Chương 1: Xuyên Qua
Ngày Rằm Tháng Riêng/Nguyên Nguyệt Nguyệt Bán
19/04/2023
"Cha nó, ông nói một câu xem nào, hôn sự của Chiêu Đệ nhà chúng ta nên làm sao bây giờ."
"Nói cái gì? Cả Nhà họ Vương và Nhà họ Chung thì nó đều không muốn gả cho nhà nào cả, tui cũng không thể cầm đao ép nó gả qua."
"Nhưng mà người của Nhà họ Chung cũng đã sắp tới, Nhà họ Vương cũng đang chờ Chiêu Đệ nhà chúng ta trả lời, luôn kéo dài như thế này cũng không phải là một biện pháp tốt."
"Muốn tui phải sao làm? Đi kêu Chiêu Đệ dậy à?"
"Nhỏ giọng một chút, lúc tui dậy đi vệ sinh đêm qua thì nghe thấy trong phòng của Chiêu Đệ vẫn có tiếng động. Tui đoán chắc là đêm hôm qua nó lại lén lút khóc đó."
......
Ngày 15 tháng 8 năm 1945, Nhật Bản tuyên bố đầu hàng, cũng ngay chạng vạng tối ngày hôm ấy, Tống Chiêu Đệ được sinh ra.
Vào năm 1963, cô thi đậu đại học sư phạm Tân Hải, trở thành người đầu tiên cũng là người duy nhất mang danh sinh viên của thôn nhỏ họ Tống này.
Đầu thu năm 1963, Tống Chiêu Đệ mang theo phần tiền thưởng trong thôn, trong trấn và trong huyện đi tới thành thị Tân Hải cùng với mẹ.
Sau khi xuống xe, mẹ cô lưỡng lự không đi tới đại học Sư phạm Tân Hải báo danh mà lại đi tới một nhà khác trước.
Vào giữa trưa, nhà mà mẹ con cô tới tràn ngập các loại mùi hương thơm của thức ăn. Tống Chiêu Đệ đối chiếu kỹ càng địa chỉ ở trên tay, lại thấy trên cửa có một chữ "Chung", nhìn về phía mẹ mình mà gật đầu.
Lập tức, mẹ Tống giơ tay lên gõ cửa.
Chốc lát, cửa được mở ra, một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi, sắc mặt hồng nhuận, khóe miệng mang ý cười xuất hiện ở trước mặt mẹ con Nhà họ Tống. Khuôn mặt mẹ Tống tươi cười nói: "Chị họ. Chiêu Đệ, mau gọi dì đi, đây chính là dì Triệu của con đó —— "
"Sao cô lại tới đây?" Đôi mày của Triệu Ngân nhíu chặt lại, ngửi thấy mùi cá liền lùi lại về phía sau vài bước, vẻ mặt đầy chán ghét, đánh gãy lời giới thiệu của mẹ Tống.
Sắc mặt của Tống Chiêu Đệ biến đổi, chuẩn bị giải thích. Triệu Ngân lại mở miệng lần nữa, cực kỳ không kiên nhẫn: " Hiện tại tôi đang rất bận rộn, không có thời gian tiếp đãi các người, có chuyện gì sau này lại bàn."
Sắc mặt của mẹ Tống thoáng chốc đỏ rực lên, vô cùng lúng túng.
Tống Chiêu Đệ để ý thấy người trong nhà Nhà họ Chung đang nấu cơm đều nhìn về phía bên này, cô bắt lấy cánh tay của mẹ Tống: " Mẹ, chúng ta đi thôi!"
Mẹ Tống lảo đảo một chút, quay đầu phát hiện sắc mặt của con gái không tốt, ngực lại càng cảm thấy khó chịu: "Vậy, chị họ, bọn tui trở về đây."
Từ trong nhà ngang đi ra, mẹ Tống nhìn hai dây cá chình khô được bọc trong bao tải, sắc mặt vô cùng phức tạp: "Vốn định đưa cho dì của con, haiz, con gái à, con mang đến trường học đi."
"Trên người con có tiền, hơn nữa trường học còn cho con tiền, mẹ hãy mang về nhà để bản thân ăn đi." Tống Chiêu Đệ quay đầu liếc nhìn nhà ngang kia, nhịn không được mà cắn răng, "Sau này đừng có lui tới nhà họ nữa."
Mẹ Tống: "Nói lời ngốc nghếch gì vậy, dù thế nào đi nữa đó cũng là dì của con."
"Vậy tui không nói nữa!" Tống Chiêu Đệ chỉ là một cô gái nhỏ đến thành thị Tân Hải đi học, lần đầu tiên rời xa nhà cách cả trăm dặm, toàn bộ người trong thôn nhỏ Tống đều không yên tâm.
Mẹ Tống vốn nghĩ đến chị họ tái giá cho một gia đình họ Chung trong thành phố, liền tìm người trong thôn đổi lấy hai dây cá chình lớn, hy vọng chị họ nhận cá chình mà giúp bà trông nom Tống Chiêu Đệ.
Mẹ Tống nghe thấy giọng nói cô không đúng lắm, quay đầu nhìn lại đã thấy hốc mắt của con gái đỏ lên, muốn khóc nhưng mà lại cố kìm nén, mũi bà chua xót: "Là cha mẹ không không có tài cán gì, hại con gái phải đi theo mẹ chịu khổ —— "
"Đúng vậy, không thể than trách một thân thích." Tống Chiêu Đệ đánh gãy lời xin lỗi của mẹ mình.
Mẹ Tống nhất thời dở khóc dở cười.
Tống Chiêu Đệ nói với mẹ như thế, nhưng tâm lý của cô lại vô cùng nặng nề, dì họ Triệu Ngân nhìn thấy các cô giống như là nhìn thấy con giòi vậy, biểu hiện từ đầu đến cuối đều là vẫy không đi.
Nhập học nửa năm, làn da ngăm đen do bị gió biển thổi của cô biến thành trắng sáng, mặt tròn mắt to sống mũi cao, vóc người Tống Chiêu Đệ ngày càng phổng phao, hé miệng cười một tiếng, lúm đồng tiền liền hiện lên. Sau khi trở về nhà, Tống Chiêu Đệ nhận được rất nhiều lời khen ngợi của người trong thôn, đúng là lên đại học thì đều sẽ khác đi.
Tháng giêng, năm 1964, qua một năm khiến nhan sắc của Tống Chiêu Đệ ngày càng rực rỡ, về lại trường học, Tống Chiêu Đệ cũng trở thành người đẹp của Đại học Sư phạm Tân Hải.
