Thập Niên 60: Nhật Ký Nuông Chiều

Chương 37: Mỉa Mai 1

Ma Đậu

20/09/2023

Cố Bảo Điền cảm thấy bà vợ nhà mình từ hôm qua đến giờ đầu óc hơi không tỉnh táo, lười nói chuyện với bà, nhìn thẳng vào Miêu Thiết Ngưu bên cạnh, nghe ông trả lời.

Đôi mắt Cố An An cũng háo hức nhìn ông cậu trước mặt, chờ quyết định của ông.

“Để tôi suy nghĩ lại lần nữa.” Miêu Thiết Ngưu cau mày, lông mày cau lại thật sâu.

Chuyện này đúng là không nhỏ, nếu thôn Tiểu Phong này do Miêu Thiết Ngưu ông một tay quyết định thì còn có thể nghĩ ra cách, nhưng chẳng phải còn có một thằng khốn họ Triệu sao? Nếu mà có sai sót gì thì Triệu Thanh Sơn sẽ là người đầu tiên lên cắn miếng thịt.

Trong lòng Miêu Thiết Ngưu vẫn còn chút hy vọng, kiến bò chữ có thể là thật, nhưng có thể chỉ là trùng hợp, cũng có lẽ căn bản không có thiên tai nào.

“Này còn...."

Miêu Thúy Hoa còn chưa nói xong thì bị Cố Bảo Điền cắt ngang.

"Được rồi, tốt nhất là anh suy nghĩ kỹ lại đi."

Cố Bảo Điền biết anh vợ mình làm đội trưởng có chút ích kỷ, nhưng phần lớn vẫn là vì người dân trong thôn. Chỉ cần ông ta tin bọn họ một chút thì sẽ không lấy cả làng để mạo hiểm, lại để cho ông ta suy nghĩ kỹ, sẽ biết rõ phải làm gì.

Miêu Thúy Hoa còn muốn nói vài lời nữa nhưng đã bị chồng kéo tay áo lôi ra ngoài.

"Chậm chút, đừng làm rơi bảo bối nhà mình." Miêu Thúy Hoa không dám cử động mạnh, nàng tiên nhỏ này vẫn còn ở trong ngực bà. Lỡ bà cử động mạnh quá rồi làm rơi con bé thì sao? Bà chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo chồng ra ngoài.

Sau ngày hôm đó, mọi người trong thôn đều thấy đội trưởng luôn tốt bụng hiền lành lại giống như người mất hồn.



Ai dám lười biếng trong giờ làm việc chắc chắn sẽ bị đội trưởng mắng cho một trận, lúc rảnh người ta thường thấy đội trưởng hút thuốc, nhìn chằm chằm vào cánh đồng lúa chưa gặt mà ngẩn ngơ, không biết đang nghĩ gì.

Có mấy chuyện tốt đó, rồi bắt đầu tung tin sức khỏe của đội trưởng xảy ra chuyện, hoặc là vợ đội trưởng, hoặc là con trai đội trưởng.

Từ lời này đến lời khác, người nhà họ Miêu đều có vấn đề về sức khỏe, nhưng không ai đứng ra phản bác, bởi chính họ cũng đang thắc mắc tại sao người đứng đầu gia tộc lại như vậy.

"Ông à, ông thật sự ổn chứ?"

Nửa đêm, vợ của Miêu Thiết Ngưu là Hoàng Tú Hoa cuối cùng không nhịn được mà lên tiếng.

"Không sao, tôi thì có thể xảy ra chuyện gì!" Miêu Thiết Ngưu nằm trên giường, quay lưng lại với vợ.

Không phải mấy ngày nay ông không nghe thấy tin đồn trong thôn, chỉ là lòng đang bực nên không muốn quan tâm.

"Vậy sao mấy ngày nay ông lại kì lạ thế này? Năm ngoái cho ông mấy bao thuốc lá, mấy ngày nay đã hút hết gần một nửa, ngày thường cũng đủ cho ông hút một hai tháng rồi."

Hoàng Tú Hoa không tin, nhìn mấy ngày nay nhà cửa ngập trong khói, mùi khói nồng nặc trên người chưa bay đi, bà nhìn mà thấy lo lắng.

Mà loại thuốc này cũng không phải thứ tốt, hút nhiều sẽ dễ ho, không tốt cho cổ họng. Nếu không phải thấy ông thật sự lo lắng điều gì, bà thật sự muốn đốt hết số thuốc lá đó đi.

"Có chuyện gì thì nói đi, chúng ta làm vợ chồng nhiều năm rồi, nhìn thấy ông như thế tôi thấy thương lắm."



Hoàng Tú Hoa thở dài, "Ông không thương tôi cũng phải nghĩ đến con trai chúng ta, nghĩ đến cháu chắt chúng ta, còn có Thúy Hoa cũng dựa vào người làm anh trai như mà.”

Hoàng Tú Hoa tiến lại gần chồng, nhìn người đàn ông đang quay lưng lại với bà, một tay đặt lên vai ông.

Đúng vậy, ông còn có vợ, còn có con trai, còn có một đám người cần ông bảo vệ, nếu thực sự có thiên tai, người gánh chịu đầu tiên sẽ là người thân của ông.

Miêu Thiết Ngưu cảm thấy lớp mây mù trong lòng được xua tan, không phải chỉ là chức vụ đội trưởng thôi sao? Người nhà mới là quan trọng, cùng lắm không làm đội trưởng nữa thì vẫn có thể xuống ruộng, vẫn có thể làm việc, cuộc sống vẫn có thể trôi qua bình thường.

Huống hồ vị trí đội trưởng này cũng không nhất định sẽ mất.

Miêu Thiết Ngưu hạ quyết tâm, tảng đá đè nặng trong lòng lập tức nhẹ đi một nửa, ông quay người, dựa theo ánh trăng ngoài cửa mà nhìn người đang đầy lo lắng bên cạnh.

"Sáng mai tôi phải đến huyện sớm. Ngủ sớm đi, tôi không sao đâu."

Vẻ mặt ông thoải mái hơn trước rất nhiều, vỗ nhẹ lưng vợ bên cạnh, đột nhiên nở nụ cười.

Đều là vợ chồng, chỉ cần nhìn vào ánh mắt là có thể biết đối phương đang nghĩ gì, tuy Hoàng Tú Hoa không biết tại sao chồng bà lại đột nhiên thay đổi, nhưng tóm lại là chuyện tốt.

Nhiều ngày như vậy, cuối cùng bà cũng có thể ngủ ngon được rồi.

"Lữ đoàn thứ sáu của xã Hồng Tinh có lúa mì mùa xuân sản lượng là 3.500 cân/ha. Lữ đoàn thứ bảy của xã Hồng Tinh có sản lượng 2.800 cân/ha... Lữ đoàn thứ nhất của xã Hồng Kỳ có sản lượng 5.600 cân/ha."

"Ồ..."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 60: Nhật Ký Nuông Chiều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook