[Thập Niên 60] Mỹ Nhân Múa Ballet Trong Đại Viện
Chương 15: Phì Cười. (2)
Hoán Nhược Quân
03/07/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trần Niệm Cầm này sẽ không ngồi yên chờ chết đâu.
"Mẹ, nó sẽ không yên phận, mẹ nên nghe con đi, lập tức báo cáo nó, nói nó chống cự không muốn về nông thôn, để ban Thanh niên trí thức bắt nó, nhét nó xuống nông thôn, nếu không phục tùng thì giam giữ luôn."
Nghĩ đến từng chuyện ở kiếp trước, Trần Niệm Cầm càng nói càng trở nên hung hăng.
Trần Cương vừa ra khỏi nhà vệ sinh đã bị con gái chọc cho tức điên: "Em gái lớn lên cùng con từ nhỏ, con lại muốn tố cáo em gái mình. Con có biết một khi nó bị bắt thành án rồi, cuộc đời của nó sẽ chấm dứt, cũng sẽ liên lụy đến gia đình chúng ta không?"
Nhà ai mà có một tên đào ngũ thì sẽ bị báo cáo, phê bình, lập biên bản.
Trần Niệm Cầm nghĩ thầm đây là ba mẹ mình, tuy giọng hát của cô ta không thua gì Tư Vũ, nhưng vì cái miệng ngu ngốc không biết nói ngon nói ngọt làm nũng này, mà trái tim của họ sẽ luôn nghiêng về con hồ ly tinh mà họ đã nhận nuôi.
Nhưng cô ta trọng sinh chỉ vì báo thù, tuyệt đối sẽ không về nông thôn, ba mẹ nếu đã bất nhân thì đừng trách cô ta bất nghĩa.
Trần Niệm Cầm nhón chân định đi ra ngoài, nhưng vào lúc này Phùng Tuệ đột nhiên ngẩng đầu lên: "Niệm Cầm, đứng lại đó cho mẹ."
"Không phải nói là bị bong gân sao, sao vẫn đi lại được bình thường vậy?"
Cả người Trần Niệm Cầm cứng đờ, đơ luôn tại chỗ.
Cái tâm hại người không thể có, cũng không thể thiếu cái tâm đề phòng kẻ khác.
Nếu nói bên Phùng Tuệ phát hiện ra Trần Niệm Cầm đang giả vờ, để bà ta cảnh giác với con gái mình, thì Trần Tư Vũ lại không sợ Niệm Cầm báo cáo chút nào, ban Thanh niên trí có đến bắt thì có sao chứ, cứ lấy hộ khẩu ra thôi.
Em trai thối thế mà lại chửi thề, Trần Tư Vũ đành phải ăn luôn bát mì ngon lành đó.
Một lúc sau, cô lại đến phòng lò hơi, nhưng lần này cô được chào đón bằng một thùng tro than lớn.
Dơ bẩn, bực bội bỏ về. May mà vẫn còn ít nước nóng trong cái nồi sắt cũ, tắm rửa tẩy trần lại một lượt, Trần Tư Vũ làm một việc quan trọng nhất, đó là… Luyện tập kiến thức cơ bản.
Ở trong tương lai, nếu bạn biết một chút về ca hát và vũ đạo, bạn sẽ có thể lên sân khấu chỉ với một vài động tác đơn giản.
Nhưng ngày nay, những người ưu tú được tuyển chọn trong số những người ưu tú, không chỉ hát hay nhảy giỏi mà còn phải luyện tập không ngừng nghỉ mỗi ngày, Tổng đoàn văn công chỉ có nhân tài mà thôi, tiện tay kêu một người ra ca múa kịch nói vân vân, đâu đâu cũng là nhân tài.
Chẳng có gương, chẳng thể biết từng tư thế động tác của mình rốt cuộc đã chuẩn xác hay chưa.
Nhưng điều kiện quá khó khăn, Trần Tư Vũ chỉ có thể chịu đựng gian khổ.
Nguyên thân học Kinh kịch chứ không có nền tảng múa ba lê, cơ thể này không thể đứng bằng mũi chân, hơn nữa, Trần Tư Vũ còn không có giày khiêu vũ, cô tìm hai mảnh vải để buộc chân mình, bắt đầu lại từ đầu, kiễng gót trước, bắt đầu tập lại các kỹ năng cơ bản.
Nửa ngồi, ngồi xổm, đá bước nhỏ.
Sau khi thực hiện một vài động tác ngẫu nhiên, Trần Tư Vũ cảm thán tài năng thiên phú của cơ thể này thực sự quá tốt.
Trong nguyên tác, tuy kiếp đầu tiên không có Trần Niệm Cầm cản đường, nhưng nguyên thân cũng mãi chẳng được đơn ca, mãi chìm trong dàn đồng ca. Đặc biệt là sau này, sau khi kết hôn với Cao Đại Quang, để làm mình phù hợp cho gu thẩm mỹ của Cao Đại Quang – anh ấy thích bộ ngực đầy đặn nên nguyên thân đã cố tình làm cho mình béo lên, lại còn uống rượu liên miên, đúng là phí phạm của trời.