Không qua bao lâu, thì có người thầm thích Tống Chiêu Đệ cho nên rất mạnh dạn tìm tới cô để tỏ tình.
Tống Chiêu Đệ đối với bạn học nam cũng không có cảm tình gì, nhưng lại vô ý mà từ trong miệng của bạn bè biết được gia cảnh của đối phương khá sung túc, còn có quan hệ với nước ngoài. Bộ dạng chán ghét của dì họ lại một lần nữa hiện lên trong đầu cô, Tống Chiêu Đệ âm thầm muốn về sau trở thành một người ở tầng lớp trên, cho nên liền tiếp nhận lời tỏ tình của đối phương.
Đầu Xuân năm 1966, hết năm học thứ ba, Tống Chiêu Đệ cảm thấy trong hai năm cùng chung sống với đối phương, tình cảm phát triển của hai người vô cùng tốt nên bàn luận tới hôn nhân, trong lòng Tống Chiêu Đệ thoả mãn mà tung tăng tính toán chờ tới khi nghỉ hè liền mang người yêu trở về nhà, nhưng đột nhiên đối phương lại biến mất vô ảnh vô tung.
Nhiều lần hỏi thăm, Tống Chiêu Đệ mới biết thành phần trong gia đình của người yêu mình có vấn đề, sợ “Hồng binh" tra ra được nhà của anh ta, người nhà họ liền lén lút đáp thuyền đi Hồng Kông rồi.
Người yêu chạy trốn, Tống Chiêu Đệ khó có thể vượt qua, lại sợ ở trường học sẽ bị "Hồng binh" tra được cô và đối phương là người yêu của nhau, thế là đầu tháng 5 năm 1966, sau khi kết thúc kì học ở trường, cô lấy lý do giúp trong nhà gặt lúa để chạy về thôn Tống nhỏ.
Lúc này trường cao trung ở trấn trên Hồng Nhai cũng đã nghỉ học, Tống Chiêu Đệ trở về thôn sớm hơn cũng không có người hoài nghi. Mà ngược lại, mẹ Tống lại phát hiện ra sắc mặt của con gái có vẻ là lạ, chưa đợi bà tìm lý do để hỏi con gái, thì có người đến làm mai cho Tống Chiêu Đệ.
Tống Chiêu Đệ vừa thất tình, không có tâm tình đi tìm hiểu đối tượng khác. Lại ngại với nhà trai có chú là lãnh đạo của trấn, cha Tống không thể đắc tội, nên nói Tống Chiêu Đệ còn chưa có tốt nghiệp, chờ cô tốt nghiệp xong thì lại bàn về hôn sự sau.
Cha mẹ của đối phương lại cho rằng Nhà họ Tống chướng mắt con trai mình còn chưa tốt nghiệp sơ trung, làm công nhân ở công xưởng, nhưng bọn họ không những không tức giận mà còn cảm thấy bình thường. Dẫu sao Tống Chiêu Đệ là sinh viên duy nhất trong tám thôn quanh đây sau Kiến Quốc. Người làm mối được nhờ vả đi Nhà họ Tống đề thân, căn bản cũng không trông chờ vào Nhà họ Tống sẽ đồng ý mối hôn sự này.
Chú bên nhà trai cũng cảm thấy suy nghĩ của cháu trai là mộng tưởng hão huyền, biết cháu mình bị Nhà họ Tống cự tuyệt, nên nói với cháu trai là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, vì thế ông cũng không đi đến Nhà họ Tống để hòa giải.
Tiết trời cuối xuân năm 1967, đại học trên toàn quốc đều bị dừng hoạt động lại hết, phía trên lại đề xướng chủ chương là những thanh niên trí thức phải xuống nông thôn để rèn luyện, trấn Hồng Nhai cũng nghênh đón sinh viên đại học và học sinh cao trung xuống nông thôn rèn luyện do chính phủ phê duyệt.
Tống Chiêu Đệ cũng không có khả năng lại trở về thành phố để đi học. Không ngăn nổi con trai năn nỉ, một lần nữa mẹ Vương lại nhờ người đi Nhà họ Tống đề thân. Còn nhắc đến việc một khi Tống Chiêu Đệ gả tới Nhà họ Vương, bọn họ sẽ tìm người quen biết để sắp xếp cho Tống Chiêu Đệ đến trấn trên dạy học.
Tống Chiêu Đệ có chút do dự, tuy nhiên, quả thực là cô chướng mắt người Nhà họ Vương, liền không có đồng ý.
Cha Tống, mẹ Tống cũng không buông bỏ được đứa con gái từ nhỏ đã thông minh, lớn lên lại thi đỗ đại học, mang đến vinh quang cho gia đình, bây giờ còn ở trong thôn làm cô giáo dạy trường tiểu học, có thể kiếm thêm công điểm về nhà.
Nhà họ Tống lại một lần nữa lấy lý do Chiêu Đệ còn bé để đẩy lùi mối hôn sự với Nhà họ Vương. Nhà họ Vương cũng nhìn ra được Nhà họ Tống không muốn kết thân cùng bọn họ.
Trong một lần Vương Đắc Quý ở trấn trên đụng phải Tống Chiêu Đệ liền đối với cô nhớ mãi không quên, phát thề là nếu không phải cô thì sẽ không cưới vợ. Cha mẹ Nhà họ Vương cũng vì con trai, đi cầu xin người em Vương Đắc Quý ra mặt giúp đỡ.
Chủ nhật, ngày 10, tháng 9, năm 1967, chú Vương đạp xe đạp tới thôn Tống nhỏ.
Người trong thôn nhìn thấy ông thì đều cười tươi, rối rít hỏi có phải tới giúp Vương Đắc Quý làm mối hay không.
Nét mặt già nua của ông Vương đỏ rực, muốn tiếp tục đi lại sợ người trong thôn cảm thấy ông đang chạy mất dạng, nên xuống xe nói ông chỉ có một người cháu trai này mà thôi, nếu không phải là Tống Chiêu Đệ thì cháu trai sẽ không cưới vợ, ông cũng không có biện pháp, chỉ có thể đích thân chạy đến đây một chuyến.
Dân trong thôn lại nói với Vương Đắc Quý, Nhà họ Tống có khách tới chơi, chính là dì họ của Tống Chiêu Đệ, từ thành phố Tân Hải tới.
