho con.”
"Không ăn." Đứa nhỏ buột miệng nói ra.
Tống Chiêu Đệ suýt nữa cười phun, cố nín cười mà tiếp tục đem đất cào cho bằng phẳng, đi vào phòng bếp. Đợi nồi nước sôi, cho mì sợi vào nồi, mùi hương bay ra, Tống Chiêu Đệ nhịn không được mà hít sâu một hơi, cũng có thể coi là một món mì sợi khá ngon.
"Ngon không?" Thanh âm của Chung Đại Oa truyền tới từ cửa.
Tống Chiêu Đệ duỗi cái eo: "Ngon, con đứng ở bên ngoài chờ đi, mẹmang ra đây.”
"Mì màu xanh sao?" Chung Nhị Oa đang ngồi ở trên chiếc ghế nhỏ, cúi đầu nhìn một cái, trợn to mắt, "Là mì sợi màu xanh đó.”
Một bên Tống Chiêu Đệ đút canh trứng gà cho Tam Oa, một bên nói: "Là mì sợi bảy màu. Có chút nóng, các con thổi một chút rồi hẵng ăn.”
"Có thể ăn mì màu xanh sao?" Chung Đại Oa ngoẹo đầu hiếu kỳ hỏi.
Tống Chiêu Đệ: "Mì sợi có màu xanh là do lá rau cải nhuộm thành, ăn ngon hay không? Bạn nhỏ Chung Đại Oa, nói thật với mẹ, sau khi ăn xong cơm mẹ sẽ đi làm thịt vịt.”
Chung Đại Oa làm bộ như không nghe thấy, cắn một miếng trứng gà chiên.
"Mẹ chưa bao giờ nói dối." Tống Chiêu Đệ nói, "Tam Oa ăn xong canh trứng gà, mẹ muốn nghe được câu trả lời.”
Đại Oa ngẩng đầu trừng cô một cái, người phụ nữ xấu xa:" Ăn ngon!”
"Nghe thấy rồi." Tống Chiêu Đệ nói, "Đại Oa, mẹ thích đứa bé thành thực. Nhị Oa, trứng gà ăn ngon không?”
Nhị Oa hé miệng cười tươi: "Ăn ngon.”
"Thật ngoan!" Tống Chiêu Đệ không bủn xỉn lời tán dương.
Sau bữa cơm, Tống Chiêu Đệ ghép hai ghế dài ở lầu một lại với nhau, lại đem chiếu trên giường của Chung Kiến Quốc mang xuống dưới trải lên để ba đứa nhỏ ngồi trên ghế chơi với nhau.
Chung Đại Oa cầm trống bỏi đùa với em trai, nhưng ánh mắt vẫn luôn thường xuyên nhìn về phía phòng bếp. Nhưng mà, buổi trưa cậu bé ăn mì sợi rất ngon, ăn no căng liền thấy buồn ngủ.
Cho nên Tống Chiêu Đệ còn chưa có làm xong bánh bao, ba đứa nhỏ đã lăn ra ngủ rồi.
Tống Chiêu Đệ cảm thấy phòng khách an tĩnh lại, cô liền đi ra ngoài nhìn một cái, ba đứa con đang ngủ ngược xuôi rất ngon lành.
Tống Chiêu Đệ nhìn khuôn mặt ngây thơ đang ngủ của ba đứa nhỏ, nhịn không nổi mà véo nhẹ khuôn mặt Chung Đại Oa một cái, lúc này mới đi ra bên ngoài tìm mấy cái áo đã phơi khô đắp lên bụng cho mấy đứa nhỏ.
Không cần phải để ý đến đứa nhỏ khóc nháo hoặc là làm chuyện gì đó mà mình không biết, Tống Chiêu Đệ làm việc rất chuyên tâm, làm sạch con vịt, nhóm bếp làm món vịt hầm, vậy mà mới có ba giờ.
Tiểu Lý là người rất thành thực, Tống Chiêu Đệ nói muốn vịt già, cậu ta thật sự mua vịt già cho Tống Chiêu Đệ. Tống Chiêu Đệ sợ hầm không nhừ, liền đem nước đổ đầy nồi, rồi cứ để lửa đó hầm cho nồi thịt vịt chín mềm.
Sau khi hầm vịt xong, cũng không còn bếp để hấp bánh bao, nhưng mà cho dù là nguyên chủ hay là Lưu Linh thì đều là người không chịu ngừng nghỉ tay chân, cô dứt khoát đem quần áo của mấy đứa nhỏ lấy hết ra, chỗ nào nên tháo chỉ thì tháo chỉ, chỗ nào nên vá thì vá, cô làm mải miết đến khoảng năm giờ.
Tống Chiêu Đệ đoán chừng thịt vịt đã được hầm chín tới, bắt đầu cắt chỉ, thu dọn lại quần áo, bên tai truyền tới một câu: "Thật là thơm.”
