Chương 50
Tuyết Thượng Nhất Chi Đao
06/01/2023
Vương Giá Hiên đi tới nói với mấy đứa trẻ: “Linh Linh, Sương Sương, Kiến Dân, Kiến Quốc, Kiến Xương, mấy đứa có muốn nghe câu chuyện về Hoàng tử Ếch không?”
Đám trẻ đồng thanh nói: “Muốn ạ!”
Câu chuyện không bao lâu đã được kể xong, Vương Văn Mỹ bưng một khay dưa hấu đã bổ sẵn tới. Cô ta cố ý chia cho Sương Sương, Kiến Xương mỗi đứa một miếng to. Khuôn mặt mập mạp của Kiến Xương tràn đầy nụ cười, giọng nói trẻ con trong trẻo: “Cảm ơn cô ạ!”
Buổi chiều chủ nhật, Vương Văn Quảng cuối cùng cũng trở về từ Sơn Tây. Triệu Trân Trân đích thân xuống bếp nấu một nồi canh gà khoai mài. Cô múc cho chồng một bát đầy, nói: “Ở Sơn Tây có nóng hơn không? Em nhớ có một học sinh của anh là người Sơn Tây đúng không?”
Vương Văn Quảng húp một ngụm canh gà lớn, nói: “Ừ, Tiền Hồng Khánh chính là người Sơn Tây!”
Triệu Trân Trân đặt đũa xuống, nói: “Mấy ngày trước em có tình cờ gặp cậu ta. Đã mấy ngày cậu ta không tới rồi, nghe nói cậu ta đã tốt nghiệp và đi làm, tại sao lại trông không chững chạc như vậy, đi xe đạp suýt nữa đã đụng phải em!”
Vương Văn Quảng nhíu mày.
Sinh viên Tiền Hồng Khánh này quả thật là thông minh, nhưng những việc cậu ta đã làm gần đây thì thật khó diễn tả.
Hiện cả nước đang ráo riết kêu gọi sinh viên tốt nghiệp đại học trở về quê làm việc. Các tỉnh cũng ban hành nhiều chính sách vì mục đích này vì sợ nhân tài trong tỉnh sẽ đổ về nơi khác. Tiền Hồng Khánh là người Sơn Tây, theo chính sách thì cậu ta sẽ được bố trí làm việc tại các xí nghiệp địa phương.
Nhưng Tiền Hồng Khánh lại không chịu trở về. Xưởng Hóa chất ở Bình Thành là một trong những đơn vị tốt nhất cả nước, cậu ta cho rằng nếu quay về thì tương lai sẽ không thể nào tốt hơn là ở lại. Vì vậy cậu ta đến tìm Vương Văn Quảng nhờ nói giúp. Thế nhưng không ngờ lần này, thầy giáo chẳng những không giúp cậu ta mà còn nói rất nhiều lời đường đường chính chính, nói quê hương đã nuôi dưỡng cậu ta nên người, cậu ta không thể quên cội nguồn.
Tiền Hồng Khánh không thể làm gì khác hơn là suy nghĩ những cách khác. Điều kiện của cậu ta không tệ, lại là sinh viên xuất sắc, được không ít nữ sinh trong khoa yêu quý. Cậu ta nhanh chóng phải lòng cô con gái của một Phó chủ nhiệm khác cùng khoa Hóa học.
Trình độ của Phó chủ nhiệm này ở mức trung bình, nhưng lại là người mạnh vì gạo bạo vì tiền, không phải là người cùng đường với Vương Văn Quảng. Ông ta đã đưa được con rể tương lai vào xưởng Hóa chất Bình Thành.
Nếu chỉ có như thế thì thôi, nhưng từ đó về sau, Tiền Hồng Khánh chưa từng đến chỗ thầy giáo mình nữa.
Sợ rằng cậu ta đã quên mất, năm thứ hai đại học khi cậu ta dùng hết tiền bạc để mua tài liệu thí nghiệm, nghèo đến mức không có cơm ăn, là ai đã đưa tay ra giúp đỡ? Mùa đông cậu ta ăn mặc quá đơn bạc, là ai đã cho cậu ta một chiếc áo bông mới tinh?
...
Có câu nói tiểu biệt thắng tân hôn, lần này Vương Văn Quảng đi Sơn Tây và ở lại khoảng hai tuần, xem như xa nhà khá lâu. Lúc còn trẻ vượt đại dương một mình cũng không cảm thấy cô đơn, nhưng bây giờ có vợ con rồi, đi ra ngoài ba ngày anh đã cảm thấy phiền muộn.
Ăn xong cơm tối, Vương Văn Quảng chơi đùa với ba đứa trẻ trong phòng khách, nhưng ánh mắt nóng bỏng lại luôn dừng trên người cô vợ xinh đẹp.
Thời tiết quả thực rất nóng, Triệu Trân Trân lấy chiếc váy ngủ mà cô làm từ lúc kết hôn ra mặc. Chiếc váy màu hồng tím nhạt, kiểu hai dây, dài đến đầu gối. Cô buộc mái tóc ngắn ra sau gáy, thoạt nhìn chẳng hề giống một bà mẹ bốn con.