Ông Nhà họ Vương lại không tin có sự trùng hợp như vậy, nên dắt xe đến trước cửa của Nhà họ Tống, nghe được từ bên trong truyền tới tiếng nói phổ thông, thông qua khe cửa mà nhìn vào bên trong, ông thấy được một người phụ nữ ăn mặc rất chỉn chu đẹp mắt, không giống là người trong thôn. Vương Đắc Quý thấy vậy, cũng không có đi vào, trực tiếp dắt xe đi, tính toán ngày khác lại tới.
Trước kia, chồng của Triệu Ngân chết đi, bà ta tái giá đến Nhà họ Chung ở thành phố Tân Hải. Khi vừa gả đến Nhà họ Chung, Triệu Ngân đối xử rất tốt với hai đứa con riêng, về sau khi mang thai cũng không bạc đãi hai anh em nhà nhà họ Chung. Nhưng khi bà ta sinh được một đứa con trai, trong vòng một tháng lại đuổi anh em Nhà họ Chung tới nhà ông bà nội, cái gì gọi là trở mặt vô tình, anh em Nhà họ Chung coi như là trực tiếp được trải nghiệm qua.
Tục ngữ nói câu “Tiểu tử choai choai ăn nghèo lão tử”, anh em Nhà họ Chung lớn lên bị mẹ kế đuổi tới nhà ông bà nội, mà hai ông bà già nhận được tiền lương hàng tháng cũng không đáng bao nhiêu, hai anh em nhận thức được điều đó nên cũng không dám ăn hết sức, thường xuyên đói tỉnh lúc nửa đêm phải dậy uống nước bù vào.
Một năm sau, anh cả Chung lên mười sáu tuổi nên đi học nghề ở xưởng quần áo quốc doanh, cũng không có bao nhiêu tiền lương, nhưng cũng tốt hơn nhiều vì hai anh em không cần phải siết chặt thắt lưng quần hay nửa đêm phải dậy uống nước bù vào nữa. Mà người em thứ hai của Nhà họ Chung cũng không thua kém, được biết lên đại học không cần mất học phí, trường học còn đưa thêm tiền, nên cố gắng học tập để thi đỗ vào đại học hằng hải Tân Hải.
Mùa thu năm đó, thư thông báo trúng tuyển đã được gửi đến, Triệu Ngân cuối cùng mới quan tâm đến hai đứa con riêng của chồng này, lập tức đem anh em Nhà họ Chung mang về nhà ở. Đáng tiếc, anh em Nhà họ Chung đã sớm bị mẹ kế làm cho quá lạnh lòng.
Ở nhà dùng xong bữa cơm trưa, hai anh em một lần nữa lại trở về nhà của ông bà nội.
Nhà họ Chung sinh ra một sinh viên đại học, cho dù còn chưa có đến trường học báo danh, thì những người trước kia không coi trọng anh em Nhà họ Chung đều mang theo quà đến Nhà họ Chung chúc mừng.
Chưa qua mấy ngày, còn có người muốn làm mai cho anh cả Nhà họ Chung. Tuy nhiên, anh cả Nhà họ Chung và ông bà nội anh chen chung một phòng, nếu cưới vợ rồi cũng sẽ không có chỗ để ở, nên từ chối toàn bộ.
Về sau anh cả Nhà họ Chung dùng tiền của bản thân cùng với tiền tiết kiệm được ở trong trường học của em trai thứ hai nhà họ Chung để mua một mảnh đất, xây một nhà ba gian bùn ngói, xây xong phòng mới nhờ người khác giới thiệu đối tượng cho anh cả.
Em hai thứ hai nhà họ Chung có tiền đồ, nhờ phúc của em trai, ngày kết hôn của anh cả nhà họ Chung, hàng xóm thân thích đều mang theo quà cưới hoặc là tiền đi chúc mừng, bao gồm cả Triệu Ngân có tâm địa xấu xa.
Đáng tiếc, em trai thứ hai nhà họ Chung vẫn không thích người mẹ kế này, sau khi tốt nghiệp lại đến Thân Thành, rời xa nhà.
Sinh viên ở trường quân đội có thể nói là lông phượng sừng lân, vì vậy em trai thứ hai nhà họ Chung vừa tham gia quân ngũ đã là Thiếu úy hải quân.
Triệu Ngân nhìn con riêng mặc trang quân trở lại, không dám khắt khe với anh cả Nhà họ Chung, cũng không dám tìm một nhà anh cả để gây phiền toái. Trên mặt cười hì hì, tâm lý lại là không ngừng nguyền rủa em trai thứ nhà họ Chung chết ở trên chiến trường.
Có lẽ là lời nguyền rủa của Triệu Ngân có hiệu lực, vợ của em trai Nhà họ Chung bị chết ở đầu đường, bỏ lại ba đứa con trai.
Em trai thứ hai Nhà họ Chung lại là quân nhân, không có cách nào luôn ở nhà để trông nom mấy đứa trẻ này được, nên gửi ba đứa nhỏ đến ở nhà anh cả. Anh cả Nhà họ Chung cũng đồng ý giúp em trai trông mấy đứa nhỏ, nhưng mà nhà bọn họ còn có hai đứa trẻ nữa.
Ông bà nội Chung đã qua đời, cha mẹ anh lại càng không có khả năng giúp trông mấy đứa trẻ này, một mình chị dâu Chung trông năm đứa bé, căn bản cũng không đủ sức lực để quản hết được. Đây chính là tâm có dư mà lực không đủ, do đó chị dâu Chung kiến nghị chú nhỏ lại cưới một người vợ nữa.
Em trai thứ hai nhà họ Chung không ý kiến gì, chẳng qua lo lắng sẽ không có người đồng ý gả cho anh, mà người đồng ý gả cho anh lại không thể giúp anh chăm sóc tốt ba đứa con nhỏ.
Chuyện này không biết làm sao lại truyền tới tai Triệu Ngân, Triệu Ngân lại đến nói với chị dâu cả Chung là bà ta đã chọn được người rồi, chẳng qua là không biết người đó đã bị gả ra ngoài hay chưa.
Chị dâu cả Chung không tin người mẹ chồng kế này có thể làm ra được chuyện tốt gì, nhưng mà những người khác vừa nghe được em trai thứ hai nhà hị Chung có ba đứa con trai nhỏ, thìkhông cần thời gian nghĩ ngợi đã vội vàng từ chối, dẫn đến chị dâu cả Chung chỉ có thể đem hy vọng gửi ở trên người mẹ chồng kế tâm địa xấu xa này.
Sau đó, Triệu Ngân mang theo mấy cân cải xanh, một cân lê, một cân bánh chiên và nửa cân thịt heo đi đến thôn Tống nhỏ làm mai.
