Thập Niên 60: Nhật Ký Nuông Chiều
Chương 11: Mùa Gặt 1
Ma Đậu
14/09/2023
Tính ngày tháng, cô trùng sinh đã tròn ba mươi ba ngày rồi, trong những ngày này, dựa trên những thông tin được tiết lộ trong cuộc nói chuyện của người trong nhà, Cố An An biết được thì ra mình trùng sinh lại vào năm 1957.
Đối với hoàn cảnh trong gia đình, cũng hiểu được đại khái, ngôi nhà mà cô sống hiện giờ, nhân khẩu hơi nhiều. Nhà bác cả, nhà bác hai đều sống chung với nhau.
Điều may mắn là, ông bà nội, cha mẹ của cơ thể này, còn có hai anh trai song sinh, đều vô cùng yêu thương cô.
Mặc dù thời gian vọn vẻn chỉ có một tháng, cũng đủ để Cố An An, người chưa từng được cảm nhận qua sự ấm áp của gia đình.
Cô nghĩ, bản thân nên dần quên đi chuyện kiếp trước, làm đứa con ngoan của cha mẹ, trở thành Cố An An được yêu thương của kiếp này.
Lúc này cô đang bị Cố Nhã Cầm ôm lấy, đứng dưới bóng cây bên cạnh ruộng, nhìn những thôn dân đang trồng vội gặt vội.
Ngoại trừ mẹ cô, những người trong nhà cũng đều đang theo đồ mà trồng vội gặt vội.
Trồng vội gặt vội, đúng như tên gọi, vội vàng thu hoặc vội vàng gieo trồng. Cố An An nhìn mọi người nhiệt tình hướng lên trời hô to khẩu hiệu, cầm lưỡi liềm sáng bóng gặt những bông lúa nặng trĩu dưới nước.
Mỗi một nhát cắt đều phải cẩn thận tỉ mỉ, lúa gặt xong chất lại thành một đống, đến khi số lượng gần được, thì lấy cọng rơm buộc lại thành một bó, đặt lên chỗ trống vừa cắt xong.
Gặt lúa phải cúi xuống lâu, lúc này thời tiết nóng bức, gặt không bao lâu, mọi người đều đau lưng, nắng nóng không chịu nổi.
Bên cạnh Cố Nhã Cầm có đặt một bình nước được múc từ trong giếng nước mát lạnh, còn có một bình nước đun sôi để nguội, chính là để người nhà uống giải nhiệt.
Cố Nhã Cầm là người giúp nấu cơm trong đội, hơn nữa vừa mới sinh con không bao lâu, nhưng lần gặt này tạm thời bà không cần làm.
Có điều, phần tiền công cũng sẽ bị trừ tương ứng không ít.
Cố Kiến Nghiệp có thể kiếm tiền, không nỡ để cho vợ mình cực khổ, đương nhiên sẽ không quan tâm.
“Mẹ, con cũng muốn bế em gái.”
Cố Hướng Văn và Cố Hướng Vũ vây quanh chân của Cố Nhã Cầm, làm nũng nói với bà.
Từ lúc Cố An An dần dần rũ bỏ lớp da hồng nhăn nheo, trở nên càng trắng trẻo bụ bẫm dễ thương, thì hai người ngày nào cũng ở cạnh Cố Nhã Cầm, muốn ôm đứa em gái đáng yêu của nhà mình đi khoe khoang.
Đây cũng nhờ lúc mang thai Cố Nhã Cầm được ăn uống đầy đủ, còn thường xuyên đun táo nhỏ để bồi bổ cơ thể, nguồn sữa dồi dào.
Từ lúc sinh ra, Cố An An giống như quả bóng khí được thổi to, gần như mỗi ngày mỗi dáng vẻ.
