Chương 5: Thảo Luận Hôn Sự
Ngày Rằm Tháng Riêng/Nguyên Nguyệt Nguyệt Bán
19/04/2023
Lưu Dương sững sờ, sau khi hồi thần lại mới đuổi kịp phía sau mẹ vợ: "Mẹ, sao vậy? Tại sao lại không đồng ý? Chung Kiến Quốc rất tốt đó."
"Mẹ con sợ đánh trận." Cha Tống rất hiểu rõ bạn già, "Súng đạn không có mắt, mẹ con sợ Chung Kiến Quốc xảy ra vấn đề không may."
Lưu Dương: "Bởi vì lý do này à? Mẹ, đi chậm chút, Chiêu Đệ không gả cho Chung Kiến Quốc cũng được, mẹ không thể đảm bảo em ấy gả cho người khác, cả đời của người đó sẽ không gặp phải thiên tai nhân họa được."
"Tiểu Lưu nói rất đúng." Cha Tống nhìn con rể bằng một ánh mắt tán thành, khá là bất ngờ, lập tức vỗ cánh tay của mẹ Tống, "Bà quên chuyện ở đại học của Chiêu Đệ à?"
Mẹ Tống dừng bước chân, sắc mặt chợt biến, lại nhấc chân lên, nhưng mà bước chân rõ ràng đã chậm lại.
Lưu Dương nhìn mẹ vợ, lại nhìn cha vợ, nghi hoặc không hiểu: "Cha, mẹ, hai người đang nói chuyện gì mà bí mật vậy?"
"Không có liên quan tới con." Mẹ Tống nói, "Chung Kiến Quốc còn nói gì không?"
Lưu Dương thấy vậy, tính toán quay đầu nói với mẹ vợ của mình: "Chung Kiến Quốc nói anh ta chỉ có một anh trai và chị dâu, anh trai anh ta có hai cô con gái, còn anh ta có ba cậu con trai. Chung Kiến Quốc còn nói nhà anh ta chỉ có mấy người như vậy thôi. Đầu tiên con không rõ lắm, về sau lại cân nhắc một chút, khả năng là anh ta đang nhắc nhở con, anh ta không thích dì họ, một nhà dì họ không tính là người thân của anh ta."
"Chiêu Đệ cũng không thích dì họ của con." Mẹ Tống nói, "Những thứ này đều là chuyện nhỏ, có nói tiền lương hay không, có phải cậu ta làm chức Thượng úy không?"
Lưu Dương: "Tôi còn chưa kịp hỏi liền đã đến nhà. Nếu mẹ muốn biết, để đợi tới lúc tôi đưa Chung Kiến Quốc trở về sẽ lại hỏi anh ta. Mẹ, thật sự là em gái rất thích Chung Kiến Quốc, chuyện của hai người bọn họ chúng ta nên làm sao?"
Mẹ Tống nói: "Để mẹ hỏi cậu ta." Đến nhà liền lên tiếng chào hỏi với Chung Kiến Quốc, sau đó nhìn về phía Tống Chiêu Đệ, "Có tốt không?"
Lời nói không đầu không đuôi, Chung Kiến Quốc nghe thấy cũng nghĩ không thông. Tống Chiêu Đệ toét miệng cười tươi, ôm lấy cảnh tay mẹ Tống: "Mẹ, bây giờ anh ấy là đoàn trưởng, tiền lương một tháng là một trăm ba mươi văn tiền, bộ đội còn có thêm trợ cấp."
Vẻ mặt mẹ Tống lộ ra sự vui mừng, nghiêng đầu trừng mắt với Tống Chiêu Đệ: "Mẹ lại không muốn tiền của cậu ấy, dù cậu ấy có tiền lương cao hơn nữa, nếu cậu ta đối xử với con không tốt thì cũng vô dụng mà thôi. Chỉ cần là người có tính cách tốt, tiền lương bao nhiêu đều không có vấn đề gì."
Dương thị rất muốn che mặt: "Mẹ của Chiêu Đệ à—— "
"Mẹ, con hỏi rồi." Tống Chiêu Đệ cắt đứt lời nói của Dương thị, "Anh ấy chưa bao giờ động thủ với phụ nữ, tiền lương được phát mỗi tháng đều đưa cho con giữ."
Chung Kiến Quốc đang muốn nói là anh không đồng ý, lời vưà đến khóe miệng, trong đầu hiện ra cảnh ngày đó người vợ bị đem đi hỏa táng, bộ dáng con trai út tỉnh tỉnh mê mê, con trai thứ hai khóc đến tê tâm liệt phế, còn con trai cả chỉ lặng lẽ rơi lệ: "Đúng vậy. Dì à, người cứ việc yên tâm, Tống đồng chí nếu như nguyện ý gả cho cháu, cháu có nước uống, cô ấy sẽ có cơm ăn."
"Vậy sau này khi Chiêu Đệ nhà tôi sinh cho cậu mấy đứa con, cậu sẽ không thiên vị chứ?" Mẹ Tống hỏi.
Chung Kiến Quốc ngừng một chút vì chưa nghĩ đến vấn đề này.
Tống Chiêu Đệ túm tay mẹ Tống nói: "Mẹ, mẹ nghĩ quá xa rồi."
"Không xa." Mẹ Tống nói, "Hiện tại nói rõ ràng, tránh khỏi sau này các con bởi vì chuyện con cái mà ngày ngày gây gổ."
Tống Chiêu Đệ than thở: "Mẹ, Chung đồng chí người ta hôm nay mới là ngày đầu tiên đến nhà của chúng ta, mẹ, mẹ nói những thứ này làm gì vậy. Nói không chừng, nói không chừng Chung đồng chí người ta ngày mai còn đi xem mắt cô gái khác."
Chung Kiến Quốc cũng cảm thấy mẹ Tống nghĩ quá xa, nghe rõ lời nói của Tống Chiêu Đệ, cố gắng không để đầu óc suy nghĩ lung tung, không ngừng bận rộn giải thích: "Không có, không có. Tống đồng chí, dì, chú, không nói dối gạt các người, cháu chỉ có thể ở nhà đợi đến mùng 9. Lần này chính là vì đồng chí Tống mới trở về, không có người khác.”
"Anh Lưu Dương hẳn đã cùng với chú dì nói qua về chuyện gia đình của cháu rồi, Tống đồng chí cảm thấy cháu cũng được, nếu hai người cũng không có ý kiến gì, cháu tính toán qua hai ngày nữa sẽ đi lĩnh giấy hôn thú."
"Gì? Lĩnh giấy hôn thú sao!" Mẹ Tống kinh ngạc, "Cậu nghĩ mình đang mua cải trắng à?"
Chung Kiến Quốc nghĩ trong đầu, khẩu khí của con gái dì so với việc mua cải trắng còn sảng khoái hơn, mua cải trắng còn phải chọn củ nào tươi ngon để làm thức ăn đó.
"Đồng chí Chung, tôi biết cậu không có ý tứ coi thường Chiêu Đệ nhà tôi." Mới là lạ. Bằng vào những lời nói lúc trước của Tống Chiêu Đệ, người bình thường sẽ nghĩ rằng con bé không bình thường. Nhưng mà, Dương thị biết Tống Chiêu Đệ rất bình thường, nên nói, "Trong sách thường nói quân lệnh như núi, cậu đáp ứng ngày 9 trở về thì ngày 9 phải trở về, điểm này tôi có thể hiểu được."
Cám ơn trời đất, cuối cùng Nhà họ Tống cũng có một người bình thường. Ánh mắt Chung Kiến Quốc cảm kích: "Cảm ơn thím."
"Trước chớ vội cảm ơn." Dương thị nói, "Cậu muốn đi công chứng giấy kết hôn trước, ngày mai Chiêu Đệ nhà tôi có thể đi, nhưng là Chiêu Đệ nhà tôi là hoàng hoa đại khuê nữ, không thể lén lén lút lút gả cho cậu được."
Trong lòng mẹ Tống nghĩ, đã không phải là hoàng hoa đại khuê nữ nữa rồi. Lại một lần nữa nghĩ tới việc con gái của mình chưa kết hôn, cũng chưa sinh con, lại gả cho một người có 3 đứa con trai là Chung Kiến Quốc, vẫn là cậu ta chiếm được lợi lớn: "Thím nó nói rất đúng. Chiêu Đệ nhà tôi vô thanh vô thức đi cùng cậu, sau này người trong thôn hỏi tới, cậu kêu tôi phải nói sao?"
Chung Kiến Quốc từ trong túi quần móc ra một cái túi vải: "Chị dâu đã bàn bạc qua với cháu. Dì, cháu có tính toán như vậy, cháu và Tống đồng chí đi công chứng giấy kết hôn, sau đó trở lại nhà ngài xử lý tiệc rượu. Chủ yếu là nhà bên kia của cháu cũng không có thân thích.”