Tống Chiêu Đệ vẫn không thể quên chuyện của bốn năm trước, lúc mà cô và mẹ mình đến nhà gia, Triệu Ngân có thái độ xem thường các cô như thế nào, cũng cảm thấy được lần này Triệu Ngân chính là chồn đến nhà gà chúc tết, chắc chắn không có ý tốt gì.
Chợt vừa nghe Triệu Ngân tới, Tống Chiêu Đệ đều không có sửa sang lại gì cả, mặc một chiếc tạp dề thô từ trong phòng bếp chạy ra.
Thời gian không đi dạy học tại trường tiểu học trong thôn, Tống Chiêu Đệ sẽ giúp đỡ việc trong nhà, cùng mẹ cô đến bờ biển nhặt ngao biển. Sau khi Tống Chiêu Đệ trở về nhà một năm, cả ngày được gió biển thổi vào, nắng biển chiếu xuống khiến cô lại biến thành một cô gái dân quê vừa đen vừa gầy.
Triệu Ngân đánh giá Tống Chiêu Đệ một phen cũng rất là hài lòng, ngay sau đó nói bà ta muốn tới làm mai cho Tống Chiêu Đệ, không phải người ngoài, mà chính là đứa con riêng thứ hai của bà.
Chuyện em trai thứ hai nhà họ Chung là sinh viên, Nhà họ Tống cũng đã được nghe qua họ hàng nói chuyện. Mẹ Tống ước đoán tuổi tác của em trai thứ hai nhà họ Chung, hỏi anh sắp ba mươi tuổi rồi mà tại sao còn chưa kết hôn.
Triệu Ngân nói đối phương kết hôn rồi, nhưng vợ mới chết mấy tháng trước.
Mẹ Tống không tính là rất thông minh nhưng cũng không ngốc, không hỏi em trai nhà họ Chung có trẻ nhỏ hay không, mà hỏi luôn mẹ chết thì con cái phải làm sao.
Trong lòng Triệu Ngân lộp bộp một chút, cho là em họ biết thằng hai có con nhỏ, lúng túng cười cười, nói nếu không có con nhỏ, bằng vào điều kiện của em trai nhà họ Chung cũng không đến phiên của Tống Chiêu Đệ gả được.
Tống Chiêu Đệ cười lạnh một tiếng, mẹ Tống là Dương thị đứng dậy tiễn khách, vẫn ngại hai gia đình là họ hàng thân thích nên không nói thẳng ra, chỉ nói người trong nhà còn phải bàn bạc lại đã.
Triệu Ngân thấy sắc mặt người nhà nhà họ Tống mất tự nhiên, nhầm tưởng rằng bọn họ nhất thời không tiếp thu được em trai thứ hai nhà họ Chung có ba đứa con nhỏ. Mà bà ta lại cảm thấy mặc dù có con nhỏ, Tống Chiêu Đệ chỉ là một cô gái ở trong thôn nhỏ mà có thể gả cho sinh viên cũng đã là vận may mà kiếp trước cô phải tu luyện mới có được. Về nhà nói chuyện với chị dâu cả Chung là chuyện này đã thành rồi, kêu thằng hai nhanh chóng trở lại.
Ngày 23 tháng 9, Nhà họ Tống nhận được một phong thư do Triệu Ngân gửi từ trong thành phố đến, trong thư nói sau lễ quốc khánh, em trai thứ hai nhà họ Chung sẽ đến.
Mẹ Tống không biết nên hồi âm làm sao, nên hỏi Tống Chiêu Đệ tính thế nào.
Tống Chiêu Đệ không chút suy nghĩ, nói ai mình cũng không gả. Nhưng mà vào trong phòng mình, suy nghĩ cô không gả cho Chung Kiến Quốc, nhà họ Vương sẽ ba ngày hai lền qua dò hỏi cô đã suy nghĩ kỹ càng hay chưa.
Nhà họ Chung và Nhà họ Vương đều không chọn? Cô đã 22 tuổi rồi, nhiều nhất là ở nhà thêm hai ba năm nữa, hai ba năm sau vẫn phải gả cho người khác. Đến lúc đó có khả năng điều kiện đối phương còn không bằng gia đình hai nhà Chung, Vương.
Theo lễ quốc khánh càng ngày càng đến gần, Tống Chiêu Đệ không biết nên làm sao mà buồn rầu hận không thể chết đi. Nhưng mà cô lại không dám chết. Một bên tức giận bản thân ngu ngốc lại muốn đi tìm cái chết, một bên lại giận bản thân đong đưa bất định, nhìn trước ngó sau. Đêm ngày 30, tháng chín, sau khi cô đã khóc hơn nửa đêm, buổi sáng ngày thứ hai, linh hồn bên trong lại đổi thành Lưu Linh của trăm năm sau.
Nhìn mạng nhện trên nóc nhà, nghe giọng nói mang đậm khẩu âm phát ra từ cách vách của người phương Bắc, người nằm trên giường không muốn thừa nhận giờ cô là Tống Chiêu Đệ, có thể do ngực nặng nề, khóe mắt xót xa, cảm giác chân thật như vậy lại đang nói cho Lưu Linh biết, cô đã không phải là một nhà thiết kế trang phục nổi tiếng nữa rồi, mà là Tống Chiêu Đệ của thôn Tống nhỏ ở thành thị Tân Hải.
Trước khi Lưu Linh chết, một đám bạn bè vây xung quanh cô hỏi còn cô có tâm nguyện gì chưa thực hiện được không, cả đời Lưu Linh đều vui vẻ tự do, nghiêm túc suy xét một chút thì ý bảo không có điều gì cần phải tiếc nuối.
Đám bạn muốn giúp cô thực hiện nốt chuyện muốn làm, nên kêu cô hãy suy nghĩ thật kỹ càng xem. Lưu Linh nói chỉ tiếc là không gả cho người ta, thử qua cuộc sống sinh hoạt hôn nhân, thử việc nuôi dưỡng vài đứa con nhỏ. Không để bạn bè mở miệng, cô lại nói sinh con quá đau, nếu không tốt sẽ còn mất cả mạng, cô không muốn như vậy. Cả đám bạn bị cô nói đến cạn lời, cô cũng rời xa thế gian.
Linh hồn bị đưa tới một trăm năm sau, Lưu Linh đánh giá vết chai trên tay, chống giường ngồi dậy, vỗ vỗ khuôn mặt ngủ không đủ, đầu vẫn còn choáng váng, âm thầm oán ông trời thật tích cực, sau đó thuận tiện mà nói: "Cha, mẹ, con đồng ý gả!"
