[Thập Niên 60] Mỹ Nhân Kiều Mềm Trọng Sinh
Chương 21:
Trầm Bảo Gia
30/04/2024
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chu Thì Dự ánh mắt có phần sâu hơn: “Việc hôm nay cảm ơn cô.”
“Không cần, đây là việc tôi nên làm.” Tống Tri Uyển thấy người nọ đột nhiên trở nên dễ nói chuyện như vậy, tự nhiên sẽ không lạnh mặt.
Chu Thì Dự trong lòng quan tâm Lục Hải Trung, tuy rằng muốn ở cạnh Tống Tri Uyển, nhưng cũng biết tính nặng nhẹ của sự tình, anh nghĩ thầm rằng dù sao đã biết tên và nơi Tống Tri Uyển đang làm, dù thế nào cô cũng không thể trốn thoát.
Sau khi yên tâm, liền bước chân rời đi.
Chờ khi Chu Thì Dự đi rồi, Tống Tri Uyển cũng dọn dẹp xong, nhìn nhà thuốc lại lâm vào yên tĩnh, trong lòng cô không giống như mặt ngoài bình tĩnh như vậy, việc cô làm hôm nay, cũng coi như phá hỏng quy củ của bệnh viện.
Nếu như muốn truy cứu lên, nói không chừng cô cũng sẽ bị trừng phạt.
Nguy hiểm cùng kỳ ngộ luôn cùng tồn tại, bây giờ nguy hiểm của người bệnh đã được giải quyết, còn lại chính là nguy hiểm của cô.
Tống Tri Uyển suy đi nghĩ lại, quyết định chủ động xuất kích.
Rạng sáng lúc hai giờ.
Lâm Quốc Chí rốt cuộc đã xuất hiện.
Ông ấy cảm thấy bản thân thật sự quá xui xẻo, bình thường trực ca đêm là công việc an nhàn nhất bệnh viện, ngoại trừ phải thức khuya không tốt, nhưng cũng không bận cái gì, cả tuần có một người bệnh cũng coi như nhiều rồi.
Nhưng con người đều có tâm lý may mắn, Lâm Quốc Chí cũng không ngoại lệ, ông ấy có lẽ là do bị trúng gió, trong lúc trực đêm cảm thấy bụng có vẻ khó chịu nghĩ là dù sao cũng không có người bệnh gì, nên cũng không báo ai một tiếng liền chạy đi ôm nhà vệ sinh.
Nhưng cũng chính là lúc này, lại có người bệnh tới.
Lâm Quốc Chí hoàn toàn không biết gì cả, chờ sau khi bụng thoải mái rồi lại trở về văn phòng, cũng không thấy người bệnh nào, ông ấy liền chui vào màn ngủ, cho đến khi bị Trần Lan đánh thức.
Nghe toàn bộ mọi chuyện xảy ra, Lâm Quốc Chí bị dọa toát mồ hôi lạnh khắp cơ thể.
Ông ấy vội vàng hỏi: “Bây giờ người bệnh thế nào rồi?”
Trần Lan cũng không biết nên nói thế nào: “Đã được Tiểu Tống cứu.”
Cô ta còn chưa phục hồi tinh thần lại đây, Tống Tri Uyển ngày thường chỉ biết bốc thuốc, hóa ra lại lợi hại như vậy?
Người khác không thấy, nhưng cô ta đã tận mắt nhìn thấy, Tống Tri Uyển chỉ châm kê thuốc, lại trông rất thành thạo, hơn nữa cũng không cần dụng cụ gì, chỉ cần bắt mạch, nhìn thoáng qua, liền biết là chuyện gì đang xảy ra.
Chậc chậc.
Nói cho người khác, chỉ sợ họ thấy cô ta đang khoa trương.
Nghe vậy, Lâm Quốc Chí nhíu mày: "Tiểu Tống nào?”
Trần Lan bất đắc dĩ: "Bệnh viện chúng ta còn có ai họ Tống sao.”
Tuy Tống Tri Uyển chỉ là dược sĩ phòng bốc thuốc, nhưng danh tiếng đại tiểu thư tài phiệt của cô rất vang dội, đương nhiên cùng bề ngoài xinh đẹp của cô cũng có quan hệ.