"Đây là hai trăm đồng tiền, những thứ này là phiếu vải, phiếu lương, cháu đi đặt mua đồ vật cũng được, anh Lưu Dương đi đặt mua cũng được. Nếu hai vị còn cảm thấy không được, chúng ta lại thương nghị, cháu nghe mọi người."
Lưu Linh có ký ức của Tống Chiêu Đệ, rất rõ ràng cái thời đại này cực kỳ ít có người tự do yêu đương, phần nhiều là thông qua thân thích hoặc hàng xóm giới thiệu. Nam nữ độc thân thấy mặt nhau, nói chuyện với nhau một hồi, nếu cảm thấy thích hợp liền thương lượng ngày tháng kết hôn, hầu hết trong vòng nửa năm sẽ thành hôn.
Cái thời đại này, kết hôn chú trọng đồ vật mà nhà trai mua sắm, đầy đủ 36 cái chân. Tức là phải có một cái tủ quần áo, một cái tủ nhỏ, bốn chiếc ghế tựa, một cái giường và một cái bàn.
Làm toàn bộ ba mươi sáu cái chân ở xưởng gia cụ cũng dùng không hết hai trăm khối. Nhà mình tìm người làm, tính luôn vật liệu gỗ và chi phí làm, cũng chỉ hết ba mươi, bốn mươi đồng tiền.
Chung Kiến Quốc móc ra hai trăm khối tiền, và các thiếu vải, phiếu lương mà có tiền cũng không mua được khiến Tống Chiêu Đệ kinh ngạc, đúng là ra tay rất hào phóng.
Mẹ Tống không nghĩ tới nhanh như vậy sẽ gả con gái ra ngoài, lắc đầu liên tục biểu thị không được.
"Dì có ý kiến gì thì cứ việc nói, ngài lắc đầu thì cháu cũng không biết ngài nghĩ như thế nào." Chung Kiến Quốc yêu cầu Tống Chiêu Đệ giúp anh chăm sóc con của mình, anh sẽ để Tống Chiêu Đệ không lo cơm áo gạo tiền, Chung Kiến Quốc cảm thấy hai người bọn họ rất thích hợp. Từ trong miệng Tống Chiêu Đệ, Chung Kiến Quốc nghe ra được ý của mẹ Tống và cô ấy đều giống nhau, cho nên anh không hiểu rõ vì sao mẹ Tống lại do dự.
Lưu Dương: "Mẹ, mẹ cảm thấy ngày cưới quá gấp, hay là đối với những thứ này không hài lòng?" Chỉ tiền trong tay Chung Kiến Quốc, nhắc nhở bà.
Lúc Lưu Dương và chị cả Nhà họ Tống kết hôn, đặt mua chính là một cái phích nước nóng, một cái giường mới, một cái chậu rửa mặt và hai cái ca sứ, tổng cộng tiêu phí mất hai mươi đồng tiền. Đến nay, chậu rửa mặt vẫn còn dùng mà chưa có bỏ, hai cái ca sứ cũng chỉ khi trong nhà khách tới mới lấy ra dùng.
Một lần Chung Kiến Quốc liền lấy ra hai trăm khối, tùy tiện để nhà bọn họ đặt mua đồ vật, Lưu Dương cảm thấy đổi thành Huyện trưởng cũng không sảng khoái như vậy. Nếu không phải ngại anh là con rể không phải con trai, Lưu Dương đã trực tiếp nói, có thể.
"Là quá nhanh." Mẹ Tống nói
Chung Kiến Quốc cười khổ: "Binh lính dưới tay cháu có hai ngàn người, còn mong dì hiểu cho cháu."
"Nhiều binh như vậy?" Lưu Dương kinh hô một tiếng.
Chung Kiến Quốc: "Mấy năm trước cũng không nhiều người như vậy. Hai năm trước, cũng chính là năm 65, lão Tưởng phát động ba lần hải chiến đều là thất bại, chúng tôi lo lắng ông ta không cam tâm, mới bắt đầu tăng thêm số lượng binh lính. Năm nay là thời khắc luôn phải chuẩn bị chiến đấu, quả thật cháu không thể rời khỏi quá lâu."
Tống Chiêu Đệ kéo kéo vạt áo của mẹ Tống.
Ba!
Mẹ Tống vỗ một cái lên mu bàn tay của cô: "Trở về trong phòng của con đi."
Tống Chiêu Đệ còn phải ở lại thăm dò Chung Kiến Quốc, sợ người nhà làm hỏng kế hoạch, cũng không dám trở về phòng: "Mẹ, nếu đồng chí Chung không trở về đơn vị, lão Tưởng đột nhiên đánh tới, nói không chừng liền đánh tới bên này của chúng ta."
"Đừng có mà lừa gạt mẹ của con." Mẹ Tống nói, "Con cho là mẹ không biết, trong bộ đội lại không phải chỉ có một đoàn trường là cậu ấy."
Tống Chiêu Đệ giúp anh ta nói chuyện, Chung Kiến Quốc khá là bất ngờ, nhìn Tống Chiêu Đệ một cái, mới nói: "Dì à, binh lính do cháu chỉ huy là bộ đội chủ lực."
Mẹ Tống kẹt lại. Bà biết chữ không nhiều, nhưng cũng biết bộ đội chủ lực là ý gì, theo bản năng nhìn về phía lão già nhà mình, để cha Tống quyết định.
"Tôi không biết cậu nói thật hay giả, tuy nhiên cậu là sinh viên, bộ đội Tư lệnh chắc chắn sẽ để người có học vấn mang binh đi đánh trận." Dừng một chút ông lại nói, "Chiêu Đệ nhà tôi sớm muộn gì cũng lấy chồng, nếu cậu qua mấy ngày nữa phải trở về đơn vị, tôi cũng không ép cậu." Cha Tống thường xuyên đi khắp nơi để xem bệnh cho người ta, kiến thức so với mẹ Tống thì nhiều hơn, lúc này ép Chung Kiến Quốc thỏa hiệp, cho dù Chung Kiến Quốc thỏa hiệp, trong lòng cũng sẽ lưu lại một cái gai, liền đáp, "Cậu nói cụ thể xem."
Chung Kiến Quốc nói: "Ngày kia là mùng 7 tháng 10, theo âm lịch là mùng bốn, mồng 9 tháng 10 là vào mồng 6 âm, đều là ngày tốt, cháu tính toán mùng 9 đi đăng ký kết hôn." Cha Tống gật đầu, Chung Kiến Quốc thở nhẹ ra một hơi, "Ngày mai đi đặt mua đồ vật, anhLưu Dương đi thông báo cho họ hàng và bạn bè. Vào ngày mùng 9, cháu và đồng chí Tống khi đăng ký kết hôn trở về, sẽ cùng mọi người ăn một bữa cơm. Chú, người xem như vậy có được không?"
"Chiêu Đệ nhà tôi đến một bộ quần áo mới cũng không có." Trong lòng mẹ Tống không vui.
Chung Kiến Quốc: "Cháu còn có tiền, ngày mai sẽ đi trong huyện mua." Sợ Nhà họ Tống cảm thấy anh keo kiệt, vội vã bổ sung thêm một câu, "Đi vào trong thành phố cũng được."
"Thành phố Tân Hải quá xa, đừng đi." Cha Tống nhìn về phía mẹ Tống, " Chúng ta không thể giữ Chiêu Đệ cả đời ở bên cạnh, nó ở lâu thêm ba tháng hai tháng cũng không có ý nghĩa gì, ngày dài sau này thì sao?"
Mẹ Tống hừ một tiếng: "Vậy thì chiếu theo lời nói của cậu mà làm. Chung Kiến Quốc, tôi phải nói trước cùng với cậu, nếu tôi phát hiện cậu đối xử với con gái của tôi không tốt, chúng ta liền, liền—— "
"Ly hôn!" Lưu Dương nói.
Mẹ Tống gật đầu: "Đúng! Ly hôn!"
Tống Chiêu Đệ thấy vậy, rất muốn nhắc nhở mẹ và anh rể của mình là quân hôn rất khó ly hôn: "Mẹ, thời gian không còn sớm." Nhìn về phía Chung Kiến Quốc ám chỉ.
Chung Kiến Quốc: "Cháu sẽ vào trong huyện mua đồ." Nói xong liền đem tiền và các loại phiếu đưa cho cha Tống, "Chú, dì, cháu đi về trước. Sáng sớm ngày mai, cháu sẽ tới đón đồng chí Tống."
"Vậy để tôi đưa anh ra ngoài cửa." Tống Chiêu Đệ nhìn về phía mẹ của mình, "Được không ạ?"