Cửa mở phòng ra, cả gian nhà lớn đều trở lên yên tĩnh.
"Nói cái gì? Cả Nhà họ Vương và Nhà họ Chung thì nó đều không muốn gả cho nhà nào cả, tui cũng không thể cầm đao ép nó gả qua."
"Nhưng mà người của Nhà họ Chung cũng đã sắp tới, Nhà họ Vương cũng đang chờ Chiêu Đệ nhà chúng ta trả lời, luôn kéo dài như thế này cũng không phải là một biện pháp tốt."
"Muốn tui phải sao làm? Đi kêu Chiêu Đệ dậy à?"
"Nhỏ giọng một chút, lúc tui dậy đi vệ sinh đêm qua thì nghe thấy trong phòng của Chiêu Đệ vẫn có tiếng động. Tui đoán chắc là đêm hôm qua nó lại lén lút khóc đó."
......
Ngày 15 tháng 8 năm 1945, Nhật Bản tuyên bố đầu hàng, cũng ngay chạng vạng tối ngày hôm ấy, Tống Chiêu Đệ được sinh ra.
Vào năm 1963, cô thi đậu đại học sư phạm Tân Hải, trở thành người đầu tiên cũng là người duy nhất mang danh sinh viên của thôn nhỏ họ Tống này.
Đầu thu năm 1963, Tống Chiêu Đệ mang theo phần tiền thưởng trong thôn, trong trấn và trong huyện đi tới thành thị Tân Hải cùng với mẹ.
Sau khi xuống xe, mẹ cô lưỡng lự không đi tới đại học Sư phạm Tân Hải báo danh mà lại đi tới một nhà khác trước.
Vào giữa trưa, nhà mà mẹ con cô tới tràn ngập các loại mùi hương thơm của thức ăn. Tống Chiêu Đệ đối chiếu kỹ càng địa chỉ ở trên tay, lại thấy trên cửa có một chữ "Chung", nhìn về phía mẹ mình mà gật đầu.
Lập tức, mẹ Tống giơ tay lên gõ cửa.
Chốc lát, cửa được mở ra, một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi, sắc mặt hồng nhuận, khóe miệng mang ý cười xuất hiện ở trước mặt mẹ con Nhà họ Tống. Khuôn mặt mẹ Tống tươi cười nói: "Chị họ. Chiêu Đệ, mau gọi dì đi, đây chính là dì Triệu của con đó —— "
"Sao cô lại tới đây?" Đôi mày của Triệu Ngân nhíu chặt lại, ngửi thấy mùi cá liền lùi lại về phía sau vài bước, vẻ mặt đầy chán ghét, đánh gãy lời giới thiệu của mẹ Tống.
Sắc mặt của Tống Chiêu Đệ biến đổi, chuẩn bị giải thích. Triệu Ngân lại mở miệng lần nữa, cực kỳ không kiên nhẫn: " Hiện tại tôi đang rất bận rộn, không có thời gian tiếp đãi các người, có chuyện gì sau này lại bàn."
Sắc mặt của mẹ Tống thoáng chốc đỏ rực lên, vô cùng lúng túng.
Tống Chiêu Đệ để ý thấy người trong nhà Nhà họ Chung đang nấu cơm đều nhìn về phía bên này, cô bắt lấy cánh tay của mẹ Tống: " Mẹ, chúng ta đi thôi!"
Mẹ Tống lảo đảo một chút, quay đầu phát hiện sắc mặt của con gái không tốt, ngực lại càng cảm thấy khó chịu: "Vậy, chị họ, bọn tui trở về đây."
Từ trong nhà ngang đi ra, mẹ Tống nhìn hai dây cá chình khô được bọc trong bao tải, sắc mặt vô cùng phức tạp: "Vốn định đưa cho dì của con, haiz, con gái à, con mang đến trường học đi."
"Trên người con có tiền, hơn nữa trường học còn cho con tiền, mẹ hãy mang về nhà để bản thân ăn đi." Tống Chiêu Đệ quay đầu liếc nhìn nhà ngang kia, nhịn không được mà cắn răng, "Sau này đừng có lui tới nhà họ nữa."
Mẹ Tống: "Nói lời ngốc nghếch gì vậy, dù thế nào đi nữa đó cũng là dì của con."
"Vậy tui không nói nữa!" Tống Chiêu Đệ chỉ là một cô gái nhỏ đến thành thị Tân Hải đi học, lần đầu tiên rời xa nhà cách cả trăm dặm, toàn bộ người trong thôn nhỏ Tống đều không yên tâm.
Mẹ Tống vốn nghĩ đến chị họ tái giá cho một gia đình họ Chung trong thành phố, liền tìm người trong thôn đổi lấy hai dây cá chình lớn, hy vọng chị họ nhận cá chình mà giúp bà trông nom Tống Chiêu Đệ.
Mẹ Tống nghe thấy giọng nói cô không đúng lắm, quay đầu nhìn lại đã thấy hốc mắt của con gái đỏ lên, muốn khóc nhưng mà lại cố kìm nén, mũi bà chua xót: "Là cha mẹ không không có tài cán gì, hại con gái phải đi theo mẹ chịu khổ —— "
"Đúng vậy, không thể than trách một thân thích." Tống Chiêu Đệ đánh gãy lời xin lỗi của mẹ mình.
Mẹ Tống nhất thời dở khóc dở cười.
Tống Chiêu Đệ nói với mẹ như thế, nhưng tâm lý của cô lại vô cùng nặng nề, dì họ Triệu Ngân nhìn thấy các cô giống như là nhìn thấy con giòi vậy, biểu hiện từ đầu đến cuối đều là vẫy không đi.
Nhập học nửa năm, làn da ngăm đen do bị gió biển thổi của cô biến thành trắng sáng, mặt tròn mắt to sống mũi cao, vóc người Tống Chiêu Đệ ngày càng phổng phao, hé miệng cười một tiếng, lúm đồng tiền liền hiện lên. Sau khi trở về nhà, Tống Chiêu Đệ nhận được rất nhiều lời khen ngợi của người trong thôn, đúng là lên đại học thì đều sẽ khác đi.
Tháng giêng, năm 1964, qua một năm khiến nhan sắc của Tống Chiêu Đệ ngày càng rực rỡ, về lại trường học, Tống Chiêu Đệ cũng trở thành người đẹp của Đại học Sư phạm Tân Hải.
Không qua bao lâu, thì có người thầm thích Tống Chiêu Đệ cho nên rất mạnh dạn tìm tới cô để tỏ tình.