Chu Thì Dự ánh mắt có phần sâu hơn: “Việc hôm nay cảm ơn cô.”
“Không cần, đây là việc tôi nên làm.” Tống Tri Uyển thấy người nọ đột nhiên trở nên dễ nói chuyện như vậy, tự nhiên sẽ không lạnh mặt.
Chu Thì Dự trong lòng quan tâm Lục Hải Trung, tuy rằng muốn ở cạnh Tống Tri Uyển, nhưng cũng biết tính nặng nhẹ của sự tình, anh nghĩ thầm rằng dù sao đã biết tên và nơi Tống Tri Uyển đang làm, dù thế nào cô cũng không thể trốn thoát.
Sau khi yên tâm, liền bước chân rời đi.
Chờ khi Chu Thì Dự đi rồi, Tống Tri Uyển cũng dọn dẹp xong, nhìn nhà thuốc lại lâm vào yên tĩnh, trong lòng cô không giống như mặt ngoài bình tĩnh như vậy, việc cô làm hôm nay, cũng coi như phá hỏng quy củ của bệnh viện.
Nếu như muốn truy cứu lên, nói không chừng cô cũng sẽ bị trừng phạt.
Nguy hiểm cùng kỳ ngộ luôn cùng tồn tại, bây giờ nguy hiểm của người bệnh đã được giải quyết, còn lại chính là nguy hiểm của cô.
Tống Tri Uyển suy đi nghĩ lại, quyết định chủ động xuất kích.
Rạng sáng lúc hai giờ.
Lâm Quốc Chí rốt cuộc đã xuất hiện.
Ông ấy cảm thấy bản thân thật sự quá xui xẻo, bình thường trực ca đêm là công việc an nhàn nhất bệnh viện, ngoại trừ phải thức khuya không tốt, nhưng cũng không bận cái gì, cả tuần có một người bệnh cũng coi như nhiều rồi.
Nhưng con người đều có tâm lý may mắn, Lâm Quốc Chí cũng không ngoại lệ, ông ấy có lẽ là do bị trúng gió, trong lúc trực đêm cảm thấy bụng có vẻ khó chịu nghĩ là dù sao cũng không có người bệnh gì, nên cũng không báo ai một tiếng liền chạy đi ôm nhà vệ sinh.
Nhưng cũng chính là lúc này, lại có người bệnh tới.
Lâm Quốc Chí hoàn toàn không biết gì cả, chờ sau khi bụng thoải mái rồi lại trở về văn phòng, cũng không thấy người bệnh nào, ông ấy liền chui vào màn ngủ, cho đến khi bị Trần Lan đánh thức.
Nghe toàn bộ mọi chuyện xảy ra, Lâm Quốc Chí bị dọa toát mồ hôi lạnh khắp cơ thể.
Ông ấy vội vàng hỏi: “Bây giờ người bệnh thế nào rồi?”
Trần Lan cũng không biết nên nói thế nào: “Đã được Tiểu Tống cứu.”
Cô ta còn chưa phục hồi tinh thần lại đây, Tống Tri Uyển ngày thường chỉ biết bốc thuốc, hóa ra lại lợi hại như vậy?
Người khác không thấy, nhưng cô ta đã tận mắt nhìn thấy, Tống Tri Uyển chỉ châm kê thuốc, lại trông rất thành thạo, hơn nữa cũng không cần dụng cụ gì, chỉ cần bắt mạch, nhìn thoáng qua, liền biết là chuyện gì đang xảy ra.
Chậc chậc.
Nói cho người khác, chỉ sợ họ thấy cô ta đang khoa trương.
Nghe vậy, Lâm Quốc Chí nhíu mày: "Tiểu Tống nào?”
Trần Lan bất đắc dĩ: "Bệnh viện chúng ta còn có ai họ Tống sao.”
Tuy Tống Tri Uyển chỉ là dược sĩ phòng bốc thuốc, nhưng danh tiếng đại tiểu thư tài phiệt của cô rất vang dội, đương nhiên cùng bề ngoài xinh đẹp của cô cũng có quan hệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.