Hơn nữa còn bởi vì liên quan đến công việc của Cố Kiến Nghiệp, thường xuyên nhận được những mảnh vải bị lỗi, những mảnh vải đó thật ra cũng không có vấn đề gì, chỉ là lúc nhuộm màu nhuộm không đều, những mảnh vải như vậy thì không cần có tem vải, chỉ cần bỏ ra ít tiền là được.
Nhưng không phải là ai cũng có thể lấy được những mảnh vải lỗi đó, còn cần phải có mối quan hệ, Cố Kiến Nghiệp vì con gái bảo bối nhà mình, đã dự trữ không ít vải trong nhà.
Cộng thêm từ nơi khác gửi tới, quần áo trên người của Cố An An trước giờ đều mới tinh, không giống những nhà bình thường khác, mới ba năm, cũ ba năm, lại chắp chắp vá vá thêm ba năm.
Con gái dù có xinh đẹp đến đâu, cũng không thể dễ thương nổi dưới lớp quần áo vừa bẩn vừa nhăn đó.
Một bé gái xinh đẹp như vậy, đừng nói là người thân, ngay cả những người xa lạ khi nhìn thấy, cũng không nhịn được yêu thích.
“Không được, hai con không có đủ lực, em gái sẽ bị ngã đó, đợi hai con lớn một chút thì có thể bế em rồi.” Cố Nhã Cầm nhìn con trai đang nhảy cẫng lên muốn bế con gái bảo bối ở trong lòng mình mà mỉm cười.
Anh chị em hòa thuận vui vẻ cũng là điều mà bà muốn nhìn thấy, dù sao sau này con gái phải gả cho nhà người ta, tương lai vẫn phải có sự chống lưng của nhà ngoại.
“Vậy, vậy còn bao lâu nữa con mới được xem là lớn?” Đáy mắt của Cố Hướng Văn xẹt qua một tia thất vọng, cậu đã khoe khoang với Đại Ngưu rất lâu rồi, nói em gái nhà mình dễ thương hơn con sên của nhà cậu ta gấp trăm ngàn lần.
Nhưng đối phương không tin, còn nói cậu thổi phồng, làm cậu hận không thể mang em gái qua đó ngay lập tức, để ở trước mặt cậu ta so sánh, xem có phải là cậu đang nói khoác hay không.
Đối với hoàn cảnh trong gia đình, cũng hiểu được đại khái, ngôi nhà mà cô sống hiện giờ, nhân khẩu hơi nhiều. Nhà bác cả, nhà bác hai đều sống chung với nhau.
Điều may mắn là, ông bà nội, cha mẹ của cơ thể này, còn có hai anh trai song sinh, đều vô cùng yêu thương cô.
Mặc dù thời gian vọn vẻn chỉ có một tháng, cũng đủ để Cố An An, người chưa từng được cảm nhận qua sự ấm áp của gia đình.
Cô nghĩ, bản thân nên dần quên đi chuyện kiếp trước, làm đứa con ngoan của cha mẹ, trở thành Cố An An được yêu thương của kiếp này.
Lúc này cô đang bị Cố Nhã Cầm ôm lấy, đứng dưới bóng cây bên cạnh ruộng, nhìn những thôn dân đang trồng vội gặt vội.
Ngoại trừ mẹ cô, những người trong nhà cũng đều đang theo đồ mà trồng vội gặt vội.
Trồng vội gặt vội, đúng như tên gọi, vội vàng thu hoặc vội vàng gieo trồng. Cố An An nhìn mọi người nhiệt tình hướng lên trời hô to khẩu hiệu, cầm lưỡi liềm sáng bóng gặt những bông lúa nặng trĩu dưới nước.
Mỗi một nhát cắt đều phải cẩn thận tỉ mỉ, lúa gặt xong chất lại thành một đống, đến khi số lượng gần được, thì lấy cọng rơm buộc lại thành một bó, đặt lên chỗ trống vừa cắt xong.
Gặt lúa phải cúi xuống lâu, lúc này thời tiết nóng bức, gặt không bao lâu, mọi người đều đau lưng, nắng nóng không chịu nổi.