"Tỉnh rồi sao?" Tống Chiêu Đệ ngẩng đầu nhìn lên, Chung Đại Oa đỡ lưng ghế ngồi lên, cái đầu nhìn quanh khắp nơi.
Biểu tình hiếu kỳ trên mặt Chung Đại Oa ngay tức khắc biến mất, nhếch miệng, ừm một tiếng.
Tống Chiêu Đệ muốn cười: "Con đánh thức em trai dậy đi, ở trong sân chơi một hồi liền có thể ăn cơm.”
"Ba chưa trở lại." Chung Đại Oa nhắc nhở.
Tống Chiêu Đệ: "Vậy chúng ta sẽ chờ ba con trở lại rồi ăn cơm." Trong khi nói chuyện, cô cầm kéo lên rồi đi vào trong sân, đem toàn bộ hoa cúc đã nở rộ cắt xuống.
Đôi mắt của Chung Đại Oa mở lớn, há miệng muốn nói người phụ nữ xấu xa, lời đến khóe miệng mới ý thức được người phụ nữ xấu xa lại vừa giúp nó may quần áo, lời nói liền biến đổi: "Cô, cô đang làm gì vậy?”
"Làm hoa cúc cho con ăn." Tống Chiêu Đệ hỏi, "Chưa ăn qua hoa cúc chiên đúng không?”
Chung Đại Oa theo bản năng lắc đầu, sau đó lại suy nghĩ cẩn thận một hồi, "Hoa cúc cũng có thể ăn sao?”
"Đương nhiên." Tống Chiêu Đệ cho Tam Oa đi tiểu, kêu Nhị Oa nhìn nó, liền hỏi Đại Oa, "Có muốn giúp mẹ nhóm lửa hay không?”
Chung Đại Oa: "Không biết làm.”
"Mẹ dạy con." Tống Chiêu Đệ lấy một ít củi, đưa cho Chung Đại Oa cái gẩy bếp, "Nếu củi đã cháy hết bên trong thì con dùng cái gậy này gẩy nhẹ củi vào để nó cháy tiếp, nếu củi đã cháy hết hoàn toàn thì con cho thêm hai thanh củi vào đốt tiếp là được. Biết không?”
Chung Đại Oa gật đầu: "Con hiểu rồi.”
Lưu Linh cũng không phải là người có tính nhẫn nại, nhưng mấy đứa nhỏ này là do chính cô tự mình chọn, cho nên lúc cô cùng Chung Đại Oa nói chuyện thì đặc biệt ôn nhu. Cũng dẫn đến việc Chung Đại Oa muốn cố ý nói không học được, lại cảm thấy xấu hổ không thể mở miệng ra được.
Tống Chiêu Đệ bận bịu nặn bánh bao cũng không thấy được, Chung Đại Oa vừa nhìn củi lửa, vừa đánh giá cô.
Đợi hương thơm của bánh bao bay ra từ trong nồi, Tống Chiêu Đệ liền rót dầu vào nồi nhỏ, bắt đầu chiên hoa cúc đã được nhúng qua trứng gà.
Khuôn mặt bình tĩnh của Chung Đại Oa liền biến mất tiêu, mắt trợn to, miệng há hốc, kiễng chân lên để nhìn vào trong nồi: "Thật sự có thể ăn sao?”
"Đương nhiên." Lưu Linh đi khắp các nơi trên thế giới, khỏi cần nói ăn hoa cúc chiên, dù là tổ ong, nhộng tằm thì cô đều đã ăn qua, "Mẹ còn muốn nấu thêm một ít cà tím, nhưng nhà chúng ta không có tương. Đại Oa có thể đi sang nhà bác Lưu cách vách xin một ít được không?”
Chung Đại Oa gật đầu.
Tống Chiêu Đệ khẽ mỉm cười: "Đại Oa thật ngoan." Sau đó cô đưa cho cậu bé một cái bát nhỏ, "Chỉ cần xin bác gái nửa bát là được.”
"Con biết rồi." Chung Đại Oa cầm chén chạy ra bên ngoài, tới cửa liền gặp Chung Kiến Quốc đầu đầy mồ hôi đã trở về. Đứa nhỏ nhớ nhung hoa cúc chiên, liền đem cái chén nhét vào trong tay Chung Kiến Quốc,
"Cô ấy muốn tương, ba, đi sang nhà bác Lưu để xin một ít đi.”
Chung Kiến Quốc ngốc một chút, ý thức được con trai cả đang giúp Tống Chiêu Đệ làm việc, có chút không dám tin tưởng, cố ý hỏi: "Cô ấy là ai ?”
"Mẹ kế." Đại Oa nói xong, co cẳng chạy trở về. Sợ Tống Chiêu Đệ cho là nó không nghe lời, đến phòng bếp liền giải thích, “Ba của con đi rồi.”