Tống Chiêu Đệ đối với bạn học nam cũng không có cảm tình gì, nhưng lại vô ý mà từ trong miệng của bạn bè biết được gia cảnh của đối phương khá sung túc, còn có quan hệ với nước ngoài. Bộ dạng chán ghét của dì họ lại một lần nữa hiện lên trong đầu cô, Tống Chiêu Đệ âm thầm muốn về sau trở thành một người ở tầng lớp trên, cho nên liền tiếp nhận lời tỏ tình của đối phương.
Đầu Xuân năm 1966, hết năm học thứ ba, Tống Chiêu Đệ cảm thấy trong hai năm cùng chung sống với đối phương, tình cảm phát triển của hai người vô cùng tốt nên bàn luận tới hôn nhân, trong lòng Tống Chiêu Đệ thoả mãn mà tung tăng tính toán chờ tới khi nghỉ hè liền mang người yêu trở về nhà, nhưng đột nhiên đối phương lại biến mất vô ảnh vô tung.
Nhiều lần hỏi thăm, Tống Chiêu Đệ mới biết thành phần trong gia đình của người yêu mình có vấn đề, sợ “Hồng binh" tra ra được nhà của anh ta, người nhà họ liền lén lút đáp thuyền đi Hồng Kông rồi.
Người yêu chạy trốn, Tống Chiêu Đệ khó có thể vượt qua, lại sợ ở trường học sẽ bị "Hồng binh" tra được cô và đối phương là người yêu của nhau, thế là đầu tháng 5 năm 1966, sau khi kết thúc kì học ở trường, cô lấy lý do giúp trong nhà gặt lúa để chạy về thôn Tống nhỏ.
Lúc này trường cao trung ở trấn trên Hồng Nhai cũng đã nghỉ học, Tống Chiêu Đệ trở về thôn sớm hơn cũng không có người hoài nghi. Mà ngược lại, mẹ Tống lại phát hiện ra sắc mặt của con gái có vẻ là lạ, chưa đợi bà tìm lý do để hỏi con gái, thì có người đến làm mai cho Tống Chiêu Đệ.
Tống Chiêu Đệ vừa thất tình, không có tâm tình đi tìm hiểu đối tượng khác. Lại ngại với nhà trai có chú là lãnh đạo của trấn, cha Tống không thể đắc tội, nên nói Tống Chiêu Đệ còn chưa có tốt nghiệp, chờ cô tốt nghiệp xong thì lại bàn về hôn sự sau.
Cha mẹ của đối phương lại cho rằng Nhà họ Tống chướng mắt con trai mình còn chưa tốt nghiệp sơ trung, làm công nhân ở công xưởng, nhưng bọn họ không những không tức giận mà còn cảm thấy bình thường. Dẫu sao Tống Chiêu Đệ là sinh viên duy nhất trong tám thôn quanh đây sau Kiến Quốc. Người làm mối được nhờ vả đi Nhà họ Tống đề thân, căn bản cũng không trông chờ vào Nhà họ Tống sẽ đồng ý mối hôn sự này.
Chú bên nhà trai cũng cảm thấy suy nghĩ của cháu trai là mộng tưởng hão huyền, biết cháu mình bị Nhà họ Tống cự tuyệt, nên nói với cháu trai là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, vì thế ông cũng không đi đến Nhà họ Tống để hòa giải.
Tiết trời cuối xuân năm 1967, đại học trên toàn quốc đều bị dừng hoạt động lại hết, phía trên lại đề xướng chủ chương là những thanh niên trí thức phải xuống nông thôn để rèn luyện, trấn Hồng Nhai cũng nghênh đón sinh viên đại học và học sinh cao trung xuống nông thôn rèn luyện do chính phủ phê duyệt.
Tống Chiêu Đệ cũng không có khả năng lại trở về thành phố để đi học. Không ngăn nổi con trai năn nỉ, một lần nữa mẹ Vương lại nhờ người đi Nhà họ Tống đề thân. Còn nhắc đến việc một khi Tống Chiêu Đệ gả tới Nhà họ Vương, bọn họ sẽ tìm người quen biết để sắp xếp cho Tống Chiêu Đệ đến trấn trên dạy học.
Tống Chiêu Đệ có chút do dự, tuy nhiên, quả thực là cô chướng mắt người Nhà họ Vương, liền không có đồng ý.
Cha Tống, mẹ Tống cũng không buông bỏ được đứa con gái từ nhỏ đã thông minh, lớn lên lại thi đỗ đại học, mang đến vinh quang cho gia đình, bây giờ còn ở trong thôn làm cô giáo dạy trường tiểu học, có thể kiếm thêm công điểm về nhà.
Nhà họ Tống lại một lần nữa lấy lý do Chiêu Đệ còn bé để đẩy lùi mối hôn sự với Nhà họ Vương. Nhà họ Vương cũng nhìn ra được Nhà họ Tống không muốn kết thân cùng bọn họ.
Trong một lần Vương Đắc Quý ở trấn trên đụng phải Tống Chiêu Đệ liền đối với cô nhớ mãi không quên, phát thề là nếu không phải cô thì sẽ không cưới vợ. Cha mẹ Nhà họ Vương cũng vì con trai, đi cầu xin người em Vương Đắc Quý ra mặt giúp đỡ.
Chủ nhật, ngày 10, tháng 9, năm 1967, chú Vương đạp xe đạp tới thôn Tống nhỏ.
Người trong thôn nhìn thấy ông thì đều cười tươi, rối rít hỏi có phải tới giúp Vương Đắc Quý làm mối hay không.
Nét mặt già nua của ông Vương đỏ rực, muốn tiếp tục đi lại sợ người trong thôn cảm thấy ông đang chạy mất dạng, nên xuống xe nói ông chỉ có một người cháu trai này mà thôi, nếu không phải là Tống Chiêu Đệ thì cháu trai sẽ không cưới vợ, ông cũng không có biện pháp, chỉ có thể đích thân chạy đến đây một chuyến.
Dân trong thôn lại nói với Vương Đắc Quý, Nhà họ Tống có khách tới chơi, chính là dì họ của Tống Chiêu Đệ, từ thành phố Tân Hải tới.
Ông Nhà họ Vương lại không tin có sự trùng hợp như vậy, nên dắt xe đến trước cửa của Nhà họ Tống, nghe được từ bên trong truyền tới tiếng nói phổ thông, thông qua khe cửa mà nhìn vào bên trong, ông thấy được một người phụ nữ ăn mặc rất chỉn chu đẹp mắt, không giống là người trong thôn. Vương Đắc Quý thấy vậy, cũng không có đi vào, trực tiếp dắt xe đi, tính toán ngày khác lại tới.
