[Thập Niên 60] Mỹ Nhân Kiều Mềm Trọng Sinh
Chương 35:
Trầm Bảo Gia
30/04/2024
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
"Tôi sắp đi đấy, nhớ ôm chặt lấy, tôi sẽ cố gắng chạy chậm nhất có thể, có không thoải mái thì nói cho tôi biết."
Những lời này thật ngọt ngào.
Hơn nữa, giọng điệu của Chu Thì Dự lại nghiêm túc, không có một chút ngập ngừng nào, khiến cả người không thể nghĩ về điều gì khác.
Tống Tri Uyển khẽ ừ, cẩn thận đưa hai ngón tay ra túm lấy phần áo phía sau lưng của anh.
Chu Thì Dự tâm trạng thoải mái, khóe môi hơi cong lên, vững chắc đưa cô đến khu quân sự.
Sau khi Tiểu Ngũ đến nhà Lục Hải Trung, đã bị Vương Trân Phượng đến nói chuyện.
Anh ấy không phải là người hay che dấu suy nghĩ của mình, quan trọng nhất là, anh ta không đồng ý việc để cho Chu Thì Dự vào hố lửa, với anh mà nói, Tống Tri Uyển chính là hố lửa.
Vì vậy, dưới áp lực của Vương Trân Phượng, Tiểu Ngũ đã lập tức thú nhận.
Vương Trân Phượng suýt chút nữa đã ngất, hổn hển nói: “Sao cậu không nói sớm với tôi, chuyện này mà cậu cũng giấu được nữa hay sao?”
Tiểu Ngũ im lặng, cũng không dám nói một lời.
Lục Hải Trung đi tới, nhìn thấy Vương Trân Phượng sắc mặt không tốt, vẫn còn đang hoang mang: “Có chuyện gì mà tức giận như vậy?”
Vương Trân Phượng lạnh nhạt cười: “Anh tự đi mà hỏi Tiểu Ngũ, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra”
Tiểu Ngũ tự cảm thấy mình đang gặp rắc rối lớn, nhưng anh ta hiện tại đã nói hết ra những điều cần nói, thế nên chỉ đành kể lại thêm một lần nữa.
Vừa nghe nói đối phương hóa ra là một nhà tài phiệt, thần sắc của Lục Hải Trung cũng có chút nghiêm trọng: "Chu Thì Dự có biết về chuyện này không vậy?”
“Có… biết” Tiểu Ngũ bán đứng người ta triệt để.
Lục Hải Trung cảm thấy hơi đau đầu: “Người ta muốn đến, chúng ta bây giờ cũng không thể nói là không tiếp đãi. Dù sao đi nữa, người ta cũng là ân nhân. Chúng ta vẫn nên mời cô ấy một bữa ăn này thì hơn”
“Em không có nói về ân nhân, cô ấy cứu anh, chính là ân nhân của cả gia đình chúng ta, vấn đề là cuộc hôn nhân này, chúng ta vẫn là không nên dây vào, sau này…” Vương Trân Phượng sắc mặt không tốt, bà ấy cảm thấy đơn giản chỉ là Chu Thì Dự đang gây rối thôi.
“Đó là người mà Chu Thì Dự thích, và cậu ta cũng biết đồng chí Tống là người như thế nào, song thì nhân phẩm của hai đứa nhỏ cũng không tồi, nói về thân phận, thì Chu Thì Dự cũng chẳng để tâm, mấy cái đó đều là tự cậu ta lựa chọn.” Lục Hải Trung đưa ra phán đoán.
Vương Trân Phượng cũng không quản được việc này, bà ấy nghĩ nghĩ lại nói: “Dù bằng cách nào thì nó cũng là do Chu Thì Dự chọn, anh cũng không nói gì nữa, hôm nay chúng ta hãy ăn một bữa cơm bình thường, những cái khác thì đừng quản nữa.”
"Tôi sắp đi đấy, nhớ ôm chặt lấy, tôi sẽ cố gắng chạy chậm nhất có thể, có không thoải mái thì nói cho tôi biết."
Những lời này thật ngọt ngào.
Hơn nữa, giọng điệu của Chu Thì Dự lại nghiêm túc, không có một chút ngập ngừng nào, khiến cả người không thể nghĩ về điều gì khác.
Tống Tri Uyển khẽ ừ, cẩn thận đưa hai ngón tay ra túm lấy phần áo phía sau lưng của anh.
Chu Thì Dự tâm trạng thoải mái, khóe môi hơi cong lên, vững chắc đưa cô đến khu quân sự.
Sau khi Tiểu Ngũ đến nhà Lục Hải Trung, đã bị Vương Trân Phượng đến nói chuyện.
Anh ấy không phải là người hay che dấu suy nghĩ của mình, quan trọng nhất là, anh ta không đồng ý việc để cho Chu Thì Dự vào hố lửa, với anh mà nói, Tống Tri Uyển chính là hố lửa.
Vì vậy, dưới áp lực của Vương Trân Phượng, Tiểu Ngũ đã lập tức thú nhận.
Vương Trân Phượng suýt chút nữa đã ngất, hổn hển nói: “Sao cậu không nói sớm với tôi, chuyện này mà cậu cũng giấu được nữa hay sao?”
Tiểu Ngũ im lặng, cũng không dám nói một lời.
Lục Hải Trung đi tới, nhìn thấy Vương Trân Phượng sắc mặt không tốt, vẫn còn đang hoang mang: “Có chuyện gì mà tức giận như vậy?”
Vương Trân Phượng lạnh nhạt cười: “Anh tự đi mà hỏi Tiểu Ngũ, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra”
Tiểu Ngũ tự cảm thấy mình đang gặp rắc rối lớn, nhưng anh ta hiện tại đã nói hết ra những điều cần nói, thế nên chỉ đành kể lại thêm một lần nữa.
Vừa nghe nói đối phương hóa ra là một nhà tài phiệt, thần sắc của Lục Hải Trung cũng có chút nghiêm trọng: "Chu Thì Dự có biết về chuyện này không vậy?”
“Có… biết” Tiểu Ngũ bán đứng người ta triệt để.
Lục Hải Trung cảm thấy hơi đau đầu: “Người ta muốn đến, chúng ta bây giờ cũng không thể nói là không tiếp đãi. Dù sao đi nữa, người ta cũng là ân nhân. Chúng ta vẫn nên mời cô ấy một bữa ăn này thì hơn”
“Em không có nói về ân nhân, cô ấy cứu anh, chính là ân nhân của cả gia đình chúng ta, vấn đề là cuộc hôn nhân này, chúng ta vẫn là không nên dây vào, sau này…” Vương Trân Phượng sắc mặt không tốt, bà ấy cảm thấy đơn giản chỉ là Chu Thì Dự đang gây rối thôi.
“Đó là người mà Chu Thì Dự thích, và cậu ta cũng biết đồng chí Tống là người như thế nào, song thì nhân phẩm của hai đứa nhỏ cũng không tồi, nói về thân phận, thì Chu Thì Dự cũng chẳng để tâm, mấy cái đó đều là tự cậu ta lựa chọn.” Lục Hải Trung đưa ra phán đoán.
Vương Trân Phượng cũng không quản được việc này, bà ấy nghĩ nghĩ lại nói: “Dù bằng cách nào thì nó cũng là do Chu Thì Dự chọn, anh cũng không nói gì nữa, hôm nay chúng ta hãy ăn một bữa cơm bình thường, những cái khác thì đừng quản nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.