Mẹ Tống dùng ngón tay ấn vào trán cô mấy cái: "Nuôi con lớn như vậy thật là tốn công."
Lập tức Tống Chiêu Đệ biết bà không phản đối, đi tới bên người Chung Kiến Quốc, có thể nghe được thoáng qua tiếng bụng đang kêu của người bên cạnh, suýt nữa cô cười ra tiếng, không phải là kêu không đói lắm sao?
Trên mặt Chung Kiến Quốc lướt qua một tia lúng túng, thấy hình như người Nhà họ Tống không nghe thấy, anh mới chào tạm biệt mấy người lớn trong nhà rồi xoay người rời đi.
Tống Chiêu Đệ theo ở phía sau, ra cửa tình cờ gặp vài người, họ hỏi người đàn ông bên cạnh cô là ai, Tống Chiêu Đệ hé miệng cười tươi, rất là ngượng ngùng, lại nói là bạn của cô.
Người dân trong thôn Tống nhỏ thấy Tống Chiêu Đệ ngại ngùng, thì hỏi có phải là đối tượng của cô hay không.
Tống Chiêu Đệ khoát khoát tay, nói thẳng không phải, không phải. Biểu tình xem ra là rất hoảng loạn.
Dư quang khóe mắt của Chung Kiến Quốc lưu ý đến điểm này, muốn nhắc nhở Tống Chiêu Đệ là cô đừng có hành động như kiểu lạy ông tôi ở bụi này. Lời đến khóe miệng lại sợ Tống Chiêu Đệ không hiểu rõ ý của mình "Chúng ta đi nhanh một chút."
"Được." Tống Chiêu Đệ liền mở rộng bước chân. Đảo mắt qua, hai người liền đến cửa thôn.
Tống Chiêu Đệ thấy hai bên đường không có người thì dừng lại, nhìn về phía Chung Kiến Quốc: "Tui có chuyện muốn nói với anh."
"Em nói đi." Chung Kiến Quốc cũng chỉ vẻn vẹn không có cảm giác chán ghét đối với Tống Chiêu Đệ mà thôi, mà anh đã quyết định cưới Tống Chiêu Đệ, dù anh không thích cô, cũng sẽ cho cô đủ sự tôn trọng, "Nếu tôi có thể làm được thì tôi sẽ làm, nếu tôi không làm được cũng sẽ tận lực."
Tống Chiêu Đệ: "Anh không cần phải làm gì cả, chỉ cần nghe thôi." Dừng một chút "Anh biết tui tại sao muốn làm mẹ kế cho ba đứa con của anh không?"
"Gả chồng theo chồng, mặc quần áo ăn cơm." Chung Kiến Quốc nói, "Tôi vẫn nhớ rõ những gì em nói."
Tống Chiêu Đệ nghĩ tới lời nói lúc nãy của mình, nhịn không nổi mà cười tươi: "Anh nhìn thấy một dãy căn phòng bên kia không? Nhìn thấy không, đó chính là các lớp tiểu học của thôn tui, tui là cô giáo dạy tiểu học."
"Cô giáo?" Chung Kiến Quốc ngốc một chút, phản ứng lại liền vội vàng xoay người, "Em đã đi học?"
Tống Chiêu Đệ: "Tui có bằng cao trung."
"Cao, tốt nghiệp cao trung?" Chung Kiến Quốc trố mắt nghẹn họng. Tống Chiêu Đệ gật đầu. Chung Kiến Quốc cau mày, nhịn không nổi mà mắt xoay chuyển hai vòng, một bộ dáng không dám tin tưởng lại vô cùng khổ não, "Em, em là một học sinh cao trung, nói thế nào đây, hẳn mà không sợ không gả được ra bên ngoài, tại sao lại đáp ứng lời làm mai của mẹ kế con tôi?"
Tống Chiêu Đệ: "Lúc trước, tui đã yêu một người đàn ông, tui và anh ta có tính đến chuyện kết hôn nhưng không thành. Chuyện xảy ra cách đây 1 năm rồi."
Chung Kiến Quốc không khỏi nháy mắt một chút: "Em chưa nói xong đúng không?"
"Đúng vậy." Tống Chiêu Đệ nhìn chằm chằm Chung Kiến Quốc, không vuột mất bất kỳ biểu hiện gì trên mặt anh ta, "Tui đã không phải là hoàng hoa đại khuê nữ." Nói câu đó xong, ngay tức khắc toàn thân cô nổi da gà. Thấy Chung Kiến Quốc chỉ có kinh ngạc, không có khinh thường hoặc là chán ghét, mới tiếp tục nói, "Cha mẹ của tui đều biết, người khác không biết. Tui không muốn lừa dối anh, mới muốn đi ra đưa anh về, cùng anh nói rõ ràng." Dừng một chút, "Mẹ tui nghe tôi, nếu anh không muốn kết hôn nữa, ngày mai tới nhà tui lấy tiền và phiếu về."
Vốn cho là cô gái này một cô gái nông thôn đến chữ to không biết, thế mà lại biến thành một học sinh cao trung, Chung Kiến Quốc kinh ngạc mà không khép được miệng, lại nghe được trước đó Tống Chiêu Đệ đã quen đối tượng? Chung Kiến Quốc xoa xoa thái dương, khiến bản thân thanh tỉnh một chút: "Em nguyện ý gả cho tôi, là bởi vì em có quên đối tượng rồi sao?"
"Người nông thôn chỗ tui rất bảo thủ, cùng người trong thành phố các anh không giống nhau." Tống Chiêu Đệ nói, "Cha tui nói nên gả tui vào trong thành phố là tốt nhất, vừa vặn dì họ đến làm mai cho tui, tiền lương của anh cao, đãi ngộ tốt, lại là sinh viên, cùng tui rất hợp nhau, tui liền đồng ý."
Ở thời điểm Chung Kiến Quốc nhìn cô, Tống Chiêu Đệ thành thật giống như thiếu một sợi dây thần kinh, đến cả chuyện có đối tượng mà cô đều nói thẳng ra, dẫn đến Chung Kiến Quốc tin tưởng lời cô nói mà không chút nghi ngờ, cũng đối với cô sinh ra một chút hảo cảm. Anh có một chút khúc mắc không rõ: "Tại sao em lại xưng là ‘tui’?"
"Người dân trong thôn của tôi đều nói như vậy, từ nhỏ tôi cũng nói như vậy, đã trở thành thói quen." Mới là lạ. Tống Chiêu Đệ xấu hổ muốn chết, "Đồng chí Chung, anh vẫn chưa trả lời tôi."
Chung Kiến Quốc: "Bản thân tôi đã có ba đứa con, không có lý do gì mà tôi lại yêu cầu quá nhiều với em."
"Lời nói này tui rất thích nghe." Tống Chiêu Đệ thấy Chung Kiến Quốc không có bất kỳ sự khó chịu nào, khá là bất ngờ mà nhíu mày, "Vậy tui lại muốn nói với anh một chuyện, tui không thích dì họ của tui."
Chung Kiến Quốc đề xuất mời khách ở Nhà họ Tống, về sau lại nhắc tới bạn bè họ hàng của Nhà họ Tống, mà Nhà họ Tống có nhiều người như vậy nhưng lại không có một ai nhắc tới việc mời mẹ kế của anh, anh đã đoán được Nhà họ Tống không thích Triệu Ngân: "Có thể nói một chút tại sao không?"
"Bà ấy xem thường người nhà tui." Tống Chiêu Đệ nói, "Ở trong mắt bà ấy, nhà tui chính là đi Vinh quốc phủ tống tiền bà ngoại Lưu. Bà ấy là thái thượng lão quân cao cao tại thượng, có khi nhà tôi còn không bằng bà ngoại Lưu."
Chung Kiến Quốc bất ngờ: "Em còn đọc cả《 Hồng Lâu Mộng 》?"
"Tôi còn đọc cả 《 Sơn Hải Kinh 》 đó." Nguyên chủ đọc, còn Lưu Linh không biết. Tuy nói là cô có ký ức của nguyên chủ, nhưng nguyên chủ xem qua sách nào, Lưu Linh cũng không nhớ rõ, "Đồng chí Chung, đến ngày mồng 9 hôm đó, anh trai và chị dâu của anh có tới không?"
Chung Kiến Quốc: "Công việc trong xưởng của anh ấy rất bận rộn, có thể là không xin nghỉ được. Trong nhà lại có đến năm đứa nhỏ, chị dâu tôi có thể cũng không đến được. Trừ phi để bọn họ đi chung với mẹ kế tôi tới đây."
