Thập Niên 60: Nhật Ký Nuông Chiều
Chương 26: Hắc Nữu, Hắc Bàn 2
Ma Đậu
17/09/2023
Cố An An lúc này mặc ba bộ quần áo, một bộ đồ lót bằng cotton nguyên chất bó sát người, và hai chiếc áo len dệt bằng tay, ngồi trên chiếc giường sưởi ấm áp, nhiệt độ như vậy vừa phải.
Đợi đi ra bên ngoài, Cố Nhã Cầm còn khoác lên người cô một cái áo may ô bông và một cái áo bông dày, đội thêm nón và khăn choàng, đem cô quấn thành một quả bóng mới chịu.
Bây giờ mặc ba lớp áo, nhấc tay nhấc chân có chút tốn sức, chứ đừng nói đến lật người nữa.
Cố An An trừng mắt nhìn kẻ đầu sỏ, từ bỏ kháng cự, dứt khoát nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
“Anh hai, sao em gái không lật nữa?”
Cố Hướng Vũ đẩy đẩy anh trai mình ở bên cạnh, niềm vui lớn nhất bây giờ của Cố Hướng Văn và Cố Hướng Vũ chính là nhìn em gái lật người.
Mỗi lần nhìn thấy cô cố gắng hết sức, không dễ gì mới lật được người định bò đi lung tung, lại đem em gái lật trở lại, nhìn thấy cô mở to đôi mắt tròn xoe, dáng vẻ sững sờ, thật là đáng yêu biết bao.
Cố Hướng Vũ muốn đưa tay chọt chọt lên cái bụng mềm mại của em gái, thì bị Cố Hướng Văn hất ra: “Chắc là em ngủ rồi, để cho em ấy ngủ đi, đợi em dậy chúng ta lại cùng chơi với em.”
Trước giờ Cố Hướng Vũ vẫn luôn nghe lời người anh sinh đôi này, gật đầu, nhìn em gái dường như đang nhắm mắt ngủ say, có chút tiếc nuối: “Thôi được rồi, chúng ta chờ em ngủ dậy rồi cùng chơi với em vậy.”
Cố An An đang nhắm mắt giả vờ ngủ sắc mặt đen xì, đây là đang chơi với cô sao, đây rõ ràng là đang đùa cô.
Cô là người lớn, không tính toán với hai tên nhóc kia. Trong lòng Cố An An tự an ủi mình, chỉ mong hai tên đại ma vương này nhanh chóng rời đi.
Cố Hướng Văn và Cố Hướng Vũ nhìn thấy em gái ngủ say rồi, cảm thấy không còn gì thú vị nữa. Lúc này liền lấy cái hộp sắt đựng bánh quy ở trong tủ ra, lấy vài chiếc bánh nhỏ và mấy viên kẹo trái cây bỏ vào túi, lại cẩn thận giúp em rào lại xung quanh chiếc giường sưởi, liền vui vẻ xuống giường định đi tìm các bạn nhỏ chơi.
Rào chắn ở trên giường là do Miêu Thúy Hoa đặc biệt kêu thợ làm khi bà thuê thợ mộc làm đồ nội thất, chính là để phòng khi người lớn có việc đi ra khỏi phòng, đề phòng trẻ con rớt từ trên giường xuống.
Sau khi Cố An An biết bò, thì rào chắn vẫn luôn rào lại, với cái thân hình bé nhỏ của cô, căn bản không thể bò ra được.
Cố Hướng Văn và Cố Hướng Vũ đi vội vàng, quên cất luôn hộp bánh, Cố An An mở to mắt, chắc chắn người đã đi xa, ngửi thấy mùi thơm của bánh quy, vỗ vỗ cái bụng nhỏ tròn trịa của mình, khi nào thì cô mới được ăn thức ăn bình thường đây. Uống sữa tám tháng liên tục, cô sắp phát ngấy lên rồi.
Lúc này Cố An An thật rất mệt mỏi, ngửi hương thơm của bánh quy, dần dần giả vờ ngủ suýt chút nữa thì biến thành ngủ thật.
