[Thập Niên 60] Mỹ Nhân Kiều Mềm Trọng Sinh
Chương 19:
Trầm Bảo Gia
30/04/2024
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô cho rằng chỉ là một cử chỉ khẩn trương nhỏ, sẽ không ai có thể phát hiện được, nhưng không hề biết toàn bộ đều đã bị Chu Thì Dự ở trước mắt nhìn ra.
Anh bất động thanh sắc, tầm mắt đặt trên người Tống Tri Uyển cũng không có di chuyển: “Người là do cô cứu, dĩ nhiên tôi tin cô, bây giờ tôi đi theo cô kê thuốc.”
Tống Tri Uyển nhìn về phía Trần Lan.
Một màn ngày hôm nay, đã tạo thành bóng ma tâm lý khắc sâu vào thâm tâm của Trần Lan, lúc này cô ta vẫn còn rất hoang mang lo sợ, thấy Tống Tri Uyển nhìn mình, ma xui quỷ khiến lại gật đầu.
Được cho phép, Tống Tri Uyển đã vượt qua được một lần, hiện tại cũng không sợ vượt qua thêm lần nữa, sinh mệnh của bệnh nhân mới là điều quan trọng nhất.
Cô tìm danh sách tờ đơn kê thuốc, rồi để Trần Lan ký tên, lúc này mới ra khỏi phòng cấp cứu.
Tống Tri Uyển đi ở đằng trước, còn Chu Thì Dự trầm mặc đi theo sau, hai người không ai mở miệng nói chuyện.
Một đường đi đến nhà thuốc, chuẩn bị bốc thuốc.
Y tá kia vẫn còn ở nhà thuốc, cô gái nhỏ nhìn thấy Tống Tri Uyển lâu như vậy mới trở về còn không nói gì, vậy mà phía sau còn dẫn theo một người đàn ông như nhìn La Sát, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Cô gái nhỏ lập tức nhảy dựng lên: "Cô đã về rồi, vậy tôi đi trước.”
Không chờ cô trả lời, cô ấy đã chạy đi.
Khóe môi Tống Tri Uyển giật giật, sợ hãi đến mức này nhất định không thể là do cô, vậy chỉ có thể là do người đàn ông phía sau.
Đáng sợ đến như vậy sao?
Nghĩ như vậy, Tống Tri Uyển trộm liếc mắt nhìn thoáng qua Chu Thì Dự.
Lại phát hiện đôi mắt sáng quắc của đối phương đang nhìn chằm chằm vào cô.
Ánh mắt kia nguy hiểm như dã thú, giống như là muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Tống Tri Uyển không hiểu sao lại nảy ra ý tưởng này, tức khắc cô cảm thấy lòng mình hoảng hốt.
Ôi, đúng là rất đáng sợ.
Khó trách nữ y tá kia lại sợ hãi tới vậy.
Ấn tượng đầu của cô về Chu Thì Dự cũng giống như vậy.
Người đàn ông này, diện mạo hung dữ đến mức làm người ta muốn chạy trốn!
Lấy xong thuốc.
Tống Tri Uyển lại đi nấu thuốc, nấu cả nửa tiếng nồi thuốc đã sẵn sàng.
Trong lúc nấu thuốc cô không nghĩ gì nhiều, trong mắt chỉ toàn nồi thuốc, hoàn toàn quên mất còn có một người đàn ông đang đứng đối diện, đang nhìn thẳng vào cô chằm chằm
Nếu Tống Tri Uyển trong lúc đó có thể nhấc đầu lên nhìn một cái, có thể phát hiện ánh mắt thăm dò, không hề giấu diếm của Chu Thì Dự.
Đáng tiếc là trong mắt Tống Tri Uyển bây giờ chỉ có thuốc và người bệnh.
Chu Thì Dự nhìn chằm chằm Tống Tri Uyển một hồi lâu.
Cô cho rằng chỉ là một cử chỉ khẩn trương nhỏ, sẽ không ai có thể phát hiện được, nhưng không hề biết toàn bộ đều đã bị Chu Thì Dự ở trước mắt nhìn ra.
Anh bất động thanh sắc, tầm mắt đặt trên người Tống Tri Uyển cũng không có di chuyển: “Người là do cô cứu, dĩ nhiên tôi tin cô, bây giờ tôi đi theo cô kê thuốc.”
Tống Tri Uyển nhìn về phía Trần Lan.
Một màn ngày hôm nay, đã tạo thành bóng ma tâm lý khắc sâu vào thâm tâm của Trần Lan, lúc này cô ta vẫn còn rất hoang mang lo sợ, thấy Tống Tri Uyển nhìn mình, ma xui quỷ khiến lại gật đầu.
Được cho phép, Tống Tri Uyển đã vượt qua được một lần, hiện tại cũng không sợ vượt qua thêm lần nữa, sinh mệnh của bệnh nhân mới là điều quan trọng nhất.
Cô tìm danh sách tờ đơn kê thuốc, rồi để Trần Lan ký tên, lúc này mới ra khỏi phòng cấp cứu.
Tống Tri Uyển đi ở đằng trước, còn Chu Thì Dự trầm mặc đi theo sau, hai người không ai mở miệng nói chuyện.
Một đường đi đến nhà thuốc, chuẩn bị bốc thuốc.
Y tá kia vẫn còn ở nhà thuốc, cô gái nhỏ nhìn thấy Tống Tri Uyển lâu như vậy mới trở về còn không nói gì, vậy mà phía sau còn dẫn theo một người đàn ông như nhìn La Sát, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Cô gái nhỏ lập tức nhảy dựng lên: "Cô đã về rồi, vậy tôi đi trước.”
Không chờ cô trả lời, cô ấy đã chạy đi.
Khóe môi Tống Tri Uyển giật giật, sợ hãi đến mức này nhất định không thể là do cô, vậy chỉ có thể là do người đàn ông phía sau.
Đáng sợ đến như vậy sao?
Nghĩ như vậy, Tống Tri Uyển trộm liếc mắt nhìn thoáng qua Chu Thì Dự.
Lại phát hiện đôi mắt sáng quắc của đối phương đang nhìn chằm chằm vào cô.
Ánh mắt kia nguy hiểm như dã thú, giống như là muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Tống Tri Uyển không hiểu sao lại nảy ra ý tưởng này, tức khắc cô cảm thấy lòng mình hoảng hốt.
Ôi, đúng là rất đáng sợ.
Khó trách nữ y tá kia lại sợ hãi tới vậy.
Ấn tượng đầu của cô về Chu Thì Dự cũng giống như vậy.
Người đàn ông này, diện mạo hung dữ đến mức làm người ta muốn chạy trốn!
Lấy xong thuốc.
Tống Tri Uyển lại đi nấu thuốc, nấu cả nửa tiếng nồi thuốc đã sẵn sàng.
Trong lúc nấu thuốc cô không nghĩ gì nhiều, trong mắt chỉ toàn nồi thuốc, hoàn toàn quên mất còn có một người đàn ông đang đứng đối diện, đang nhìn thẳng vào cô chằm chằm
Nếu Tống Tri Uyển trong lúc đó có thể nhấc đầu lên nhìn một cái, có thể phát hiện ánh mắt thăm dò, không hề giấu diếm của Chu Thì Dự.
Đáng tiếc là trong mắt Tống Tri Uyển bây giờ chỉ có thuốc và người bệnh.
Chu Thì Dự nhìn chằm chằm Tống Tri Uyển một hồi lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.