"Vậy cũng không cần tới, tui không muốn thấy dì họ." Lưu Linh không có vấn đề gì, nhưng nguyên chủ lại vô cùng chán ghét Triệu Ngân, "Không có chuyện gì nữa thì tui liền đi trở về đây?"
Chung Kiến Quốc gật đầu: "Trở về đi."
Tống Chiêu Đệ quay đầu trở về thôn.
Chung Kiến Quốc không có lập tức đi ngay, mà nhìn bóng lưng Tống Chiêu Đệ, nhịn không được mà lắc đầu, lập tức lại nhịn không nổi cười ra tiếng.
Hôm sau, buổi sáng ngày mồng sáu tháng mười, Tống Chiêu Đệ đang bổ củi, nghe được thanh âm đinh đinh linh linh thì ngẩng đầu theo bản năng, thấy rõ người tới thì hơi nhíu mày: "Sao anh lại tới?"
Chung Kiến Quốc: "Hôm qua đã nói rồi, mang em đi mua đồ vật."
"Đây là xe của ai?" Tống Chiêu Đệ nhớ rất rõ ràng ngày hôm qua Chung Kiến Quốc mới tới.
Chung Kiến Quốc: "Của tôi, mua ở trong huyện."
"Vậy anh có còn chỉ tiêu không?" Tống Chiêu Đệ vội hỏi.
Chung Kiến Quốc muốn cười, cô gái này thật không khách khí gì cả: "Mua xe?"
"Đúng vậy." Tống Chiêu Đệ nói, "Chị gái và anh rể của tui đi làm bên xưởng gia cụ cách nơi này tận mười mấy dặm đường, nếu có xe, chị gái tui có thể ngủ nhiều hơn một chút vào buổi sáng."
Chung Kiến Quốc đau lòng anh cả mình đi làm bằng hai chân, nên tìm chiến hữu đổi một chỉ tiêu xe đạp. Khuya ngày hôm trước, Chung Kiến Quốc mới nói chuyện xe đạp với anh cả, nhưng anh cả Chung không muốn.
Nguyên lời của anh cả Chung là, nếu như các phương diện của Tống Chiêu Đệ đều ổn, chúng ta cũng đừng để người ta chịu thiệt, hãy cho thêm một chiếc xe đạp làm của hồi môn cho Tống Chiêu Đệ.
Con người Triệu Ngân làm việc quá ghê tởm, Chung Kiến Quốc đối với cháu ngoại của bà ta là Tống Chiêu Đệ cũng không ôm bao nhiêu hy vọng. Tiếc rằng Tống Chiêu Đệ diễn quá tốt, hôm qua Chung Kiến Quốc về đến trong huyện, nghĩ tới Tống Chiêu Đệ liền nhịn không được mà cảm khái, cô gái này cũng thật là thành thực.
Tống Chiêu Đệ và Triệu Ngân rõ ràng không phải là cùng một loại người, Tống Chiêu Đệ lại đề xuất tiệc mừng cưới hôm đó không mời Triệu Ngân, chính là vô cùng chán ghét Triệu Ngân, Chung Kiến Quốc cảm thấy Tống Chiêu Đệ cùng anh rất hợp nhau. Hôm nay trời còn chưa sáng, Chung Kiến Quốc liền đi khắp nơi nghe ngóng xem nơi nào có bán xe đạp.
"Chiếc xe này là mua cho em." Chung Kiến Quốc nói, "Em muốn đưa cho ai cũng được. Dù sao cũng không thể mang nó đi theo ra đảo Ông Châu."
Trong mắt Tống Chiêu Đệ sáng lên, trong lòng thầm kêu, mẹ ơi, người đàn ông này xử lý mọi chuyện rất tốt: "Thật không?"
"Tôi là một quân nhân, chưa bao giờ nói dối." Chung Kiến Quốc nghiêm túc nói.
Tống Chiêu Đệ chỉ củi lửa trên đất: "Anh dọn dẹp trong phòng đi, xe để cho tui."
"Em biết đi xe?" Chung Kiến Quốc hỏi.
Tống Chiêu Đệ dừng bước chân lại, đột nhiên nghĩ đến cô không biết đi xe đạp, mà nguyên chủ càng là chưa từng chạm qua xe đạp, trên mặt lướt qua một tia lúng túng: "Không biết đi nhưng tui sẽ học."
"Sau này tôi dạy em." Chung Kiến Quốc lại nghe được Tống Chiêu Đệ nói "Tui", anh không cảm thấy biệt nữu, ngược lại anh cảm thấy cô rất giản dị. Hơn nữa, Tống Chiêu Đệ nói cô có bằng tốt nghiệp cao trung.
Kiếp trước, Tống Chiêu Đệ có thể nổi danh trong và ngoài nước, cũng là nhờ có quý nhân dìu dắt một phần. Trên thực tế khi đó Lưu Linh rất thông minh, cô đã lăn lộn nhiều năm trong vòng danh lợi, bây giờ cô là người rất lõi đời.
Sau khi Chung Kiến Quốc vừa nói ra câu đó, Tống Chiêu Đệ liền phát hiện thái độ của anh đối với cô đã biến đổi, rõ ràng thân cận hơn không ít: "Cảm ơn anh." Ngay lập tức cô kêu, "Chị cả, ra đây mà xem này."
"Sao vậy?" Chị cả Tống ôm con nhỏ chạy ra, chăm chú nhìn lại, kinh ngạc nói: "Xe đạp ở đâu đây?"
Tống Chiêu Đệ nhìn về phía Chung Kiến Quốc đang ôm củi đốt: "Anh ấy mua cho nhà chúng ta."
"Này. . . Trời ơi, chắc hẳn đã mất không ít tiền nhỉ?" Chị cả Tống nhìn chiếc xe đạp mới tinh, ánh mắt thẳng thắp.
Tống Chiêu Đệ: "Có tiền cũng không nhất định có thể mua được."
"Đúng đúng đúng, còn phải có chỉ tiêu." Chị cả Tống nhìn về phía Chung Kiến Quốc giống như mẹ vợ nhìn con rể, càng xem càng hài lòng, "Mau vào, đừng đứng ở bên ngoài."
Chung Kiến Quốc không động đậy, mà là nhìn về phía Tống Chiêu Đệ: "Em đi vào trước."
"Chiêu Đệ, ở đâu mà có được chiếc xe này?"
Chung Kiến Quốc theo tiếng nói nhìn lại, thấy tường đất bên cạnh nhiều hơn một cái đầu người ló ra, trong lòng không rõ: "Vị này là?"
"Là khách tới à?" Mở miệng nói chuyện lại là một người nữa nhô lên sau bức tường, lộ ra nửa thân người, "Sao tôi chưa thấy qua anh bao giờ?"
Chung Kiến Quốc nhìn Tống Chiêu Đệ im lặng không nói, người trong thôn các em đều không khách khí như vậy sao.
Lưu Linh mới đến thế giới này không được mấy ngày, cũng là lần đầu tiên đụng phải loại tình huống này, thấy chị cả Tống quen thuộc liền nói: "Dì à, đây là đối tượng của em tui, Chung Kiến Quốc."
"Cái gì?" Người phụ nữ trung niên kinh hô thành tiếng, "Đối tượng của em cháu, đối tượng của em cháu không phải là Vương Đắc Quý sao?"
Chung Kiến Quốc nhíu mày: "Vương Đắc Quý là ai?"
"Vương Đắc Quý là đối tượng của Chiêu Đệ đó." Người phụ nữ xem náo nhiệt không sợ chuyện lớn, "Aiz, vị này là đồng chí Chung à, tui cùng cháu nói, Vương Đắc Quý thích Chiêu Đệ. Từ mùa hè năm ngoái đến bây giờ, đã được một năm cậu ta luôn nhìn chằm chằm vào Chiêu Đệ rồi."
Chị cả Tống chau mày: "Chớ nói bừa, dì à, Chiêu Đệ nhà tui và Vương Đắc Quý không liên quan tới nhau."
"Không liên quan sao?" Người phụ nữ cố làm vẻ kinh ngạc, "Tuổi tác Chiêu Đệ nhà các người không nhỏ, tui cảm thấy kéo dài nữa cũng không gả được, nhìn người Nhà họ Vương ba ngày hai lần qua đây, tui còn cho là Chiêu Đệ nhà cháu và Nhà họ Vương định thân rồi. Hóa ra là chưa có định thân. Vậy mà các người cũng không nói sớm, hại tui hiểu lầm."
"Hiểu lầm cũng chỉ có dì hiểu lầm, trừ dì ra, mọi người đều biết Chiêu Đệ và Vương Đắc Quý là không khả năng." Quan hệ đến thanh danh của em gái, chị cả Tống rất không khách khí, "Nhà tui không có đáp ứng Nhà họ Vương. Đồng chí Chung, đừng nghe dì ấy nó linh tinh."