Trần Niệm Cầm này sẽ không ngồi yên chờ chết đâu.
"Mẹ, nó sẽ không yên phận, mẹ nên nghe con đi, lập tức báo cáo nó, nói nó chống cự không muốn về nông thôn, để ban Thanh niên trí thức bắt nó, nhét nó xuống nông thôn, nếu không phục tùng thì giam giữ luôn."
Nghĩ đến từng chuyện ở kiếp trước, Trần Niệm Cầm càng nói càng trở nên hung hăng.
Trần Cương vừa ra khỏi nhà vệ sinh đã bị con gái chọc cho tức điên: "Em gái lớn lên cùng con từ nhỏ, con lại muốn tố cáo em gái mình. Con có biết một khi nó bị bắt thành án rồi, cuộc đời của nó sẽ chấm dứt, cũng sẽ liên lụy đến gia đình chúng ta không?"
Nhà ai mà có một tên đào ngũ thì sẽ bị báo cáo, phê bình, lập biên bản.
Trần Niệm Cầm nghĩ thầm đây là ba mẹ mình, tuy giọng hát của cô ta không thua gì Tư Vũ, nhưng vì cái miệng ngu ngốc không biết nói ngon nói ngọt làm nũng này, mà trái tim của họ sẽ luôn nghiêng về con hồ ly tinh mà họ đã nhận nuôi.
Nhưng cô ta trọng sinh chỉ vì báo thù, tuyệt đối sẽ không về nông thôn, ba mẹ nếu đã bất nhân thì đừng trách cô ta bất nghĩa.
Trần Niệm Cầm nhón chân định đi ra ngoài, nhưng vào lúc này Phùng Tuệ đột nhiên ngẩng đầu lên: "Niệm Cầm, đứng lại đó cho mẹ."
"Không phải nói là bị bong gân sao, sao vẫn đi lại được bình thường vậy?"
Cả người Trần Niệm Cầm cứng đờ, đơ luôn tại chỗ.
Cái tâm hại người không thể có, cũng không thể thiếu cái tâm đề phòng kẻ khác.
Nếu nói bên Phùng Tuệ phát hiện ra Trần Niệm Cầm đang giả vờ, để bà ta cảnh giác với con gái mình, thì Trần Tư Vũ lại không sợ Niệm Cầm báo cáo chút nào, ban Thanh niên trí có đến bắt thì có sao chứ, cứ lấy hộ khẩu ra thôi.
Em trai thối thế mà lại chửi thề, Trần Tư Vũ đành phải ăn luôn bát mì ngon lành đó.
Một lúc sau, cô lại đến phòng lò hơi, nhưng lần này cô được chào đón bằng một thùng tro than lớn.
Dơ bẩn, bực bội bỏ về. May mà vẫn còn ít nước nóng trong cái nồi sắt cũ, tắm rửa tẩy trần lại một lượt, Trần Tư Vũ làm một việc quan trọng nhất, đó là… Luyện tập kiến thức cơ bản.
Ở trong tương lai, nếu bạn biết một chút về ca hát và vũ đạo, bạn sẽ có thể lên sân khấu chỉ với một vài động tác đơn giản.
Nhưng ngày nay, những người ưu tú được tuyển chọn trong số những người ưu tú, không chỉ hát hay nhảy giỏi mà còn phải luyện tập không ngừng nghỉ mỗi ngày, Tổng đoàn văn công chỉ có nhân tài mà thôi, tiện tay kêu một người ra ca múa kịch nói vân vân, đâu đâu cũng là nhân tài.
Chẳng có gương, chẳng thể biết từng tư thế động tác của mình rốt cuộc đã chuẩn xác hay chưa.
Nhưng điều kiện quá khó khăn, Trần Tư Vũ chỉ có thể chịu đựng gian khổ.
Nguyên thân học Kinh kịch chứ không có nền tảng múa ba lê, cơ thể này không thể đứng bằng mũi chân, hơn nữa, Trần Tư Vũ còn không có giày khiêu vũ, cô tìm hai mảnh vải để buộc chân mình, bắt đầu lại từ đầu, kiễng gót trước, bắt đầu tập lại các kỹ năng cơ bản.
Nửa ngồi, ngồi xổm, đá bước nhỏ.
Sau khi thực hiện một vài động tác ngẫu nhiên, Trần Tư Vũ cảm thán tài năng thiên phú của cơ thể này thực sự quá tốt.
Trong nguyên tác, tuy kiếp đầu tiên không có Trần Niệm Cầm cản đường, nhưng nguyên thân cũng mãi chẳng được đơn ca, mãi chìm trong dàn đồng ca. Đặc biệt là sau này, sau khi kết hôn với Cao Đại Quang, để làm mình phù hợp cho gu thẩm mỹ của Cao Đại Quang – anh ấy thích bộ ngực đầy đặn nên nguyên thân đã cố tình làm cho mình béo lên, lại còn uống rượu liên miên, đúng là phí phạm của trời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.