Một lúc sau, bên cạnh cô vang lên tiếng loạt soạt, Cố An An đột nhiên mở mắt ra, nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Có hai con chuột không biết bò lên giường từ lúc nào, đang bò về phía hộp bánh không có nắp đậy.
“Hắc Nữu, cậu nhìn xem là bánh quy đó, lâu lắm rồi tôi không được ăn bánh, hôm nay chúng ta có lộc ăn rồi.”
“Im miệng đi Hắc Bàn, mau chóng nhân lúc không có người qua đây đem bánh kéo về hang.”
Cố An An chớp mắt, nhớ lại đây là hai con chuột mà cố nhìn thấy ở đồng ruộng lúc đang làm mùa vụ mấy tháng trước.
Nói đến cũng kỳ lạ, âm thanh của những động vật khác ở bên tai cô thì vẫn bình thường, duy nhất chỉ có hai con chuột ở trước mắt này nói chuyện, là cô có thể nghe hiểu, cũng không biết hai con chuột ở trước mặt này có gì đặc biệt hay không.
Hơn sáu tháng trôi qua, ngón tay vàng của Cố An An cũng đã có chút tiến bộ, về cơ bản giống như suy đoán ban đầu của cô, khả năng khống chế động vật của cô hình như thật sự có liên quan đến tinh thần lực, hơn nữa tinh thần lực đó có thể tăng trưởng thông qua việc rèn luyện.
Một mùa hè trôi qua, Cố An An đã có thể kiểm soát một lúc mười con muỗi, sau khi mùa hè qua, những con muỗi biến mất, cô lại đem mục tiêu chuyển lên những con kiến.
Bây giờ động vật to nhất cô có thể khống chế là con bọ cánh cứng, đáng tiếc là chỉ có thể khống chế ba con một lúc, hơn nữa quá nửa tiếng, sẽ xuất hiện triệu chứng chóng mặt và buồn nôn.
Nhìn thấy hai con chuột đang tấn công hộp bánh quy, Cố An An nghĩ mình có thể thử khống chế con chuột.
“Hắc Nữu, cậu xem, đó không phải con nhóc béo loài người sao?”
Đợi đi ra bên ngoài, Cố Nhã Cầm còn khoác lên người cô một cái áo may ô bông và một cái áo bông dày, đội thêm nón và khăn choàng, đem cô quấn thành một quả bóng mới chịu.
Bây giờ mặc ba lớp áo, nhấc tay nhấc chân có chút tốn sức, chứ đừng nói đến lật người nữa.
Cố An An trừng mắt nhìn kẻ đầu sỏ, từ bỏ kháng cự, dứt khoát nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
“Anh hai, sao em gái không lật nữa?”
Cố Hướng Vũ đẩy đẩy anh trai mình ở bên cạnh, niềm vui lớn nhất bây giờ của Cố Hướng Văn và Cố Hướng Vũ chính là nhìn em gái lật người.
Mỗi lần nhìn thấy cô cố gắng hết sức, không dễ gì mới lật được người định bò đi lung tung, lại đem em gái lật trở lại, nhìn thấy cô mở to đôi mắt tròn xoe, dáng vẻ sững sờ, thật là đáng yêu biết bao.
Cố Hướng Vũ muốn đưa tay chọt chọt lên cái bụng mềm mại của em gái, thì bị Cố Hướng Văn hất ra: “Chắc là em ngủ rồi, để cho em ấy ngủ đi, đợi em dậy chúng ta lại cùng chơi với em.”
Trước giờ Cố Hướng Vũ vẫn luôn nghe lời người anh sinh đôi này, gật đầu, nhìn em gái dường như đang nhắm mắt ngủ say, có chút tiếc nuối: “Thôi được rồi, chúng ta chờ em ngủ dậy rồi cùng chơi với em vậy.”
Cố An An đang nhắm mắt giả vờ ngủ sắc mặt đen xì, đây là đang chơi với cô sao, đây rõ ràng là đang đùa cô.