Chung Kiến Quốc không trả lời, chuyển hướng nhìn về phía Tống Chiêu Đệ, muốn nghe một chút xem cô nói gì.
"Mẹ con sợ đánh trận." Cha Tống rất hiểu rõ bạn già, "Súng đạn không có mắt, mẹ con sợ Chung Kiến Quốc xảy ra vấn đề không may."
Lưu Dương: "Bởi vì lý do này à? Mẹ, đi chậm chút, Chiêu Đệ không gả cho Chung Kiến Quốc cũng được, mẹ không thể đảm bảo em ấy gả cho người khác, cả đời của người đó sẽ không gặp phải thiên tai nhân họa được."
"Tiểu Lưu nói rất đúng." Cha Tống nhìn con rể bằng một ánh mắt tán thành, khá là bất ngờ, lập tức vỗ cánh tay của mẹ Tống, "Bà quên chuyện ở đại học của Chiêu Đệ à?"
Mẹ Tống dừng bước chân, sắc mặt chợt biến, lại nhấc chân lên, nhưng mà bước chân rõ ràng đã chậm lại.
Lưu Dương nhìn mẹ vợ, lại nhìn cha vợ, nghi hoặc không hiểu: "Cha, mẹ, hai người đang nói chuyện gì mà bí mật vậy?"
"Không có liên quan tới con." Mẹ Tống nói, "Chung Kiến Quốc còn nói gì không?"
Lưu Dương thấy vậy, tính toán quay đầu nói với mẹ vợ của mình: "Chung Kiến Quốc nói anh ta chỉ có một anh trai và chị dâu, anh trai anh ta có hai cô con gái, còn anh ta có ba cậu con trai. Chung Kiến Quốc còn nói nhà anh ta chỉ có mấy người như vậy thôi. Đầu tiên con không rõ lắm, về sau lại cân nhắc một chút, khả năng là anh ta đang nhắc nhở con, anh ta không thích dì họ, một nhà dì họ không tính là người thân của anh ta."
"Chiêu Đệ cũng không thích dì họ của con." Mẹ Tống nói, "Những thứ này đều là chuyện nhỏ, có nói tiền lương hay không, có phải cậu ta làm chức Thượng úy không?"
Lưu Dương: "Tôi còn chưa kịp hỏi liền đã đến nhà. Nếu mẹ muốn biết, để đợi tới lúc tôi đưa Chung Kiến Quốc trở về sẽ lại hỏi anh ta. Mẹ, thật sự là em gái rất thích Chung Kiến Quốc, chuyện của hai người bọn họ chúng ta nên làm sao?"
Mẹ Tống nói: "Để mẹ hỏi cậu ta." Đến nhà liền lên tiếng chào hỏi với Chung Kiến Quốc, sau đó nhìn về phía Tống Chiêu Đệ, "Có tốt không?"
Lời nói không đầu không đuôi, Chung Kiến Quốc nghe thấy cũng nghĩ không thông. Tống Chiêu Đệ toét miệng cười tươi, ôm lấy cảnh tay mẹ Tống: "Mẹ, bây giờ anh ấy là đoàn trưởng, tiền lương một tháng là một trăm ba mươi văn tiền, bộ đội còn có thêm trợ cấp."
Vẻ mặt mẹ Tống lộ ra sự vui mừng, nghiêng đầu trừng mắt với Tống Chiêu Đệ: "Mẹ lại không muốn tiền của cậu ấy, dù cậu ấy có tiền lương cao hơn nữa, nếu cậu ta đối xử với con không tốt thì cũng vô dụng mà thôi. Chỉ cần là người có tính cách tốt, tiền lương bao nhiêu đều không có vấn đề gì."
Dương thị rất muốn che mặt: "Mẹ của Chiêu Đệ à—— "
"Mẹ, con hỏi rồi." Tống Chiêu Đệ cắt đứt lời nói của Dương thị, "Anh ấy chưa bao giờ động thủ với phụ nữ, tiền lương được phát mỗi tháng đều đưa cho con giữ."
Chung Kiến Quốc đang muốn nói là anh không đồng ý, lời vưà đến khóe miệng, trong đầu hiện ra cảnh ngày đó người vợ bị đem đi hỏa táng, bộ dáng con trai út tỉnh tỉnh mê mê, con trai thứ hai khóc đến tê tâm liệt phế, còn con trai cả chỉ lặng lẽ rơi lệ: "Đúng vậy. Dì à, người cứ việc yên tâm, Tống đồng chí nếu như nguyện ý gả cho cháu, cháu có nước uống, cô ấy sẽ có cơm ăn."
"Vậy sau này khi Chiêu Đệ nhà tôi sinh cho cậu mấy đứa con, cậu sẽ không thiên vị chứ?" Mẹ Tống hỏi.
Chung Kiến Quốc ngừng một chút vì chưa nghĩ đến vấn đề này.
Tống Chiêu Đệ túm tay mẹ Tống nói: "Mẹ, mẹ nghĩ quá xa rồi."
"Không xa." Mẹ Tống nói, "Hiện tại nói rõ ràng, tránh khỏi sau này các con bởi vì chuyện con cái mà ngày ngày gây gổ."
Tống Chiêu Đệ than thở: "Mẹ, Chung đồng chí người ta hôm nay mới là ngày đầu tiên đến nhà của chúng ta, mẹ, mẹ nói những thứ này làm gì vậy. Nói không chừng, nói không chừng Chung đồng chí người ta ngày mai còn đi xem mắt cô gái khác."
Chung Kiến Quốc cũng cảm thấy mẹ Tống nghĩ quá xa, nghe rõ lời nói của Tống Chiêu Đệ, cố gắng không để đầu óc suy nghĩ lung tung, không ngừng bận rộn giải thích: "Không có, không có. Tống đồng chí, dì, chú, không nói dối gạt các người, cháu chỉ có thể ở nhà đợi đến mùng 9. Lần này chính là vì đồng chí Tống mới trở về, không có người khác.”
"Anh Lưu Dương hẳn đã cùng với chú dì nói qua về chuyện gia đình của cháu rồi, Tống đồng chí cảm thấy cháu cũng được, nếu hai người cũng không có ý kiến gì, cháu tính toán qua hai ngày nữa sẽ đi lĩnh giấy hôn thú."
"Gì? Lĩnh giấy hôn thú sao!" Mẹ Tống kinh ngạc, "Cậu nghĩ mình đang mua cải trắng à?"
Chung Kiến Quốc nghĩ trong đầu, khẩu khí của con gái dì so với việc mua cải trắng còn sảng khoái hơn, mua cải trắng còn phải chọn củ nào tươi ngon để làm thức ăn đó.
"Đồng chí Chung, tôi biết cậu không có ý tứ coi thường Chiêu Đệ nhà tôi." Mới là lạ. Bằng vào những lời nói lúc trước của Tống Chiêu Đệ, người bình thường sẽ nghĩ rằng con bé không bình thường. Nhưng mà, Dương thị biết Tống Chiêu Đệ rất bình thường, nên nói, "Trong sách thường nói quân lệnh như núi, cậu đáp ứng ngày 9 trở về thì ngày 9 phải trở về, điểm này tôi có thể hiểu được."
Cám ơn trời đất, cuối cùng Nhà họ Tống cũng có một người bình thường. Ánh mắt Chung Kiến Quốc cảm kích: "Cảm ơn thím."
"Trước chớ vội cảm ơn." Dương thị nói, "Cậu muốn đi công chứng giấy kết hôn trước, ngày mai Chiêu Đệ nhà tôi có thể đi, nhưng là Chiêu Đệ nhà tôi là hoàng hoa đại khuê nữ, không thể lén lén lút lút gả cho cậu được."
Trong lòng mẹ Tống nghĩ, đã không phải là hoàng hoa đại khuê nữ nữa rồi. Lại một lần nữa nghĩ tới việc con gái của mình chưa kết hôn, cũng chưa sinh con, lại gả cho một người có 3 đứa con trai là Chung Kiến Quốc, vẫn là cậu ta chiếm được lợi lớn: "Thím nó nói rất đúng. Chiêu Đệ nhà tôi vô thanh vô thức đi cùng cậu, sau này người trong thôn hỏi tới, cậu kêu tôi phải nói sao?"
Chung Kiến Quốc từ trong túi quần móc ra một cái túi vải: "Chị dâu đã bàn bạc qua với cháu. Dì, cháu có tính toán như vậy, cháu và Tống đồng chí đi công chứng giấy kết hôn, sau đó trở lại nhà ngài xử lý tiệc rượu. Chủ yếu là nhà bên kia của cháu cũng không có thân thích.”