Bên cạnh Cố Nhã Cầm có đặt một bình nước được múc từ trong giếng nước mát lạnh, còn có một bình nước đun sôi để nguội, chính là để người nhà uống giải nhiệt.
Cố Nhã Cầm là người giúp nấu cơm trong đội, hơn nữa vừa mới sinh con không bao lâu, nhưng lần gặt này tạm thời bà không cần làm.
Có điều, phần tiền công cũng sẽ bị trừ tương ứng không ít.
Cố Kiến Nghiệp có thể kiếm tiền, không nỡ để cho vợ mình cực khổ, đương nhiên sẽ không quan tâm.
“Mẹ, con cũng muốn bế em gái.”
Cố Hướng Văn và Cố Hướng Vũ vây quanh chân của Cố Nhã Cầm, làm nũng nói với bà.
Từ lúc Cố An An dần dần rũ bỏ lớp da hồng nhăn nheo, trở nên càng trắng trẻo bụ bẫm dễ thương, thì hai người ngày nào cũng ở cạnh Cố Nhã Cầm, muốn ôm đứa em gái đáng yêu của nhà mình đi khoe khoang.
Đây cũng nhờ lúc mang thai Cố Nhã Cầm được ăn uống đầy đủ, còn thường xuyên đun táo nhỏ để bồi bổ cơ thể, nguồn sữa dồi dào.
Từ lúc sinh ra, Cố An An giống như quả bóng khí được thổi to, gần như mỗi ngày mỗi dáng vẻ.
Hơn nữa còn bởi vì liên quan đến công việc của Cố Kiến Nghiệp, thường xuyên nhận được những mảnh vải bị lỗi, những mảnh vải đó thật ra cũng không có vấn đề gì, chỉ là lúc nhuộm màu nhuộm không đều, những mảnh vải như vậy thì không cần có tem vải, chỉ cần bỏ ra ít tiền là được.
Nhưng không phải là ai cũng có thể lấy được những mảnh vải lỗi đó, còn cần phải có mối quan hệ, Cố Kiến Nghiệp vì con gái bảo bối nhà mình, đã dự trữ không ít vải trong nhà.
Cộng thêm từ nơi khác gửi tới, quần áo trên người của Cố An An trước giờ đều mới tinh, không giống những nhà bình thường khác, mới ba năm, cũ ba năm, lại chắp chắp vá vá thêm ba năm.
Con gái dù có xinh đẹp đến đâu, cũng không thể dễ thương nổi dưới lớp quần áo vừa bẩn vừa nhăn đó.
Một bé gái xinh đẹp như vậy, đừng nói là người thân, ngay cả những người xa lạ khi nhìn thấy, cũng không nhịn được yêu thích.
“Không được, hai con không có đủ lực, em gái sẽ bị ngã đó, đợi hai con lớn một chút thì có thể bế em rồi.” Cố Nhã Cầm nhìn con trai đang nhảy cẫng lên muốn bế con gái bảo bối ở trong lòng mình mà mỉm cười.
Anh chị em hòa thuận vui vẻ cũng là điều mà bà muốn nhìn thấy, dù sao sau này con gái phải gả cho nhà người ta, tương lai vẫn phải có sự chống lưng của nhà ngoại.
“Vậy, vậy còn bao lâu nữa con mới được xem là lớn?” Đáy mắt của Cố Hướng Văn xẹt qua một tia thất vọng, cậu đã khoe khoang với Đại Ngưu rất lâu rồi, nói em gái nhà mình dễ thương hơn con sên của nhà cậu ta gấp trăm ngàn lần.
Nhưng đối phương không tin, còn nói cậu thổi phồng, làm cậu hận không thể mang em gái qua đó ngay lập tức, để ở trước mặt cậu ta so sánh, xem có phải là cậu đang nói khoác hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.