Thập Niên 60 Nhật Ký Sinh Hoạt Của Cực Phẩm Pháo Hôi
Chương 10:
Tôn Vận Thải
19/11/2023
Tôn Đại Niếp do dự, không dám đi qua, dù sao ấn tượng trước đó Tôn Hiểu Quai ghét bỏ các cô quá khắc sâu. Cô sợ đi qua, sẽ làm em họ giận, lúc đấy sợ nhỡ đâu bà nội lại giảm cơm của cô thì sao.
Tôn Tam Niếp cũng không suy nghĩ nhiều, cô chỉ cảm thấy Tôn Hiểu Quai là bị bà nội chiều hư, nên được sủng mà kiêu thôi.
Cô thấy chị cả không động đậy gì, liền từ phía sau đẩy một cái nói: "chị cả, chúng ta đi qua nha. Nếu không đi qua, Tôn Hiểu Quai lại cáo trạng với bà nội thì sao"
Tôn Đại Niếp nghĩ cũng đúng, vội vàng đi qua, đến cửa phòng Tôn Hiểu Quai thì dừng lại. Cúi đầu nhạt nhõe hỏi: "Em họ, ngươi tìm chúng ta có chuyện gì "
Tôn Hiểu Quai cảm thấy tư thế của chị họ giống như đang đứng trước cô giáo chủ nhiệm vậy, bất quá cô cũng không biểu hiện gì cả, cao giọng nói: "Ta muốn các ngươi dẫn ta đi sau núi tìm rau dại! Nếu đưa ta đi, ta sẽ cho ngươi bánh táo đỏ và đường để ăn"
Tôn Đại Niếp nghe xong, cũng chỉ nuốt nước miếng, nhưng cô căn bản không dám dẫn Tôn Hiểu Quai đi ra ngoài, Tôn nãi nãi không cho phép Tôn Hiểu Quai đi ra sau núi chạy loạn.
Tôn Đại Niếp chậm chạp không mở miệng, đang lúc Tôn Tam Niếp muốn đồng ý, Tôn Nhị Niếp mở miệng: "Được, vậy ngươi đem đồ cho chúng ta trước. " Thấy chị hai mình như vậy, ánh mắt Tôn Tam Niếp ở bên cạnh tối sầm lại.
Tôn Nhị Niếp tuy rằng lúc nào cũng vâng vâng dạ dạ, nhưng kỳ thật cô ta lại rất lợi ích, tâm cũng rất ngoan độc.
Theo cuốn tiểu thuyết kia viết, sau khi phụ thân nguyên thân tái giá, cô ta lấy lòng đại bá mẫu kia, mẹ con nhị phòng ly tâm cũng có một phần công lao của cô ta.
Bởi vì trong ba cô con gái nhị phòng, cô ta là người không được coi trọng nhất, bởi vậy mẹ con ly tâm, đối với cô ta một chút cũng không ảnh hưởng. Có lẽ cũng bởi vì không có ai thay cô ta tính toán đi, cô ta liền đặc biệt tự mình tính toán.
Sau khi lớn lên, Tôn Nhị Niếp gả cho cục trưởng một trạm lương thực, hơn nữa cục trưởng kia lớn hơn cô ta mười mấy tuổi, còn có một đứa con trai, cô ta còn rất vui vẻ.
Nhưng nữ chủ trọng sinh trở về nên cũng đã biết bản tính của chị hai mình, cô ta không những không giúp nữ chủ mà còn hại nữ chủ, rốt cuộc nữ chủ cũng biết được bản tính thật của người thân này.
Tôn Hiểu Quai tự nhiên cũng nhìn thấy cảm xúc biến hóa giữa hai chị em họ, nhưng cô cũng coi như không có chuyện gì mà lấy đồ ăn chia cho họ.
Khi ba đứa nhỏ tiếp nhận thức ăn đều nhanh chóng ăn, dù sao cũng đã rất đói bụng, sau đó là tiếng hệ thống nhắc nhở: "Đinh – nhiệm vụ hoàn thành. Phần thưởng: 20 điểm thuộc tính nhỏ, kỹ năng - săn bắn (tốt). ”
Sau khi nghe được phần thưởng, Tôn Hiểu Quai thật sự rất vui vẻ, ở thời đại này, rất nhiều kỹ năng đều có phần vô dụng, nhưng kỹ năng săn bắn không thể nghi ngờ là tốt, dù sao nếu săn được thì có thể có thịt ăn.
Cấp độ kỹ năng trong hệ thống là: sơ cấp, thành thạo, trên thành thạo, cao cấp và đỉnh cao. Sơ cấp đến thành thạo cần 20 điểm thuộc tính nhỏ, gấp đôi lúc Sơ cấp, cấp bậc phía dưới cũng lần lượt tăng gấp đôi.
Tôn Hiểu Quai cảm thấy kỹ năng săn bắn này rất thực dụng, cô lại vừa vặn có 40 điểm thuộc tính miễn phí nhỏ, liền đem kỹ năng này thăng lên cấp chút thành tựu, không chừng con mèo con kia muốn đi ra, còn phải dùng kỹ năng này.
Tôn Tam Niếp chờ ba người kia ăn bánh táo đỏ xong, một đoàn bốn người liền ra ngoài. Về phần kẹo hoa quả, Tôn Hiểu Quai cho ba người bọn họ mỗi người một viên.
Tôn Tam Niếp cũng không suy nghĩ nhiều, cô chỉ cảm thấy Tôn Hiểu Quai là bị bà nội chiều hư, nên được sủng mà kiêu thôi.
Cô thấy chị cả không động đậy gì, liền từ phía sau đẩy một cái nói: "chị cả, chúng ta đi qua nha. Nếu không đi qua, Tôn Hiểu Quai lại cáo trạng với bà nội thì sao"
Tôn Đại Niếp nghĩ cũng đúng, vội vàng đi qua, đến cửa phòng Tôn Hiểu Quai thì dừng lại. Cúi đầu nhạt nhõe hỏi: "Em họ, ngươi tìm chúng ta có chuyện gì "
Tôn Hiểu Quai cảm thấy tư thế của chị họ giống như đang đứng trước cô giáo chủ nhiệm vậy, bất quá cô cũng không biểu hiện gì cả, cao giọng nói: "Ta muốn các ngươi dẫn ta đi sau núi tìm rau dại! Nếu đưa ta đi, ta sẽ cho ngươi bánh táo đỏ và đường để ăn"
Tôn Đại Niếp nghe xong, cũng chỉ nuốt nước miếng, nhưng cô căn bản không dám dẫn Tôn Hiểu Quai đi ra ngoài, Tôn nãi nãi không cho phép Tôn Hiểu Quai đi ra sau núi chạy loạn.
Tôn Đại Niếp chậm chạp không mở miệng, đang lúc Tôn Tam Niếp muốn đồng ý, Tôn Nhị Niếp mở miệng: "Được, vậy ngươi đem đồ cho chúng ta trước. " Thấy chị hai mình như vậy, ánh mắt Tôn Tam Niếp ở bên cạnh tối sầm lại.
Tôn Nhị Niếp tuy rằng lúc nào cũng vâng vâng dạ dạ, nhưng kỳ thật cô ta lại rất lợi ích, tâm cũng rất ngoan độc.
Theo cuốn tiểu thuyết kia viết, sau khi phụ thân nguyên thân tái giá, cô ta lấy lòng đại bá mẫu kia, mẹ con nhị phòng ly tâm cũng có một phần công lao của cô ta.
Bởi vì trong ba cô con gái nhị phòng, cô ta là người không được coi trọng nhất, bởi vậy mẹ con ly tâm, đối với cô ta một chút cũng không ảnh hưởng. Có lẽ cũng bởi vì không có ai thay cô ta tính toán đi, cô ta liền đặc biệt tự mình tính toán.
Sau khi lớn lên, Tôn Nhị Niếp gả cho cục trưởng một trạm lương thực, hơn nữa cục trưởng kia lớn hơn cô ta mười mấy tuổi, còn có một đứa con trai, cô ta còn rất vui vẻ.
Nhưng nữ chủ trọng sinh trở về nên cũng đã biết bản tính của chị hai mình, cô ta không những không giúp nữ chủ mà còn hại nữ chủ, rốt cuộc nữ chủ cũng biết được bản tính thật của người thân này.
Tôn Hiểu Quai tự nhiên cũng nhìn thấy cảm xúc biến hóa giữa hai chị em họ, nhưng cô cũng coi như không có chuyện gì mà lấy đồ ăn chia cho họ.
Khi ba đứa nhỏ tiếp nhận thức ăn đều nhanh chóng ăn, dù sao cũng đã rất đói bụng, sau đó là tiếng hệ thống nhắc nhở: "Đinh – nhiệm vụ hoàn thành. Phần thưởng: 20 điểm thuộc tính nhỏ, kỹ năng - săn bắn (tốt). ”
Sau khi nghe được phần thưởng, Tôn Hiểu Quai thật sự rất vui vẻ, ở thời đại này, rất nhiều kỹ năng đều có phần vô dụng, nhưng kỹ năng săn bắn không thể nghi ngờ là tốt, dù sao nếu săn được thì có thể có thịt ăn.
Cấp độ kỹ năng trong hệ thống là: sơ cấp, thành thạo, trên thành thạo, cao cấp và đỉnh cao. Sơ cấp đến thành thạo cần 20 điểm thuộc tính nhỏ, gấp đôi lúc Sơ cấp, cấp bậc phía dưới cũng lần lượt tăng gấp đôi.
Tôn Hiểu Quai cảm thấy kỹ năng săn bắn này rất thực dụng, cô lại vừa vặn có 40 điểm thuộc tính miễn phí nhỏ, liền đem kỹ năng này thăng lên cấp chút thành tựu, không chừng con mèo con kia muốn đi ra, còn phải dùng kỹ năng này.
Tôn Tam Niếp chờ ba người kia ăn bánh táo đỏ xong, một đoàn bốn người liền ra ngoài. Về phần kẹo hoa quả, Tôn Hiểu Quai cho ba người bọn họ mỗi người một viên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.