"Đây là hai trăm đồng tiền, những thứ này là phiếu vải, phiếu lương, cháu đi đặt mua đồ vật cũng được, anh Lưu Dương đi đặt mua cũng được. Nếu hai vị còn cảm thấy không được, chúng ta lại thương nghị, cháu nghe mọi người."
Lưu Linh có ký ức của Tống Chiêu Đệ, rất rõ ràng cái thời đại này cực kỳ ít có người tự do yêu đương, phần nhiều là thông qua thân thích hoặc hàng xóm giới thiệu. Nam nữ độc thân thấy mặt nhau, nói chuyện với nhau một hồi, nếu cảm thấy thích hợp liền thương lượng ngày tháng kết hôn, hầu hết trong vòng nửa năm sẽ thành hôn.
Cái thời đại này, kết hôn chú trọng đồ vật mà nhà trai mua sắm, đầy đủ 36 cái chân. Tức là phải có một cái tủ quần áo, một cái tủ nhỏ, bốn chiếc ghế tựa, một cái giường và một cái bàn.
Làm toàn bộ ba mươi sáu cái chân ở xưởng gia cụ cũng dùng không hết hai trăm khối. Nhà mình tìm người làm, tính luôn vật liệu gỗ và chi phí làm, cũng chỉ hết ba mươi, bốn mươi đồng tiền.
Chung Kiến Quốc móc ra hai trăm khối tiền, và các thiếu vải, phiếu lương mà có tiền cũng không mua được khiến Tống Chiêu Đệ kinh ngạc, đúng là ra tay rất hào phóng.
Mẹ Tống không nghĩ tới nhanh như vậy sẽ gả con gái ra ngoài, lắc đầu liên tục biểu thị không được.
"Dì có ý kiến gì thì cứ việc nói, ngài lắc đầu thì cháu cũng không biết ngài nghĩ như thế nào." Chung Kiến Quốc yêu cầu Tống Chiêu Đệ giúp anh chăm sóc con của mình, anh sẽ để Tống Chiêu Đệ không lo cơm áo gạo tiền, Chung Kiến Quốc cảm thấy hai người bọn họ rất thích hợp. Từ trong miệng Tống Chiêu Đệ, Chung Kiến Quốc nghe ra được ý của mẹ Tống và cô ấy đều giống nhau, cho nên anh không hiểu rõ vì sao mẹ Tống lại do dự.
Lưu Dương: "Mẹ, mẹ cảm thấy ngày cưới quá gấp, hay là đối với những thứ này không hài lòng?" Chỉ tiền trong tay Chung Kiến Quốc, nhắc nhở bà.
Lúc Lưu Dương và chị cả Nhà họ Tống kết hôn, đặt mua chính là một cái phích nước nóng, một cái giường mới, một cái chậu rửa mặt và hai cái ca sứ, tổng cộng tiêu phí mất hai mươi đồng tiền. Đến nay, chậu rửa mặt vẫn còn dùng mà chưa có bỏ, hai cái ca sứ cũng chỉ khi trong nhà khách tới mới lấy ra dùng.
Một lần Chung Kiến Quốc liền lấy ra hai trăm khối, tùy tiện để nhà bọn họ đặt mua đồ vật, Lưu Dương cảm thấy đổi thành Huyện trưởng cũng không sảng khoái như vậy. Nếu không phải ngại anh là con rể không phải con trai, Lưu Dương đã trực tiếp nói, có thể.
"Là quá nhanh." Mẹ Tống nói
Chung Kiến Quốc cười khổ: "Binh lính dưới tay cháu có hai ngàn người, còn mong dì hiểu cho cháu."
"Nhiều binh như vậy?" Lưu Dương kinh hô một tiếng.
Chung Kiến Quốc: "Mấy năm trước cũng không nhiều người như vậy. Hai năm trước, cũng chính là năm 65, lão Tưởng phát động ba lần hải chiến đều là thất bại, chúng tôi lo lắng ông ta không cam tâm, mới bắt đầu tăng thêm số lượng binh lính. Năm nay là thời khắc luôn phải chuẩn bị chiến đấu, quả thật cháu không thể rời khỏi quá lâu."
Tống Chiêu Đệ kéo kéo vạt áo của mẹ Tống.
Ba!
Mẹ Tống vỗ một cái lên mu bàn tay của cô: "Trở về trong phòng của con đi."
Tống Chiêu Đệ còn phải ở lại thăm dò Chung Kiến Quốc, sợ người nhà làm hỏng kế hoạch, cũng không dám trở về phòng: "Mẹ, nếu đồng chí Chung không trở về đơn vị, lão Tưởng đột nhiên đánh tới, nói không chừng liền đánh tới bên này của chúng ta."
"Đừng có mà lừa gạt mẹ của con." Mẹ Tống nói, "Con cho là mẹ không biết, trong bộ đội lại không phải chỉ có một đoàn trường là cậu ấy."
Tống Chiêu Đệ giúp anh ta nói chuyện, Chung Kiến Quốc khá là bất ngờ, nhìn Tống Chiêu Đệ một cái, mới nói: "Dì à, binh lính do cháu chỉ huy là bộ đội chủ lực."
Mẹ Tống kẹt lại. Bà biết chữ không nhiều, nhưng cũng biết bộ đội chủ lực là ý gì, theo bản năng nhìn về phía lão già nhà mình, để cha Tống quyết định.
"Tôi không biết cậu nói thật hay giả, tuy nhiên cậu là sinh viên, bộ đội Tư lệnh chắc chắn sẽ để người có học vấn mang binh đi đánh trận." Dừng một chút ông lại nói, "Chiêu Đệ nhà tôi sớm muộn gì cũng lấy chồng, nếu cậu qua mấy ngày nữa phải trở về đơn vị, tôi cũng không ép cậu." Cha Tống thường xuyên đi khắp nơi để xem bệnh cho người ta, kiến thức so với mẹ Tống thì nhiều hơn, lúc này ép Chung Kiến Quốc thỏa hiệp, cho dù Chung Kiến Quốc thỏa hiệp, trong lòng cũng sẽ lưu lại một cái gai, liền đáp, "Cậu nói cụ thể xem."
Chung Kiến Quốc nói: "Ngày kia là mùng 7 tháng 10, theo âm lịch là mùng bốn, mồng 9 tháng 10 là vào mồng 6 âm, đều là ngày tốt, cháu tính toán mùng 9 đi đăng ký kết hôn." Cha Tống gật đầu, Chung Kiến Quốc thở nhẹ ra một hơi, "Ngày mai đi đặt mua đồ vật, anhLưu Dương đi thông báo cho họ hàng và bạn bè. Vào ngày mùng 9, cháu và đồng chí Tống khi đăng ký kết hôn trở về, sẽ cùng mọi người ăn một bữa cơm. Chú, người xem như vậy có được không?"
"Chiêu Đệ nhà tôi đến một bộ quần áo mới cũng không có." Trong lòng mẹ Tống không vui.
Chung Kiến Quốc: "Cháu còn có tiền, ngày mai sẽ đi trong huyện mua." Sợ Nhà họ Tống cảm thấy anh keo kiệt, vội vã bổ sung thêm một câu, "Đi vào trong thành phố cũng được."
"Thành phố Tân Hải quá xa, đừng đi." Cha Tống nhìn về phía mẹ Tống, " Chúng ta không thể giữ Chiêu Đệ cả đời ở bên cạnh, nó ở lâu thêm ba tháng hai tháng cũng không có ý nghĩa gì, ngày dài sau này thì sao?"
Mẹ Tống hừ một tiếng: "Vậy thì chiếu theo lời nói của cậu mà làm. Chung Kiến Quốc, tôi phải nói trước cùng với cậu, nếu tôi phát hiện cậu đối xử với con gái của tôi không tốt, chúng ta liền, liền—— "
"Ly hôn!" Lưu Dương nói.
Mẹ Tống gật đầu: "Đúng! Ly hôn!"
Tống Chiêu Đệ thấy vậy, rất muốn nhắc nhở mẹ và anh rể của mình là quân hôn rất khó ly hôn: "Mẹ, thời gian không còn sớm." Nhìn về phía Chung Kiến Quốc ám chỉ.
Chung Kiến Quốc: "Cháu sẽ vào trong huyện mua đồ." Nói xong liền đem tiền và các loại phiếu đưa cho cha Tống, "Chú, dì, cháu đi về trước. Sáng sớm ngày mai, cháu sẽ tới đón đồng chí Tống."
"Vậy để tôi đưa anh ra ngoài cửa." Tống Chiêu Đệ nhìn về phía mẹ của mình, "Được không ạ?"
Mẹ Tống dùng ngón tay ấn vào trán cô mấy cái: "Nuôi con lớn như vậy thật là tốn công."
