Thập Niên 60: Người Qua Đường Dũng Mãnh
Chương 23:
Ly Âm Tri Hạ
10/11/2024
Những người đứng xem bên cạnh đều đã quá quen thuộc với cảnh này. Mấy năm nay, cứ mỗi khi bà cụ Trần không vừa ý điều gì, mọi người lại thấy bà ta giở chiêu trò này. Trước đây còn có người chịu khó góp mặt cổ vũ, giờ thì ai nấy đều phát ngán.
Dù cho Trần Thanh Hà có tiếng thơm đến mấy, cũng chẳng thắng nổi việc ngày nào cũng có kẻ không biết xấu hổ làm trò ăn vạ.
Dương Tây lạnh lùng nhìn bà cụ Trần diễn như thế bao năm qua. Giọng bà ta the thé, biểu cảm giả tạo, lại còn lén mở mắt nhìn xem có ai để ý không, còn không biết ngượng mà lườm cô, như thể muốn cắn xé cô như sói đói.
Dương Tây nhếch môi, đảo mắt khinh bỉ.
Từ khi Trần Thanh Hà trở thành liệt sĩ, cả nhà Trần Lão Hàm đau buồn một thời gian, nhưng từ khi nhận được tiền trợ cấp liệt sĩ của anh ấy, lại còn được công xã nể nang, việc gì cũng không truy cứu, thì họ bắt đầu phách lối.
Đặc biệt là bà cụ Trần, hễ không vừa ý là lại ăn vạ, đòi đi tố cáo bị ngược đãi vì là thân nhân liệt sĩ. Điều này khiến dân làng vốn đã không thích gia đình họ càng ngày càng tránh xa.
Giờ bà ta lại định giở trò đó ra, đúng là Thanh Hà xui xẻo mới gặp phải một người mẹ như vậy.
Mỗi lần bà ta ăn vạ lại kêu tên Thanh Hà, trước còn nể anh là liệt sĩ nên mọi người cho qua, lâu dần rồi ai mà thèm quan tâm, tiếng tốt của anh cũng bị bôi nhọ mất thôi.
Đúng là chẳng khác gì câu chuyện “Sói đến rồi”.
Dương Tây nhìn sang những người khác, thấy Trần Thanh Bách giận dữ ra mặt, Trần Chí Quân vẫn đùng đùng tức giận, còn Hoàng Thảo Hoa thì lộ vẻ khó chịu.
“Bà im miệng đi!” Hoàng Thảo Hoa rõ ràng không nể nang gì bà cụ Trần. “Thanh Hà tốt như thế, tiếng thơm khắp nơi, bà cứ thế mà phá nát hết rồi! Thanh Hà vừa chết là bà đã đuổi Dương Lâm cùng hai đứa nhỏ ra khỏi nhà, nếu không có chú Dương và thím Dương thì giờ cỏ trên mộ hai mẹ con cũng cao lắm rồi. Nếu bà thực sự thương con trai, đã không làm mấy chuyện thất đức đó!”
Hoàng Thảo Hoa chỉ vào mặt bà cụ Trần, tiếp tục: “Chú Dương và thím Dương vẫn luôn nghĩ cách nuôi lớn Đại Nha và Tiểu Nha để chúng lấy chồng nối dõi cho Thanh Hà. Còn các người, chiếm hết tiền trợ cấp của Thanh Hà, còn hại vợ con anh ấy thành ra thế này! Theo tôi thấy, bà chính là kẻ đại diện cho tư sản áp bức chúng tôi, giai cấp vô sản cách mạng vĩ đại, cần phải cải tạo!”
“Cô…” Bà cụ Trần không ngờ Hoàng Thảo Hoa dám nói bà ta một trận như thế, mà nói như súng liên thanh, bà ta không chen vào nổi.
Cuối cùng đợi Hoàng Thảo Hoa ngừng lại, bà cụ Trần vừa mở miệng thì lại bị Hoàng Thảo Hoa chen ngang: “Còn nữa, Chủ tịch lúc nào cũng nhấn mạnh giải phóng phụ nữ, bao nhiêu năm rồi mà bà còn giữ lối tư tưởng phong kiến cũ rích. Đài phát thanh ngày nào cũng tuyên truyền phụ nữ có thể gánh vác một nửa bầu trời, bà giả điếc sao! Tôi thấy, chính bà mới là người ức hiếp thân nhân liệt sĩ, nếu không phải các người vu cho Dương Lâm tội không sinh con trai và khắc chồng rồi đuổi mẹ con cô ấy đi, thì Dương Lâm giờ vẫn sống tốt, hai đứa nhỏ cũng không đến mức đói khổ như vậy. Bà đúng là nỗi nhục của phụ nữ chúng tôi!”