Trước kia, chồng của Triệu Ngân chết đi, bà ta tái giá đến Nhà họ Chung ở thành phố Tân Hải. Khi vừa gả đến Nhà họ Chung, Triệu Ngân đối xử rất tốt với hai đứa con riêng, về sau khi mang thai cũng không bạc đãi hai anh em nhà nhà họ Chung. Nhưng khi bà ta sinh được một đứa con trai, trong vòng một tháng lại đuổi anh em Nhà họ Chung tới nhà ông bà nội, cái gì gọi là trở mặt vô tình, anh em Nhà họ Chung coi như là trực tiếp được trải nghiệm qua.
Tục ngữ nói câu “Tiểu tử choai choai ăn nghèo lão tử”, anh em Nhà họ Chung lớn lên bị mẹ kế đuổi tới nhà ông bà nội, mà hai ông bà già nhận được tiền lương hàng tháng cũng không đáng bao nhiêu, hai anh em nhận thức được điều đó nên cũng không dám ăn hết sức, thường xuyên đói tỉnh lúc nửa đêm phải dậy uống nước bù vào.
Một năm sau, anh cả Chung lên mười sáu tuổi nên đi học nghề ở xưởng quần áo quốc doanh, cũng không có bao nhiêu tiền lương, nhưng cũng tốt hơn nhiều vì hai anh em không cần phải siết chặt thắt lưng quần hay nửa đêm phải dậy uống nước bù vào nữa. Mà người em thứ hai của Nhà họ Chung cũng không thua kém, được biết lên đại học không cần mất học phí, trường học còn đưa thêm tiền, nên cố gắng học tập để thi đỗ vào đại học hằng hải Tân Hải.
Mùa thu năm đó, thư thông báo trúng tuyển đã được gửi đến, Triệu Ngân cuối cùng mới quan tâm đến hai đứa con riêng của chồng này, lập tức đem anh em Nhà họ Chung mang về nhà ở. Đáng tiếc, anh em Nhà họ Chung đã sớm bị mẹ kế làm cho quá lạnh lòng.
Ở nhà dùng xong bữa cơm trưa, hai anh em một lần nữa lại trở về nhà của ông bà nội.
Nhà họ Chung sinh ra một sinh viên đại học, cho dù còn chưa có đến trường học báo danh, thì những người trước kia không coi trọng anh em Nhà họ Chung đều mang theo quà đến Nhà họ Chung chúc mừng.
Chưa qua mấy ngày, còn có người muốn làm mai cho anh cả Nhà họ Chung. Tuy nhiên, anh cả Nhà họ Chung và ông bà nội anh chen chung một phòng, nếu cưới vợ rồi cũng sẽ không có chỗ để ở, nên từ chối toàn bộ.
Về sau anh cả Nhà họ Chung dùng tiền của bản thân cùng với tiền tiết kiệm được ở trong trường học của em trai thứ hai nhà họ Chung để mua một mảnh đất, xây một nhà ba gian bùn ngói, xây xong phòng mới nhờ người khác giới thiệu đối tượng cho anh cả.
Em hai thứ hai nhà họ Chung có tiền đồ, nhờ phúc của em trai, ngày kết hôn của anh cả nhà họ Chung, hàng xóm thân thích đều mang theo quà cưới hoặc là tiền đi chúc mừng, bao gồm cả Triệu Ngân có tâm địa xấu xa.
Đáng tiếc, em trai thứ hai nhà họ Chung vẫn không thích người mẹ kế này, sau khi tốt nghiệp lại đến Thân Thành, rời xa nhà.
Sinh viên ở trường quân đội có thể nói là lông phượng sừng lân, vì vậy em trai thứ hai nhà họ Chung vừa tham gia quân ngũ đã là Thiếu úy hải quân.
Triệu Ngân nhìn con riêng mặc trang quân trở lại, không dám khắt khe với anh cả Nhà họ Chung, cũng không dám tìm một nhà anh cả để gây phiền toái. Trên mặt cười hì hì, tâm lý lại là không ngừng nguyền rủa em trai thứ nhà họ Chung chết ở trên chiến trường.
Có lẽ là lời nguyền rủa của Triệu Ngân có hiệu lực, vợ của em trai Nhà họ Chung bị chết ở đầu đường, bỏ lại ba đứa con trai.
Em trai thứ hai Nhà họ Chung lại là quân nhân, không có cách nào luôn ở nhà để trông nom mấy đứa trẻ này được, nên gửi ba đứa nhỏ đến ở nhà anh cả. Anh cả Nhà họ Chung cũng đồng ý giúp em trai trông mấy đứa nhỏ, nhưng mà nhà bọn họ còn có hai đứa trẻ nữa.
Ông bà nội Chung đã qua đời, cha mẹ anh lại càng không có khả năng giúp trông mấy đứa trẻ này, một mình chị dâu Chung trông năm đứa bé, căn bản cũng không đủ sức lực để quản hết được. Đây chính là tâm có dư mà lực không đủ, do đó chị dâu Chung kiến nghị chú nhỏ lại cưới một người vợ nữa.
Em trai thứ hai nhà họ Chung không ý kiến gì, chẳng qua lo lắng sẽ không có người đồng ý gả cho anh, mà người đồng ý gả cho anh lại không thể giúp anh chăm sóc tốt ba đứa con nhỏ.
Chuyện này không biết làm sao lại truyền tới tai Triệu Ngân, Triệu Ngân lại đến nói với chị dâu cả Chung là bà ta đã chọn được người rồi, chẳng qua là không biết người đó đã bị gả ra ngoài hay chưa.
Chị dâu cả Chung không tin người mẹ chồng kế này có thể làm ra được chuyện tốt gì, nhưng mà những người khác vừa nghe được em trai thứ hai nhà hị Chung có ba đứa con trai nhỏ, thìkhông cần thời gian nghĩ ngợi đã vội vàng từ chối, dẫn đến chị dâu cả Chung chỉ có thể đem hy vọng gửi ở trên người mẹ chồng kế tâm địa xấu xa này.
Sau đó, Triệu Ngân mang theo mấy cân cải xanh, một cân lê, một cân bánh chiên và nửa cân thịt heo đi đến thôn Tống nhỏ làm mai.