Lập tức Tống Chiêu Đệ biết bà không phản đối, đi tới bên người Chung Kiến Quốc, có thể nghe được thoáng qua tiếng bụng đang kêu của người bên cạnh, suýt nữa cô cười ra tiếng, không phải là kêu không đói lắm sao?
Trên mặt Chung Kiến Quốc lướt qua một tia lúng túng, thấy hình như người Nhà họ Tống không nghe thấy, anh mới chào tạm biệt mấy người lớn trong nhà rồi xoay người rời đi.
Tống Chiêu Đệ theo ở phía sau, ra cửa tình cờ gặp vài người, họ hỏi người đàn ông bên cạnh cô là ai, Tống Chiêu Đệ hé miệng cười tươi, rất là ngượng ngùng, lại nói là bạn của cô.
Người dân trong thôn Tống nhỏ thấy Tống Chiêu Đệ ngại ngùng, thì hỏi có phải là đối tượng của cô hay không.
Tống Chiêu Đệ khoát khoát tay, nói thẳng không phải, không phải. Biểu tình xem ra là rất hoảng loạn.
Dư quang khóe mắt của Chung Kiến Quốc lưu ý đến điểm này, muốn nhắc nhở Tống Chiêu Đệ là cô đừng có hành động như kiểu lạy ông tôi ở bụi này. Lời đến khóe miệng lại sợ Tống Chiêu Đệ không hiểu rõ ý của mình "Chúng ta đi nhanh một chút."
"Được." Tống Chiêu Đệ liền mở rộng bước chân. Đảo mắt qua, hai người liền đến cửa thôn.
Tống Chiêu Đệ thấy hai bên đường không có người thì dừng lại, nhìn về phía Chung Kiến Quốc: "Tui có chuyện muốn nói với anh."
"Em nói đi." Chung Kiến Quốc cũng chỉ vẻn vẹn không có cảm giác chán ghét đối với Tống Chiêu Đệ mà thôi, mà anh đã quyết định cưới Tống Chiêu Đệ, dù anh không thích cô, cũng sẽ cho cô đủ sự tôn trọng, "Nếu tôi có thể làm được thì tôi sẽ làm, nếu tôi không làm được cũng sẽ tận lực."
Tống Chiêu Đệ: "Anh không cần phải làm gì cả, chỉ cần nghe thôi." Dừng một chút "Anh biết tui tại sao muốn làm mẹ kế cho ba đứa con của anh không?"
"Gả chồng theo chồng, mặc quần áo ăn cơm." Chung Kiến Quốc nói, "Tôi vẫn nhớ rõ những gì em nói."
Tống Chiêu Đệ nghĩ tới lời nói lúc nãy của mình, nhịn không nổi mà cười tươi: "Anh nhìn thấy một dãy căn phòng bên kia không? Nhìn thấy không, đó chính là các lớp tiểu học của thôn tui, tui là cô giáo dạy tiểu học."
"Cô giáo?" Chung Kiến Quốc ngốc một chút, phản ứng lại liền vội vàng xoay người, "Em đã đi học?"
Tống Chiêu Đệ: "Tui có bằng cao trung."
"Cao, tốt nghiệp cao trung?" Chung Kiến Quốc trố mắt nghẹn họng. Tống Chiêu Đệ gật đầu. Chung Kiến Quốc cau mày, nhịn không nổi mà mắt xoay chuyển hai vòng, một bộ dáng không dám tin tưởng lại vô cùng khổ não, "Em, em là một học sinh cao trung, nói thế nào đây, hẳn mà không sợ không gả được ra bên ngoài, tại sao lại đáp ứng lời làm mai của mẹ kế con tôi?"
Tống Chiêu Đệ: "Lúc trước, tui đã yêu một người đàn ông, tui và anh ta có tính đến chuyện kết hôn nhưng không thành. Chuyện xảy ra cách đây 1 năm rồi."
Chung Kiến Quốc không khỏi nháy mắt một chút: "Em chưa nói xong đúng không?"
"Đúng vậy." Tống Chiêu Đệ nhìn chằm chằm Chung Kiến Quốc, không vuột mất bất kỳ biểu hiện gì trên mặt anh ta, "Tui đã không phải là hoàng hoa đại khuê nữ." Nói câu đó xong, ngay tức khắc toàn thân cô nổi da gà. Thấy Chung Kiến Quốc chỉ có kinh ngạc, không có khinh thường hoặc là chán ghét, mới tiếp tục nói, "Cha mẹ của tui đều biết, người khác không biết. Tui không muốn lừa dối anh, mới muốn đi ra đưa anh về, cùng anh nói rõ ràng." Dừng một chút, "Mẹ tui nghe tôi, nếu anh không muốn kết hôn nữa, ngày mai tới nhà tui lấy tiền và phiếu về."
Vốn cho là cô gái này một cô gái nông thôn đến chữ to không biết, thế mà lại biến thành một học sinh cao trung, Chung Kiến Quốc kinh ngạc mà không khép được miệng, lại nghe được trước đó Tống Chiêu Đệ đã quen đối tượng? Chung Kiến Quốc xoa xoa thái dương, khiến bản thân thanh tỉnh một chút: "Em nguyện ý gả cho tôi, là bởi vì em có quên đối tượng rồi sao?"
"Người nông thôn chỗ tui rất bảo thủ, cùng người trong thành phố các anh không giống nhau." Tống Chiêu Đệ nói, "Cha tui nói nên gả tui vào trong thành phố là tốt nhất, vừa vặn dì họ đến làm mai cho tui, tiền lương của anh cao, đãi ngộ tốt, lại là sinh viên, cùng tui rất hợp nhau, tui liền đồng ý."
Ở thời điểm Chung Kiến Quốc nhìn cô, Tống Chiêu Đệ thành thật giống như thiếu một sợi dây thần kinh, đến cả chuyện có đối tượng mà cô đều nói thẳng ra, dẫn đến Chung Kiến Quốc tin tưởng lời cô nói mà không chút nghi ngờ, cũng đối với cô sinh ra một chút hảo cảm. Anh có một chút khúc mắc không rõ: "Tại sao em lại xưng là ‘tui’?"
"Người dân trong thôn của tôi đều nói như vậy, từ nhỏ tôi cũng nói như vậy, đã trở thành thói quen." Mới là lạ. Tống Chiêu Đệ xấu hổ muốn chết, "Đồng chí Chung, anh vẫn chưa trả lời tôi."
Chung Kiến Quốc: "Bản thân tôi đã có ba đứa con, không có lý do gì mà tôi lại yêu cầu quá nhiều với em."
"Lời nói này tui rất thích nghe." Tống Chiêu Đệ thấy Chung Kiến Quốc không có bất kỳ sự khó chịu nào, khá là bất ngờ mà nhíu mày, "Vậy tui lại muốn nói với anh một chuyện, tui không thích dì họ của tui."
Chung Kiến Quốc đề xuất mời khách ở Nhà họ Tống, về sau lại nhắc tới bạn bè họ hàng của Nhà họ Tống, mà Nhà họ Tống có nhiều người như vậy nhưng lại không có một ai nhắc tới việc mời mẹ kế của anh, anh đã đoán được Nhà họ Tống không thích Triệu Ngân: "Có thể nói một chút tại sao không?"
"Bà ấy xem thường người nhà tui." Tống Chiêu Đệ nói, "Ở trong mắt bà ấy, nhà tui chính là đi Vinh quốc phủ tống tiền bà ngoại Lưu. Bà ấy là thái thượng lão quân cao cao tại thượng, có khi nhà tôi còn không bằng bà ngoại Lưu."
Chung Kiến Quốc bất ngờ: "Em còn đọc cả《 Hồng Lâu Mộng 》?"
"Tôi còn đọc cả 《 Sơn Hải Kinh 》 đó." Nguyên chủ đọc, còn Lưu Linh không biết. Tuy nói là cô có ký ức của nguyên chủ, nhưng nguyên chủ xem qua sách nào, Lưu Linh cũng không nhớ rõ, "Đồng chí Chung, đến ngày mồng 9 hôm đó, anh trai và chị dâu của anh có tới không?"
Chung Kiến Quốc: "Công việc trong xưởng của anh ấy rất bận rộn, có thể là không xin nghỉ được. Trong nhà lại có đến năm đứa nhỏ, chị dâu tôi có thể cũng không đến được. Trừ phi để bọn họ đi chung với mẹ kế tôi tới đây."
"Vậy cũng không cần tới, tui không muốn thấy dì họ." Lưu Linh không có vấn đề gì, nhưng nguyên chủ lại vô cùng chán ghét Triệu Ngân, "Không có chuyện gì nữa thì tui liền đi trở về đây?"
Chung Kiến Quốc gật đầu: "Trở về đi."