Dương Tây: “...”
Dương Tây có chút buồn cười, câu cuối không biết Hoàng Thảo Hoa học ở đâu ra.
Dù cho Trần Thanh Hà có tiếng thơm đến mấy, cũng chẳng thắng nổi việc ngày nào cũng có kẻ không biết xấu hổ làm trò ăn vạ.
Dương Tây lạnh lùng nhìn bà cụ Trần diễn như thế bao năm qua. Giọng bà ta the thé, biểu cảm giả tạo, lại còn lén mở mắt nhìn xem có ai để ý không, còn không biết ngượng mà lườm cô, như thể muốn cắn xé cô như sói đói.
Dương Tây nhếch môi, đảo mắt khinh bỉ.
Từ khi Trần Thanh Hà trở thành liệt sĩ, cả nhà Trần Lão Hàm đau buồn một thời gian, nhưng từ khi nhận được tiền trợ cấp liệt sĩ của anh ấy, lại còn được công xã nể nang, việc gì cũng không truy cứu, thì họ bắt đầu phách lối.
Đặc biệt là bà cụ Trần, hễ không vừa ý là lại ăn vạ, đòi đi tố cáo bị ngược đãi vì là thân nhân liệt sĩ. Điều này khiến dân làng vốn đã không thích gia đình họ càng ngày càng tránh xa.
Giờ bà ta lại định giở trò đó ra, đúng là Thanh Hà xui xẻo mới gặp phải một người mẹ như vậy.
Mỗi lần bà ta ăn vạ lại kêu tên Thanh Hà, trước còn nể anh là liệt sĩ nên mọi người cho qua, lâu dần rồi ai mà thèm quan tâm, tiếng tốt của anh cũng bị bôi nhọ mất thôi.
Đúng là chẳng khác gì câu chuyện “Sói đến rồi”.
Dương Tây nhìn sang những người khác, thấy Trần Thanh Bách giận dữ ra mặt, Trần Chí Quân vẫn đùng đùng tức giận, còn Hoàng Thảo Hoa thì lộ vẻ khó chịu.
“Bà im miệng đi!” Hoàng Thảo Hoa rõ ràng không nể nang gì bà cụ Trần. “Thanh Hà tốt như thế, tiếng thơm khắp nơi, bà cứ thế mà phá nát hết rồi! Thanh Hà vừa chết là bà đã đuổi Dương Lâm cùng hai đứa nhỏ ra khỏi nhà, nếu không có chú Dương và thím Dương thì giờ cỏ trên mộ hai mẹ con cũng cao lắm rồi. Nếu bà thực sự thương con trai, đã không làm mấy chuyện thất đức đó!”
Hoàng Thảo Hoa chỉ vào mặt bà cụ Trần, tiếp tục: “Chú Dương và thím Dương vẫn luôn nghĩ cách nuôi lớn Đại Nha và Tiểu Nha để chúng lấy chồng nối dõi cho Thanh Hà. Còn các người, chiếm hết tiền trợ cấp của Thanh Hà, còn hại vợ con anh ấy thành ra thế này! Theo tôi thấy, bà chính là kẻ đại diện cho tư sản áp bức chúng tôi, giai cấp vô sản cách mạng vĩ đại, cần phải cải tạo!”
“Cô…” Bà cụ Trần không ngờ Hoàng Thảo Hoa dám nói bà ta một trận như thế, mà nói như súng liên thanh, bà ta không chen vào nổi.
Cuối cùng đợi Hoàng Thảo Hoa ngừng lại, bà cụ Trần vừa mở miệng thì lại bị Hoàng Thảo Hoa chen ngang: “Còn nữa, Chủ tịch lúc nào cũng nhấn mạnh giải phóng phụ nữ, bao nhiêu năm rồi mà bà còn giữ lối tư tưởng phong kiến cũ rích. Đài phát thanh ngày nào cũng tuyên truyền phụ nữ có thể gánh vác một nửa bầu trời, bà giả điếc sao! Tôi thấy, chính bà mới là người ức hiếp thân nhân liệt sĩ, nếu không phải các người vu cho Dương Lâm tội không sinh con trai và khắc chồng rồi đuổi mẹ con cô ấy đi, thì Dương Lâm giờ vẫn sống tốt, hai đứa nhỏ cũng không đến mức đói khổ như vậy. Bà đúng là nỗi nhục của phụ nữ chúng tôi!”
Dương Tây: “...”
Dương Tây có chút buồn cười, câu cuối không biết Hoàng Thảo Hoa học ở đâu ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.