[Thập Niên 60] Mỹ Nhân Kiều Mềm Trọng Sinh
Chương 7:
Trầm Bảo Gia
30/04/2024
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đường Phỉ từ đầu đến cuối chỉ muốn làm người vô hình, không ngờ bà nội lại chủ động nhắc đến cô. Cô có chút kinh ngạc, do dự một lúc rồi nói: “Tiết gia quả nhiên là một gia đình không tốt nhưng những gì cô nói không phải là không có lý.”
Tống An Thanh nghe vậy tức giận: “Phỉ Phỉ em nói vậy là có ý gì? Em cũng cho rằng nhà chúng ta phải dựa vào hôn nhân của em gái mới có thể sống tốt sao?”
Anh ta tự cho mình là đúng, anh không nghe những lời của người ngoài nói cho rằng họ ghen tị với Tống gia.
Đường Phỉ bất lực giải thích: “Ý em không phải vậy nhưng bây giờ nhà chúng ta thực sự phải cẩn trọng trong lời nói và việc làm. Nếu có người bảo vệ chúng ta chẳng phải cuộc sống sẽ dễ dàng hơn sao? Em cũng chỉ là chuẩn bị trước thôi. Huống chi em gái đã đến tuổi kết hôn nếu Tiết gia không được không phải còn nhiều nhà khác sao.”
Tống An Thanh hoàn toàn nghe không được những thứ này, cười lạnh nói: “Nhà chúng ta chưa bao giờ làm chuyện trái lương tâm cần gì phải sợ hãi. Em không phải là chuẩn bị trước mà là đang sợ hãi.”
“Được rồi!” Bà nội ngăn lại cuộc tranh cãi của hai vợ chồng, trầm giọng nói: “An Thanh, bà biết con thương em gái còn Phỉ Phỉ con cũng đang nghĩ cho Tống gia chúng ta. Đừng để chuyện này làm hòa thuận vợ chồng đi xuống. Bà chỉ thông báo cho hai con biết chuyện này cũng sẽ không gả em gái con cho Tiết gia. Các con cũng mệt rồi nghỉ ngơi sớm đi.”
Nhưng.
Những lời của Đường Phỉ thực chất là nhắc nhở bà nội, muốn khéo léo từ chối Tiết gia và nhận được lời chúc phúc thì việc chọn gia đình tốt cho Tống Tri Uyển là cách làm tốt nhất.
Dù sao Tống Tri Uyển cũng đã đến tuổi kết hôn rồi.
Ngày mai bà phải tìm hiểu kỹ rồi mới lựa chọn.
Trong cuộc trò chuyện vừa nãy có nhắc đến Tống Tri Uyển.
Lúc này cô mới tắm rửa xong leo lên giường lớn nằm, nhìn chùm đèn pha lê trên trần nhà nghiêm túc suy nghĩ gì đó.
Cô đang nghĩ làm thế nào để thoát khỏi Tiết Dược Tiến sau đó là con đường mình và Tống gia nên đi như thế nào.
Hiện tại cô đang làm việc trong một nhà thuốc ở bệnh viện. Công việc của cô nhàn nhã không khó khăn, điều đó có nghĩa công việc cô có thể bị thay thế bất cứ lúc nào.
Công việc cao quý nhất hiện nay là gì?
Quân nhân!
Là một nữ quân nhân, Tống Tri Uyển chắc chắn là không được. Vậy có nghề gì cô có thể làm được, ngoại trừ y thuật cũng chẳng….
À!
Đúng rồi, cô còn có y thuật!
Tống Tri Uyển nằm trên giường đột nhiên bật dậy, trong mắt lóe lên tia sáng.
Hai mươi năm ở kiếp trước cô sống cũng không hoàn toàn vô ích. Ở nông trường nơi cô được phái xuống có rất nhiều quốc bảo cấp đại lão.
Đường Phỉ từ đầu đến cuối chỉ muốn làm người vô hình, không ngờ bà nội lại chủ động nhắc đến cô. Cô có chút kinh ngạc, do dự một lúc rồi nói: “Tiết gia quả nhiên là một gia đình không tốt nhưng những gì cô nói không phải là không có lý.”
Tống An Thanh nghe vậy tức giận: “Phỉ Phỉ em nói vậy là có ý gì? Em cũng cho rằng nhà chúng ta phải dựa vào hôn nhân của em gái mới có thể sống tốt sao?”
Anh ta tự cho mình là đúng, anh không nghe những lời của người ngoài nói cho rằng họ ghen tị với Tống gia.
Đường Phỉ bất lực giải thích: “Ý em không phải vậy nhưng bây giờ nhà chúng ta thực sự phải cẩn trọng trong lời nói và việc làm. Nếu có người bảo vệ chúng ta chẳng phải cuộc sống sẽ dễ dàng hơn sao? Em cũng chỉ là chuẩn bị trước thôi. Huống chi em gái đã đến tuổi kết hôn nếu Tiết gia không được không phải còn nhiều nhà khác sao.”
Tống An Thanh hoàn toàn nghe không được những thứ này, cười lạnh nói: “Nhà chúng ta chưa bao giờ làm chuyện trái lương tâm cần gì phải sợ hãi. Em không phải là chuẩn bị trước mà là đang sợ hãi.”
“Được rồi!” Bà nội ngăn lại cuộc tranh cãi của hai vợ chồng, trầm giọng nói: “An Thanh, bà biết con thương em gái còn Phỉ Phỉ con cũng đang nghĩ cho Tống gia chúng ta. Đừng để chuyện này làm hòa thuận vợ chồng đi xuống. Bà chỉ thông báo cho hai con biết chuyện này cũng sẽ không gả em gái con cho Tiết gia. Các con cũng mệt rồi nghỉ ngơi sớm đi.”
Nhưng.
Những lời của Đường Phỉ thực chất là nhắc nhở bà nội, muốn khéo léo từ chối Tiết gia và nhận được lời chúc phúc thì việc chọn gia đình tốt cho Tống Tri Uyển là cách làm tốt nhất.
Dù sao Tống Tri Uyển cũng đã đến tuổi kết hôn rồi.
Ngày mai bà phải tìm hiểu kỹ rồi mới lựa chọn.
Trong cuộc trò chuyện vừa nãy có nhắc đến Tống Tri Uyển.
Lúc này cô mới tắm rửa xong leo lên giường lớn nằm, nhìn chùm đèn pha lê trên trần nhà nghiêm túc suy nghĩ gì đó.
Cô đang nghĩ làm thế nào để thoát khỏi Tiết Dược Tiến sau đó là con đường mình và Tống gia nên đi như thế nào.
Hiện tại cô đang làm việc trong một nhà thuốc ở bệnh viện. Công việc của cô nhàn nhã không khó khăn, điều đó có nghĩa công việc cô có thể bị thay thế bất cứ lúc nào.
Công việc cao quý nhất hiện nay là gì?
Quân nhân!
Là một nữ quân nhân, Tống Tri Uyển chắc chắn là không được. Vậy có nghề gì cô có thể làm được, ngoại trừ y thuật cũng chẳng….
À!
Đúng rồi, cô còn có y thuật!
Tống Tri Uyển nằm trên giường đột nhiên bật dậy, trong mắt lóe lên tia sáng.
Hai mươi năm ở kiếp trước cô sống cũng không hoàn toàn vô ích. Ở nông trường nơi cô được phái xuống có rất nhiều quốc bảo cấp đại lão.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.