Đám trẻ đồng thanh nói: “Muốn ạ!”
Câu chuyện không bao lâu đã được kể xong, Vương Văn Mỹ bưng một khay dưa hấu đã bổ sẵn tới. Cô ta cố ý chia cho Sương Sương, Kiến Xương mỗi đứa một miếng to. Khuôn mặt mập mạp của Kiến Xương tràn đầy nụ cười, giọng nói trẻ con trong trẻo: “Cảm ơn cô ạ!”
Buổi chiều chủ nhật, Vương Văn Quảng cuối cùng cũng trở về từ Sơn Tây. Triệu Trân Trân đích thân xuống bếp nấu một nồi canh gà khoai mài. Cô múc cho chồng một bát đầy, nói: “Ở Sơn Tây có nóng hơn không? Em nhớ có một học sinh của anh là người Sơn Tây đúng không?”
Vương Văn Quảng húp một ngụm canh gà lớn, nói: “Ừ, Tiền Hồng Khánh chính là người Sơn Tây!”
Triệu Trân Trân đặt đũa xuống, nói: “Mấy ngày trước em có tình cờ gặp cậu ta. Đã mấy ngày cậu ta không tới rồi, nghe nói cậu ta đã tốt nghiệp và đi làm, tại sao lại trông không chững chạc như vậy, đi xe đạp suýt nữa đã đụng phải em!”
Vương Văn Quảng nhíu mày.
Sinh viên Tiền Hồng Khánh này quả thật là thông minh, nhưng những việc cậu ta đã làm gần đây thì thật khó diễn tả.
Hiện cả nước đang ráo riết kêu gọi sinh viên tốt nghiệp đại học trở về quê làm việc. Các tỉnh cũng ban hành nhiều chính sách vì mục đích này vì sợ nhân tài trong tỉnh sẽ đổ về nơi khác. Tiền Hồng Khánh là người Sơn Tây, theo chính sách thì cậu ta sẽ được bố trí làm việc tại các xí nghiệp địa phương.
Nhưng Tiền Hồng Khánh lại không chịu trở về. Xưởng Hóa chất ở Bình Thành là một trong những đơn vị tốt nhất cả nước, cậu ta cho rằng nếu quay về thì tương lai sẽ không thể nào tốt hơn là ở lại. Vì vậy cậu ta đến tìm Vương Văn Quảng nhờ nói giúp. Thế nhưng không ngờ lần này, thầy giáo chẳng những không giúp cậu ta mà còn nói rất nhiều lời đường đường chính chính, nói quê hương đã nuôi dưỡng cậu ta nên người, cậu ta không thể quên cội nguồn.
Tiền Hồng Khánh không thể làm gì khác hơn là suy nghĩ những cách khác. Điều kiện của cậu ta không tệ, lại là sinh viên xuất sắc, được không ít nữ sinh trong khoa yêu quý. Cậu ta nhanh chóng phải lòng cô con gái của một Phó chủ nhiệm khác cùng khoa Hóa học.
Trình độ của Phó chủ nhiệm này ở mức trung bình, nhưng lại là người mạnh vì gạo bạo vì tiền, không phải là người cùng đường với Vương Văn Quảng. Ông ta đã đưa được con rể tương lai vào xưởng Hóa chất Bình Thành.
Nếu chỉ có như thế thì thôi, nhưng từ đó về sau, Tiền Hồng Khánh chưa từng đến chỗ thầy giáo mình nữa.
Sợ rằng cậu ta đã quên mất, năm thứ hai đại học khi cậu ta dùng hết tiền bạc để mua tài liệu thí nghiệm, nghèo đến mức không có cơm ăn, là ai đã đưa tay ra giúp đỡ? Mùa đông cậu ta ăn mặc quá đơn bạc, là ai đã cho cậu ta một chiếc áo bông mới tinh?
...
Có câu nói tiểu biệt thắng tân hôn, lần này Vương Văn Quảng đi Sơn Tây và ở lại khoảng hai tuần, xem như xa nhà khá lâu. Lúc còn trẻ vượt đại dương một mình cũng không cảm thấy cô đơn, nhưng bây giờ có vợ con rồi, đi ra ngoài ba ngày anh đã cảm thấy phiền muộn.
Ăn xong cơm tối, Vương Văn Quảng chơi đùa với ba đứa trẻ trong phòng khách, nhưng ánh mắt nóng bỏng lại luôn dừng trên người cô vợ xinh đẹp.
Thời tiết quả thực rất nóng, Triệu Trân Trân lấy chiếc váy ngủ mà cô làm từ lúc kết hôn ra mặc. Chiếc váy màu hồng tím nhạt, kiểu hai dây, dài đến đầu gối. Cô buộc mái tóc ngắn ra sau gáy, thoạt nhìn chẳng hề giống một bà mẹ bốn con.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.