Tống Chiêu Đệ quay đầu trở về thôn.
Chung Kiến Quốc không có lập tức đi ngay, mà nhìn bóng lưng Tống Chiêu Đệ, nhịn không được mà lắc đầu, lập tức lại nhịn không nổi cười ra tiếng.
Hôm sau, buổi sáng ngày mồng sáu tháng mười, Tống Chiêu Đệ đang bổ củi, nghe được thanh âm đinh đinh linh linh thì ngẩng đầu theo bản năng, thấy rõ người tới thì hơi nhíu mày: "Sao anh lại tới?"
Chung Kiến Quốc: "Hôm qua đã nói rồi, mang em đi mua đồ vật."
"Đây là xe của ai?" Tống Chiêu Đệ nhớ rất rõ ràng ngày hôm qua Chung Kiến Quốc mới tới.
Chung Kiến Quốc: "Của tôi, mua ở trong huyện."
"Vậy anh có còn chỉ tiêu không?" Tống Chiêu Đệ vội hỏi.
Chung Kiến Quốc muốn cười, cô gái này thật không khách khí gì cả: "Mua xe?"
"Đúng vậy." Tống Chiêu Đệ nói, "Chị gái và anh rể của tui đi làm bên xưởng gia cụ cách nơi này tận mười mấy dặm đường, nếu có xe, chị gái tui có thể ngủ nhiều hơn một chút vào buổi sáng."
Chung Kiến Quốc đau lòng anh cả mình đi làm bằng hai chân, nên tìm chiến hữu đổi một chỉ tiêu xe đạp. Khuya ngày hôm trước, Chung Kiến Quốc mới nói chuyện xe đạp với anh cả, nhưng anh cả Chung không muốn.
Nguyên lời của anh cả Chung là, nếu như các phương diện của Tống Chiêu Đệ đều ổn, chúng ta cũng đừng để người ta chịu thiệt, hãy cho thêm một chiếc xe đạp làm của hồi môn cho Tống Chiêu Đệ.
Con người Triệu Ngân làm việc quá ghê tởm, Chung Kiến Quốc đối với cháu ngoại của bà ta là Tống Chiêu Đệ cũng không ôm bao nhiêu hy vọng. Tiếc rằng Tống Chiêu Đệ diễn quá tốt, hôm qua Chung Kiến Quốc về đến trong huyện, nghĩ tới Tống Chiêu Đệ liền nhịn không được mà cảm khái, cô gái này cũng thật là thành thực.
Tống Chiêu Đệ và Triệu Ngân rõ ràng không phải là cùng một loại người, Tống Chiêu Đệ lại đề xuất tiệc mừng cưới hôm đó không mời Triệu Ngân, chính là vô cùng chán ghét Triệu Ngân, Chung Kiến Quốc cảm thấy Tống Chiêu Đệ cùng anh rất hợp nhau. Hôm nay trời còn chưa sáng, Chung Kiến Quốc liền đi khắp nơi nghe ngóng xem nơi nào có bán xe đạp.
"Chiếc xe này là mua cho em." Chung Kiến Quốc nói, "Em muốn đưa cho ai cũng được. Dù sao cũng không thể mang nó đi theo ra đảo Ông Châu."
Trong mắt Tống Chiêu Đệ sáng lên, trong lòng thầm kêu, mẹ ơi, người đàn ông này xử lý mọi chuyện rất tốt: "Thật không?"
"Tôi là một quân nhân, chưa bao giờ nói dối." Chung Kiến Quốc nghiêm túc nói.
Tống Chiêu Đệ chỉ củi lửa trên đất: "Anh dọn dẹp trong phòng đi, xe để cho tui."
"Em biết đi xe?" Chung Kiến Quốc hỏi.
Tống Chiêu Đệ dừng bước chân lại, đột nhiên nghĩ đến cô không biết đi xe đạp, mà nguyên chủ càng là chưa từng chạm qua xe đạp, trên mặt lướt qua một tia lúng túng: "Không biết đi nhưng tui sẽ học."
"Sau này tôi dạy em." Chung Kiến Quốc lại nghe được Tống Chiêu Đệ nói "Tui", anh không cảm thấy biệt nữu, ngược lại anh cảm thấy cô rất giản dị. Hơn nữa, Tống Chiêu Đệ nói cô có bằng tốt nghiệp cao trung.
Kiếp trước, Tống Chiêu Đệ có thể nổi danh trong và ngoài nước, cũng là nhờ có quý nhân dìu dắt một phần. Trên thực tế khi đó Lưu Linh rất thông minh, cô đã lăn lộn nhiều năm trong vòng danh lợi, bây giờ cô là người rất lõi đời.
Sau khi Chung Kiến Quốc vừa nói ra câu đó, Tống Chiêu Đệ liền phát hiện thái độ của anh đối với cô đã biến đổi, rõ ràng thân cận hơn không ít: "Cảm ơn anh." Ngay lập tức cô kêu, "Chị cả, ra đây mà xem này."
"Sao vậy?" Chị cả Tống ôm con nhỏ chạy ra, chăm chú nhìn lại, kinh ngạc nói: "Xe đạp ở đâu đây?"
Tống Chiêu Đệ nhìn về phía Chung Kiến Quốc đang ôm củi đốt: "Anh ấy mua cho nhà chúng ta."
"Này. . . Trời ơi, chắc hẳn đã mất không ít tiền nhỉ?" Chị cả Tống nhìn chiếc xe đạp mới tinh, ánh mắt thẳng thắp.
Tống Chiêu Đệ: "Có tiền cũng không nhất định có thể mua được."
"Đúng đúng đúng, còn phải có chỉ tiêu." Chị cả Tống nhìn về phía Chung Kiến Quốc giống như mẹ vợ nhìn con rể, càng xem càng hài lòng, "Mau vào, đừng đứng ở bên ngoài."
Chung Kiến Quốc không động đậy, mà là nhìn về phía Tống Chiêu Đệ: "Em đi vào trước."
"Chiêu Đệ, ở đâu mà có được chiếc xe này?"
Chung Kiến Quốc theo tiếng nói nhìn lại, thấy tường đất bên cạnh nhiều hơn một cái đầu người ló ra, trong lòng không rõ: "Vị này là?"
"Là khách tới à?" Mở miệng nói chuyện lại là một người nữa nhô lên sau bức tường, lộ ra nửa thân người, "Sao tôi chưa thấy qua anh bao giờ?"
Chung Kiến Quốc nhìn Tống Chiêu Đệ im lặng không nói, người trong thôn các em đều không khách khí như vậy sao.
Lưu Linh mới đến thế giới này không được mấy ngày, cũng là lần đầu tiên đụng phải loại tình huống này, thấy chị cả Tống quen thuộc liền nói: "Dì à, đây là đối tượng của em tui, Chung Kiến Quốc."
"Cái gì?" Người phụ nữ trung niên kinh hô thành tiếng, "Đối tượng của em cháu, đối tượng của em cháu không phải là Vương Đắc Quý sao?"
Chung Kiến Quốc nhíu mày: "Vương Đắc Quý là ai?"
"Vương Đắc Quý là đối tượng của Chiêu Đệ đó." Người phụ nữ xem náo nhiệt không sợ chuyện lớn, "Aiz, vị này là đồng chí Chung à, tui cùng cháu nói, Vương Đắc Quý thích Chiêu Đệ. Từ mùa hè năm ngoái đến bây giờ, đã được một năm cậu ta luôn nhìn chằm chằm vào Chiêu Đệ rồi."
Chị cả Tống chau mày: "Chớ nói bừa, dì à, Chiêu Đệ nhà tui và Vương Đắc Quý không liên quan tới nhau."
"Không liên quan sao?" Người phụ nữ cố làm vẻ kinh ngạc, "Tuổi tác Chiêu Đệ nhà các người không nhỏ, tui cảm thấy kéo dài nữa cũng không gả được, nhìn người Nhà họ Vương ba ngày hai lần qua đây, tui còn cho là Chiêu Đệ nhà cháu và Nhà họ Vương định thân rồi. Hóa ra là chưa có định thân. Vậy mà các người cũng không nói sớm, hại tui hiểu lầm."
"Hiểu lầm cũng chỉ có dì hiểu lầm, trừ dì ra, mọi người đều biết Chiêu Đệ và Vương Đắc Quý là không khả năng." Quan hệ đến thanh danh của em gái, chị cả Tống rất không khách khí, "Nhà tui không có đáp ứng Nhà họ Vương. Đồng chí Chung, đừng nghe dì ấy nó linh tinh."
Chung Kiến Quốc không trả lời, chuyển hướng nhìn về phía Tống Chiêu Đệ, muốn nghe một chút xem cô nói gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.