[Thập Niên 60] Mỹ Nhân Kiều Mềm Trọng Sinh
Chương 37:
Trầm Bảo Gia
30/04/2024
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nói xong lại có một chút lo lắng.
“Anh có tính toán gì với chuyện này không? Sau này em cũng không biết phải giải quyết chuyện này như thế nào”
Một người là ân nhân của gia đình chúng ta, bà ấy cảm thấy Chu Thì Dự không phải là người biết quan tâm người khác, còn như đối với Lục Hải Trung, anh ta là một cấp dưới có tiền đồ vô lượng, nhưng lại muốn theo đuổi một nữ đồng chí có địa vị thấp, tuy vẫn là bọn họ mời ăn tối, nhưng bữa ăn này dù nhìn thế nào thì cũng là bữa cơm không ngon.
Lục Hải Trung cười một tiếng: "Em chỉ là lo lắng quá thôi, theo như em nói, nếu như Chu Thì Dự đã quyết định không cho chúng ta biết, vậy thì em cứ giả vờ là không biết, cũng là chuyện nên làm mà.”
Đó là những gì Lục Hải Trung nói, nhưng sau tất cả thì chuyện cũng đã biết rồi, chí ít phải để Vương Trân Phượng mắng Chu Thì Dự và Tiểu Ngũ một trận, đặc biệt là cái thằng nhóc Chu Thì Dự.
“Chuyện lớn như vậy, cũng không thèm nói cho chúng ta một tiếng, cái này là có ý tứ gì chứ, em thấy chính là do những ngày thường anh cứ để cậu ta muốn làm gì thì muốn nên mới ra cơ sự như vậy”
“Cậu ấy hiếm khi thích một ai đó, hơn nữa đây chỉ là ý kiến của anh thôi. Có lẽ cậu ta không có ý gì với đồng chí Tống, mà là do anh hiểu lầm, cho nên mới không nói với chúng ta chuyện này.” Lục Hải Trung cảm thấy dẫu là chuyện gì thì cũng nên nghĩ tích cực, ông ấy nói: “Anh sẽ hỏi lại cậu ấy, em…”
Vương Trân Phượng liếc anh một cái, lấy cái thìa và định quay lại nấu tiếp bữa ăn: “Cái gì em cũng không biết, em đi nấu cơm đây”
Đợi Vương Trân Phượng đi rồi, Chu Thì Dự và Tống Tri Uyển cũng vừa tới.
Mắt thấy có người tới, Lục Hải Trung liền đứng dậy, nhìn hai người cười và nói: “Đồng chí Tống, cô đến rồi, chuyện lần trước phải cảm ơn cô, nếu không phải có cô, nói không chừng tôi đã chẳng thể nào ngồi đây uống trà được nữa rồi.”
Đối diện với “ác quỷ” Chu Thì Dự trong một thời gian dài, Tống Tri Uyển cảm thấy Lục Hải Trung là một thiên thần
Cô lắc đầu.
“Không cần cảm ơn, là chuyện tôi nên làm thôi mà”
Tống Tri Uyển lại nghĩ tới giỏ táo cô cầm trên tay, nói: “Đường đột đến nhà, cũng không biết nên đem theo cái gì, nghĩ đến cái dạ dày còn yếu của ngài, tôi đem đến một ít táo để biếu.”
“Cô thật là có lòng.”
Chu Thì Dự bước đến sau, liền đứng bên cạnh của Tống Tri Uyển, anh ấy với khuôn mặt vô cảm, người khác nhìn tới là thấy dáng vẻ hung thần ác sát của anh ta.
Nhìn biểu cảm của anh ta như vậy, Lục Hải Trung nói:
“Cậu đừng đứng đó nữa, lấy táo và đem cất chúng giúp tôi, để Tống đồng chí qua đây, để cô ấy ngồi xuống”
Nói xong lại có một chút lo lắng.
“Anh có tính toán gì với chuyện này không? Sau này em cũng không biết phải giải quyết chuyện này như thế nào”
Một người là ân nhân của gia đình chúng ta, bà ấy cảm thấy Chu Thì Dự không phải là người biết quan tâm người khác, còn như đối với Lục Hải Trung, anh ta là một cấp dưới có tiền đồ vô lượng, nhưng lại muốn theo đuổi một nữ đồng chí có địa vị thấp, tuy vẫn là bọn họ mời ăn tối, nhưng bữa ăn này dù nhìn thế nào thì cũng là bữa cơm không ngon.
Lục Hải Trung cười một tiếng: "Em chỉ là lo lắng quá thôi, theo như em nói, nếu như Chu Thì Dự đã quyết định không cho chúng ta biết, vậy thì em cứ giả vờ là không biết, cũng là chuyện nên làm mà.”
Đó là những gì Lục Hải Trung nói, nhưng sau tất cả thì chuyện cũng đã biết rồi, chí ít phải để Vương Trân Phượng mắng Chu Thì Dự và Tiểu Ngũ một trận, đặc biệt là cái thằng nhóc Chu Thì Dự.
“Chuyện lớn như vậy, cũng không thèm nói cho chúng ta một tiếng, cái này là có ý tứ gì chứ, em thấy chính là do những ngày thường anh cứ để cậu ta muốn làm gì thì muốn nên mới ra cơ sự như vậy”
“Cậu ấy hiếm khi thích một ai đó, hơn nữa đây chỉ là ý kiến của anh thôi. Có lẽ cậu ta không có ý gì với đồng chí Tống, mà là do anh hiểu lầm, cho nên mới không nói với chúng ta chuyện này.” Lục Hải Trung cảm thấy dẫu là chuyện gì thì cũng nên nghĩ tích cực, ông ấy nói: “Anh sẽ hỏi lại cậu ấy, em…”
Vương Trân Phượng liếc anh một cái, lấy cái thìa và định quay lại nấu tiếp bữa ăn: “Cái gì em cũng không biết, em đi nấu cơm đây”
Đợi Vương Trân Phượng đi rồi, Chu Thì Dự và Tống Tri Uyển cũng vừa tới.
Mắt thấy có người tới, Lục Hải Trung liền đứng dậy, nhìn hai người cười và nói: “Đồng chí Tống, cô đến rồi, chuyện lần trước phải cảm ơn cô, nếu không phải có cô, nói không chừng tôi đã chẳng thể nào ngồi đây uống trà được nữa rồi.”
Đối diện với “ác quỷ” Chu Thì Dự trong một thời gian dài, Tống Tri Uyển cảm thấy Lục Hải Trung là một thiên thần
Cô lắc đầu.
“Không cần cảm ơn, là chuyện tôi nên làm thôi mà”
Tống Tri Uyển lại nghĩ tới giỏ táo cô cầm trên tay, nói: “Đường đột đến nhà, cũng không biết nên đem theo cái gì, nghĩ đến cái dạ dày còn yếu của ngài, tôi đem đến một ít táo để biếu.”
“Cô thật là có lòng.”
Chu Thì Dự bước đến sau, liền đứng bên cạnh của Tống Tri Uyển, anh ấy với khuôn mặt vô cảm, người khác nhìn tới là thấy dáng vẻ hung thần ác sát của anh ta.
Nhìn biểu cảm của anh ta như vậy, Lục Hải Trung nói:
“Cậu đừng đứng đó nữa, lấy táo và đem cất chúng giúp tôi, để Tống đồng chí qua đây, để cô ấy ngồi xuống”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.