Cô là người lớn, không tính toán với hai tên nhóc kia. Trong lòng Cố An An tự an ủi mình, chỉ mong hai tên đại ma vương này nhanh chóng rời đi.
Cố Hướng Văn và Cố Hướng Vũ nhìn thấy em gái ngủ say rồi, cảm thấy không còn gì thú vị nữa. Lúc này liền lấy cái hộp sắt đựng bánh quy ở trong tủ ra, lấy vài chiếc bánh nhỏ và mấy viên kẹo trái cây bỏ vào túi, lại cẩn thận giúp em rào lại xung quanh chiếc giường sưởi, liền vui vẻ xuống giường định đi tìm các bạn nhỏ chơi.
Rào chắn ở trên giường là do Miêu Thúy Hoa đặc biệt kêu thợ làm khi bà thuê thợ mộc làm đồ nội thất, chính là để phòng khi người lớn có việc đi ra khỏi phòng, đề phòng trẻ con rớt từ trên giường xuống.
Sau khi Cố An An biết bò, thì rào chắn vẫn luôn rào lại, với cái thân hình bé nhỏ của cô, căn bản không thể bò ra được.
Cố Hướng Văn và Cố Hướng Vũ đi vội vàng, quên cất luôn hộp bánh, Cố An An mở to mắt, chắc chắn người đã đi xa, ngửi thấy mùi thơm của bánh quy, vỗ vỗ cái bụng nhỏ tròn trịa của mình, khi nào thì cô mới được ăn thức ăn bình thường đây. Uống sữa tám tháng liên tục, cô sắp phát ngấy lên rồi.
Lúc này Cố An An thật rất mệt mỏi, ngửi hương thơm của bánh quy, dần dần giả vờ ngủ suýt chút nữa thì biến thành ngủ thật.
Một lúc sau, bên cạnh cô vang lên tiếng loạt soạt, Cố An An đột nhiên mở mắt ra, nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Có hai con chuột không biết bò lên giường từ lúc nào, đang bò về phía hộp bánh không có nắp đậy.
“Hắc Nữu, cậu nhìn xem là bánh quy đó, lâu lắm rồi tôi không được ăn bánh, hôm nay chúng ta có lộc ăn rồi.”
“Im miệng đi Hắc Bàn, mau chóng nhân lúc không có người qua đây đem bánh kéo về hang.”
Cố An An chớp mắt, nhớ lại đây là hai con chuột mà cố nhìn thấy ở đồng ruộng lúc đang làm mùa vụ mấy tháng trước.
Nói đến cũng kỳ lạ, âm thanh của những động vật khác ở bên tai cô thì vẫn bình thường, duy nhất chỉ có hai con chuột ở trước mắt này nói chuyện, là cô có thể nghe hiểu, cũng không biết hai con chuột ở trước mặt này có gì đặc biệt hay không.
Hơn sáu tháng trôi qua, ngón tay vàng của Cố An An cũng đã có chút tiến bộ, về cơ bản giống như suy đoán ban đầu của cô, khả năng khống chế động vật của cô hình như thật sự có liên quan đến tinh thần lực, hơn nữa tinh thần lực đó có thể tăng trưởng thông qua việc rèn luyện.
Một mùa hè trôi qua, Cố An An đã có thể kiểm soát một lúc mười con muỗi, sau khi mùa hè qua, những con muỗi biến mất, cô lại đem mục tiêu chuyển lên những con kiến.
Bây giờ động vật to nhất cô có thể khống chế là con bọ cánh cứng, đáng tiếc là chỉ có thể khống chế ba con một lúc, hơn nữa quá nửa tiếng, sẽ xuất hiện triệu chứng chóng mặt và buồn nôn.
Nhìn thấy hai con chuột đang tấn công hộp bánh quy, Cố An An nghĩ mình có thể thử khống chế con chuột.
“Hắc Nữu, cậu xem, đó không phải con nhóc béo loài người sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.