[Thập Niên 60] Mỹ Nhân Kiều Mềm Trọng Sinh
Chương 23:
Trầm Bảo Gia
30/04/2024
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nghe Tống Tri Uyển nói là tới tìm anh, Chu Thì Dự trong lòng dâng nên gợn sóng, ánh mắt nhìn về phía cô càng thêm thâm tình: "Được, vậy chúng ta đi ra ngoài nói.”
Nghe Chu Thì Dự đồng ý nói chuyện, Tống Tri Uyển cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tống Tri Uyển căn bản không chú ý đến đến ánh mắt đối phương.
Tới bên ngoài.
Chu Thì Dự ánh mắt giống như dính ở trên người cô: "Cô nói đi.”
“Chuyện là thế này ……” Tống Tri Uyển sắp xếp lại lời nói của mình, mới ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Chu Thì Dự, nghiêm túc nói: “Các anh có thể không truy cứu trách nhiệm của bác sĩ và bệnh viện về những gì đã xảy ra ngày hôm nay được chứ? Chuyện tôi đã cứu người, có thể xem như là bác sĩ Lâm cứu, đồng thời đừng để bệnh viện biết về quá trình đã xảy ra, được không?”
Vốn dĩ Chu Thì Dự còn đang nghĩ tại sao Tống Tri Uyển lại tới tìm anh, không ngờ lại là vì chuyện này.
Anh nhìn cô thật sâu, một lúc lâu sau mới chậm rãi gật đầu.
“Tôi biết rồi.”
Tống Tri Uyển sửng sốt một chút, có chút kinh ngạc nói: "Anh đồng ý?"
"Ừm."
Điều này làm cho Tống Tri Uyển có chút không hiểu: "Anh, anh không hỏi tại sao sao?"
Chu Thì Dự nhướng mày: "Nếu cô đã tới tìm tôi, nhất định là có lý do của mình. Hơn nữa cô đã cứu người nhưng không muốn kể công, điều đó cho thấy nhân phẩm của cô rất tốt, nể thể diện của cô, tôi sẽ không truy cứu thêm."
“Lục thủ trưởng được cô cứu, hẳn cũng sẽ đồng ý yêu cầu của cô, cô còn muốn nói gì nữa sao?”
Tống Tri Uyển không nghĩ tới, một đống lý do to lớn để kiếm cớ mà cô chuẩn bị kia, thế nhưng đều không cần, Chu Thì Dự giống như là nhìn thấu những gì cô đang nghĩ, liếc mắt một cái liền nhìn ra.
Cô còn cho rằng người đàn anh ta này cũng đâu có khó nói chuyện.
Nhưng nếu đồng ý thì đương nhiên là chuyện tốt, cũng không cần thiết đi hỏi như vậy nhiều.
Cô cũng không có yêu cầu gì khác nên ngoan ngoãn lắc đầu: "Không có, cảm ơn anh."
Chu Thì Dự vuốt cằm, nghiêm trang nói: “Nếu cô đã không có gì muốn nói, vậy thì đến phiên tôi.”
Chu Thì Dự: “Cô đã kết hôn chưa?”
“?”
Tống Tri Uyển hơi ngạc nhiên vì đối phương chuyển chủ đề nhanh như vậy.
Cô nhất thời không biết nên trả lời như thế nào: "Chưa, chưa."
"Được rồi, đừng hiểu lầm ý tôi, ý của tôi là nếu như cô đã kết hôn, vậy thì lời nói tiếp theo của tôi có thể khiến cô thấy có chút đường đột, nhưng hiện tại biết cô chưa kết hôn, vậy thì chờ thủ trưởng xuất viện chúng tôi mời cô cùng ăn cơm, coi như cám ơn cô ra tay cứu."
Chu Thì Dự giải thích.
Nghe Tống Tri Uyển nói là tới tìm anh, Chu Thì Dự trong lòng dâng nên gợn sóng, ánh mắt nhìn về phía cô càng thêm thâm tình: "Được, vậy chúng ta đi ra ngoài nói.”
Nghe Chu Thì Dự đồng ý nói chuyện, Tống Tri Uyển cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tống Tri Uyển căn bản không chú ý đến đến ánh mắt đối phương.
Tới bên ngoài.
Chu Thì Dự ánh mắt giống như dính ở trên người cô: "Cô nói đi.”
“Chuyện là thế này ……” Tống Tri Uyển sắp xếp lại lời nói của mình, mới ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Chu Thì Dự, nghiêm túc nói: “Các anh có thể không truy cứu trách nhiệm của bác sĩ và bệnh viện về những gì đã xảy ra ngày hôm nay được chứ? Chuyện tôi đã cứu người, có thể xem như là bác sĩ Lâm cứu, đồng thời đừng để bệnh viện biết về quá trình đã xảy ra, được không?”
Vốn dĩ Chu Thì Dự còn đang nghĩ tại sao Tống Tri Uyển lại tới tìm anh, không ngờ lại là vì chuyện này.
Anh nhìn cô thật sâu, một lúc lâu sau mới chậm rãi gật đầu.
“Tôi biết rồi.”
Tống Tri Uyển sửng sốt một chút, có chút kinh ngạc nói: "Anh đồng ý?"
"Ừm."
Điều này làm cho Tống Tri Uyển có chút không hiểu: "Anh, anh không hỏi tại sao sao?"
Chu Thì Dự nhướng mày: "Nếu cô đã tới tìm tôi, nhất định là có lý do của mình. Hơn nữa cô đã cứu người nhưng không muốn kể công, điều đó cho thấy nhân phẩm của cô rất tốt, nể thể diện của cô, tôi sẽ không truy cứu thêm."
“Lục thủ trưởng được cô cứu, hẳn cũng sẽ đồng ý yêu cầu của cô, cô còn muốn nói gì nữa sao?”
Tống Tri Uyển không nghĩ tới, một đống lý do to lớn để kiếm cớ mà cô chuẩn bị kia, thế nhưng đều không cần, Chu Thì Dự giống như là nhìn thấu những gì cô đang nghĩ, liếc mắt một cái liền nhìn ra.
Cô còn cho rằng người đàn anh ta này cũng đâu có khó nói chuyện.
Nhưng nếu đồng ý thì đương nhiên là chuyện tốt, cũng không cần thiết đi hỏi như vậy nhiều.
Cô cũng không có yêu cầu gì khác nên ngoan ngoãn lắc đầu: "Không có, cảm ơn anh."
Chu Thì Dự vuốt cằm, nghiêm trang nói: “Nếu cô đã không có gì muốn nói, vậy thì đến phiên tôi.”
Chu Thì Dự: “Cô đã kết hôn chưa?”
“?”
Tống Tri Uyển hơi ngạc nhiên vì đối phương chuyển chủ đề nhanh như vậy.
Cô nhất thời không biết nên trả lời như thế nào: "Chưa, chưa."
"Được rồi, đừng hiểu lầm ý tôi, ý của tôi là nếu như cô đã kết hôn, vậy thì lời nói tiếp theo của tôi có thể khiến cô thấy có chút đường đột, nhưng hiện tại biết cô chưa kết hôn, vậy thì chờ thủ trưởng xuất viện chúng tôi mời cô cùng ăn cơm, coi như cám ơn cô ra tay cứu."
Chu Thì Dự giải thích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.