Tống Chiêu Đệ vẫn không thể quên chuyện của bốn năm trước, lúc mà cô và mẹ mình đến nhà gia, Triệu Ngân có thái độ xem thường các cô như thế nào, cũng cảm thấy được lần này Triệu Ngân chính là chồn đến nhà gà chúc tết, chắc chắn không có ý tốt gì.
Chợt vừa nghe Triệu Ngân tới, Tống Chiêu Đệ đều không có sửa sang lại gì cả, mặc một chiếc tạp dề thô từ trong phòng bếp chạy ra.
Thời gian không đi dạy học tại trường tiểu học trong thôn, Tống Chiêu Đệ sẽ giúp đỡ việc trong nhà, cùng mẹ cô đến bờ biển nhặt ngao biển. Sau khi Tống Chiêu Đệ trở về nhà một năm, cả ngày được gió biển thổi vào, nắng biển chiếu xuống khiến cô lại biến thành một cô gái dân quê vừa đen vừa gầy.
Triệu Ngân đánh giá Tống Chiêu Đệ một phen cũng rất là hài lòng, ngay sau đó nói bà ta muốn tới làm mai cho Tống Chiêu Đệ, không phải người ngoài, mà chính là đứa con riêng thứ hai của bà.
Chuyện em trai thứ hai nhà họ Chung là sinh viên, Nhà họ Tống cũng đã được nghe qua họ hàng nói chuyện. Mẹ Tống ước đoán tuổi tác của em trai thứ hai nhà họ Chung, hỏi anh sắp ba mươi tuổi rồi mà tại sao còn chưa kết hôn.
Triệu Ngân nói đối phương kết hôn rồi, nhưng vợ mới chết mấy tháng trước.
Mẹ Tống không tính là rất thông minh nhưng cũng không ngốc, không hỏi em trai nhà họ Chung có trẻ nhỏ hay không, mà hỏi luôn mẹ chết thì con cái phải làm sao.
Trong lòng Triệu Ngân lộp bộp một chút, cho là em họ biết thằng hai có con nhỏ, lúng túng cười cười, nói nếu không có con nhỏ, bằng vào điều kiện của em trai nhà họ Chung cũng không đến phiên của Tống Chiêu Đệ gả được.
Tống Chiêu Đệ cười lạnh một tiếng, mẹ Tống là Dương thị đứng dậy tiễn khách, vẫn ngại hai gia đình là họ hàng thân thích nên không nói thẳng ra, chỉ nói người trong nhà còn phải bàn bạc lại đã.
Triệu Ngân thấy sắc mặt người nhà nhà họ Tống mất tự nhiên, nhầm tưởng rằng bọn họ nhất thời không tiếp thu được em trai thứ hai nhà họ Chung có ba đứa con nhỏ. Mà bà ta lại cảm thấy mặc dù có con nhỏ, Tống Chiêu Đệ chỉ là một cô gái ở trong thôn nhỏ mà có thể gả cho sinh viên cũng đã là vận may mà kiếp trước cô phải tu luyện mới có được. Về nhà nói chuyện với chị dâu cả Chung là chuyện này đã thành rồi, kêu thằng hai nhanh chóng trở lại.
Ngày 23 tháng 9, Nhà họ Tống nhận được một phong thư do Triệu Ngân gửi từ trong thành phố đến, trong thư nói sau lễ quốc khánh, em trai thứ hai nhà họ Chung sẽ đến.
Mẹ Tống không biết nên hồi âm làm sao, nên hỏi Tống Chiêu Đệ tính thế nào.
Tống Chiêu Đệ không chút suy nghĩ, nói ai mình cũng không gả. Nhưng mà vào trong phòng mình, suy nghĩ cô không gả cho Chung Kiến Quốc, nhà họ Vương sẽ ba ngày hai lền qua dò hỏi cô đã suy nghĩ kỹ càng hay chưa.
Nhà họ Chung và Nhà họ Vương đều không chọn? Cô đã 22 tuổi rồi, nhiều nhất là ở nhà thêm hai ba năm nữa, hai ba năm sau vẫn phải gả cho người khác. Đến lúc đó có khả năng điều kiện đối phương còn không bằng gia đình hai nhà Chung, Vương.
Theo lễ quốc khánh càng ngày càng đến gần, Tống Chiêu Đệ không biết nên làm sao mà buồn rầu hận không thể chết đi. Nhưng mà cô lại không dám chết. Một bên tức giận bản thân ngu ngốc lại muốn đi tìm cái chết, một bên lại giận bản thân đong đưa bất định, nhìn trước ngó sau. Đêm ngày 30, tháng chín, sau khi cô đã khóc hơn nửa đêm, buổi sáng ngày thứ hai, linh hồn bên trong lại đổi thành Lưu Linh của trăm năm sau.
Nhìn mạng nhện trên nóc nhà, nghe giọng nói mang đậm khẩu âm phát ra từ cách vách của người phương Bắc, người nằm trên giường không muốn thừa nhận giờ cô là Tống Chiêu Đệ, có thể do ngực nặng nề, khóe mắt xót xa, cảm giác chân thật như vậy lại đang nói cho Lưu Linh biết, cô đã không phải là một nhà thiết kế trang phục nổi tiếng nữa rồi, mà là Tống Chiêu Đệ của thôn Tống nhỏ ở thành thị Tân Hải.
Trước khi Lưu Linh chết, một đám bạn bè vây xung quanh cô hỏi còn cô có tâm nguyện gì chưa thực hiện được không, cả đời Lưu Linh đều vui vẻ tự do, nghiêm túc suy xét một chút thì ý bảo không có điều gì cần phải tiếc nuối.
Đám bạn muốn giúp cô thực hiện nốt chuyện muốn làm, nên kêu cô hãy suy nghĩ thật kỹ càng xem. Lưu Linh nói chỉ tiếc là không gả cho người ta, thử qua cuộc sống sinh hoạt hôn nhân, thử việc nuôi dưỡng vài đứa con nhỏ. Không để bạn bè mở miệng, cô lại nói sinh con quá đau, nếu không tốt sẽ còn mất cả mạng, cô không muốn như vậy. Cả đám bạn bị cô nói đến cạn lời, cô cũng rời xa thế gian.
Linh hồn bị đưa tới một trăm năm sau, Lưu Linh đánh giá vết chai trên tay, chống giường ngồi dậy, vỗ vỗ khuôn mặt ngủ không đủ, đầu vẫn còn choáng váng, âm thầm oán ông trời thật tích cực, sau đó thuận tiện mà nói: "Cha, mẹ, con đồng ý gả!"
Cửa mở phòng ra, cả gian nhà lớn đều trở lên yên tĩnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.