Tống Chiêu Đệ cũng nghe được thanh âm loáng thoáng của Chung Kiến Quốc: "Vậy chúng ta chờ một lúc nữa sẽ được ăn cơm.”
"Không cần con nhóm lửa sao?" Đứa nhỏ vội hỏi.
Tống Chiêu Đệ cười nói: "Không cần, cùng em trai đi chơi đi.”
"Vâng ạ." Chung Đại Oa đến phòng khách cũng không có tìm hai đứa em trai để chơi, mà là đem bàn vuông nhỏ dùng để ăn cơm, còn có ghế ngồi, lấy ra toàn bộ rồi xếp ở giữa phòng khách.
Chung Kiến Quốc trở về thấy con trai cả đang bưng màn thầu đi ra ngoài, chấn kinh không thôi, rảo bước đi tới bên người Tống Chiêu Đệ:
"Em cho con trai tôi uống thuốc gì vậy?”
"Nói tiếng người được không?" Tống Chiêu Đệ hỏi ngược lại.
Chung Kiến Quốc nghẹn một chút: "Trước kia mẹ ruột nó vẫn còn, nhờ nó cầm đôi đũa cho mà nó còn không nhúc nhích, gọi nó ăn cơm giống như muốn mạng của nó vậy. Làm sao mà em có thể sai bảo được nó thế?”
"Mẹ em nói với em, để bắt được tâm của người đàn ông, trước tiên phảibắt được dạ dày của anh ta." Tống Chiêu Đệ nhìn ra phía ngoài một cái,
"Mặc dù con trai của anh còn nhỏ, nhưng không thể phủ nhận rằng giới tính của nó là nam.”
Chung Kiến Quốc trắng mắt mà liếc nhìn cô: "Tôi nghe xem em nói linh tinh như thế nào. Mẹ em, mẹ vợ của tôi làm cơm còn không ngon bằng nồi cơm lớn ở nhà ăn đó.”
"Không tin thì thôi." Tống Chiêu Đệ lấy một ít tương cho vào nồi, "Đồng chí Chung Kiến Quốc, anh nghĩ kỹ lại đi, em đã lừa gạt anh chưa?”
Chung Kiến Quốc há miệng một cái, đột nhiên ý thức được Tống Chiêu Đệ chưa bao giờ lừa gạt anh, là anh cho rằng Tống Chiêu Đệ thật thà, là anh cho là Tống Chiêu Đệ tốt nghiệp cao trung: "Đúng là em chưa lừa gạt tôi, cũng là em luôn khiến tôi phải thức tỉnh.”
"Anh cũng thừa nhận em chưa nói qua lời nói lừa dối nào." Dư quang khóe mắt của Tống Chiêu Đệ liếc qua thấy Chung Đại Oa đang đứng ở cửa, "Đại Oa, hôm nay bác Đoàn cho chúng ta rất nhiều thức ăn ngon, lạicho chúng ta tương, con cảm thấy chúng ta nên đưa cho bác ấy cái gì mới tốt?”
Chung Đại Oa cau mày ngẫm nghĩ: "Ừm, màn thầu được không?”
"Mẹ nghĩ nên đưa cho bác ấy tám bông hoa cúc chiên." Tống Chiêu Đệ chiên mười chín bông hoa cúc vàng, lúc chiên xong thì xếp vào hai cái đĩa, "Nếu như con không đồng ý, vậy chúng ta sẽ đưa cho bác ấy màn thầu. Mặc dù mẹ cảm thấy bác gái Đoàn sẽ rất thích hoa.”
Chung Kiến Quốc nghe được lời nói của cô thì như lọt trong sương mù:
"Hoa cúc gì? Màn thầu gì?”
"Bác gái thích hoa." Chung Đại Oa thấy trên đĩa đang đặt những bông hoa cúc chiên vàng tươi rất bắt mắt, nghĩ ngợi không thôi. Vừa nghĩ tới bác gái cách vách đối xử với nó rất tốt, cậu bé liếm môi, chỉ vào đĩa có tám đóa hoa cúc, "Vậy thì đưa cho bác gái đĩa này, đĩa kia thì không được.”
Khuôn mặt Tống Chiêu Đệ hớn hở: " Được ! Đại Oa thật là một đứa trẻ ngoan, mẹ sẽ đặt ở trong giỏ trúc nhỏ, con xách qua cho bác.”
"Đây là cái gì?" Chung Kiến Quốc thấy vợ mới và con trai lớn đều không phản ứng lại mình, dứt khoát tự động đi qua xem, anh duỗi tay nhón lấy bông.
Ba!
Chung Đại Oa đập một cái vào mu bàn tay của ba mình: "Ba không được ăn vụng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.