Thập Niên 60 Nhật Ký Sinh Hoạt Của Cực Phẩm Pháo Hôi
Chương 14:
Tôn Vận Thải
19/11/2023
Tôn Ái Quyên và Tôn Hạo Nhiên cũng chưa ăn sáng, dù sao thôn Ngũ Tinh cách huyện thành không xa, hai người dậy sớm, nên không có thời gian đi ăn cơm. Bất quá Tôn nãi nãi cũng biết, nên cũng nấu cơm cho bọn họ.
Bữa sáng cũng không có nhiều thay đổi, vẫn là cháo rau dại, bánh mì ngô, bất quá xào thêm vài loại rau theo mùa.
Về phần Tôn Hiểu Quai, cơm của cô luôn luôn được làm riêng, bởi vì ngày hôm qua cô nói muốn ăn khoai lang nướng, lúc nấu cơm Tôn nãi nướng cho cô hai củ, pha một cốc sữa, rán thêm 4 quả trứng gà.
Người Tôn gia đối với chuyện này thấy nhưng cũng không nói gì, mọi người đều ăn uống vui vẻ, bởi vì mỗi lần Tôn Hiểu Quai để lại đồ gì, bữa cơm tiếp theo bọn họ đều có thể được chia một ít, ví dụ như hôm nay trong cháo có chút vụn sủi cảo, đây chính là thịt.
Tôn nãi nãi không để Tôn Hiểu Quai ăn đồ thừa, mỗi lần đều làm đồ mới, về phần những người khác của Tôn gia cũng không ngại đồ Tôn Hiểu Quai ăn thừa.
Dù sao hai năm trước còn đói hơn rất nhiều, hiện tại tuy tốt, nhưng có người cũng thường xuyên đói bụng, có ăn ngon như vậy sao có thể cự tuyệt.
Bọn họ ước gì Tôn Hiểu Quai có thể ăn ngon hơn một chút, để cho bọn họ cũng được thơm lây, đây cũng là thủ đoạn mà Tôn nãi nãi an ủi mấy người Tôn gia đi.
Sau khi ăn cơm xong, tất cả mọi người Tôn gia đều xuống ruộng làm việc, lưu lại Tôn Ái Quyên cùng mấy đứa nhỏ
Tôn Ái Quyên vẫn rất có ý thức làm tiểu cô, mỗi lần cô nghỉ ngơi về nhà, việc nhà cô đều chủ động làm, mấy đứa nhỏ sẽ đi theo phía sau cô giúp đỡ.
Tôn Hạo Nhiên ở trong phòng Tôn Hiểu Quai nói với chuyện với em gái, Tôn Hiểu Quai cũng làm bộ nghiêm túc lắng nghe, kỳ thật tâm tư đã sớm chuồn mất.
Tôn Hiểu Quai nghĩ nghĩ không biết có nên lên núi một chuyến không, vừa lúc có tiểu cô đi cùng có thể chơi lâu một chút, cô cũng có thể nhân cơ hội đem mèo con lấy ra.
Tôn Hiểu Quai ngày hôm qua từ hệ thống tìm hiểu tin tức về con mèo này, theo hệ thống nói, con mèo này tuy rằng nhỏ, nhưng có thể dễ dàng đánh thắng được 3 lao động tráng niên, sau này nó vẫn sẽ lớn lên, thậm chí có thể bằng một con báo, thậm chí còn lớn hơn, nói là mèo con, càng giống như báo con hơn.
Đợi đến khi Tôn Ái Quyên làm gần xong việc, Tôn Hiểu Quai liền kéo theo Tôn Hạo Nhiên đi tới, túm lấy ống tay áo Tôn Ái Quyên, làm bộ rất không được tự nhiên nói: "Tiểu cô, cháu muốn đi sau núi đào rau dại, cô dẫn cháu đi đi"
Tôn Ái Quyên nhìn bộ dáng không được tự nhiên của tiểu chất nữ nhà mình, trong lòng cười thầm, cháu gái nhà mình rất kiều diễm, bình thường cũng không làm việc gì chứ đừng nói đi đào rau dại, băng ghế ngã cũng không nhấc lên bao giờ.
Mặc dù không tin cháu gái nhỏ sẽ làm việc, nhưng dù sao Tôn Hiểu Quai lần đầu tiên đề nghị, cô cũng không muốn làm mấy sự nhiệt tình của cháu gái nên cũng đồng ý.
Vì thế Tôn Ái Quyên cõng giỏ, mang theo một hàng năm tiểu quỷ trên sau núi.
Đối với mèo con, Tôn Hiểu Quai cảm thấy nếu đã lớn lên giống báo, vậy cứ nói với bên ngoài đấy là báo đi. Cô chuẩn bị chút nữa tranh thủ tìm một con gà rừng, thỏ rừng, dẫn theo tiểu cô và mấy người đi sâu vào trong một chút sau đó đem tiểu miêu mang ra ngoài.
Bữa sáng cũng không có nhiều thay đổi, vẫn là cháo rau dại, bánh mì ngô, bất quá xào thêm vài loại rau theo mùa.
Về phần Tôn Hiểu Quai, cơm của cô luôn luôn được làm riêng, bởi vì ngày hôm qua cô nói muốn ăn khoai lang nướng, lúc nấu cơm Tôn nãi nướng cho cô hai củ, pha một cốc sữa, rán thêm 4 quả trứng gà.
Người Tôn gia đối với chuyện này thấy nhưng cũng không nói gì, mọi người đều ăn uống vui vẻ, bởi vì mỗi lần Tôn Hiểu Quai để lại đồ gì, bữa cơm tiếp theo bọn họ đều có thể được chia một ít, ví dụ như hôm nay trong cháo có chút vụn sủi cảo, đây chính là thịt.
Tôn nãi nãi không để Tôn Hiểu Quai ăn đồ thừa, mỗi lần đều làm đồ mới, về phần những người khác của Tôn gia cũng không ngại đồ Tôn Hiểu Quai ăn thừa.
Dù sao hai năm trước còn đói hơn rất nhiều, hiện tại tuy tốt, nhưng có người cũng thường xuyên đói bụng, có ăn ngon như vậy sao có thể cự tuyệt.
Bọn họ ước gì Tôn Hiểu Quai có thể ăn ngon hơn một chút, để cho bọn họ cũng được thơm lây, đây cũng là thủ đoạn mà Tôn nãi nãi an ủi mấy người Tôn gia đi.
Sau khi ăn cơm xong, tất cả mọi người Tôn gia đều xuống ruộng làm việc, lưu lại Tôn Ái Quyên cùng mấy đứa nhỏ
Tôn Ái Quyên vẫn rất có ý thức làm tiểu cô, mỗi lần cô nghỉ ngơi về nhà, việc nhà cô đều chủ động làm, mấy đứa nhỏ sẽ đi theo phía sau cô giúp đỡ.
Tôn Hạo Nhiên ở trong phòng Tôn Hiểu Quai nói với chuyện với em gái, Tôn Hiểu Quai cũng làm bộ nghiêm túc lắng nghe, kỳ thật tâm tư đã sớm chuồn mất.
Tôn Hiểu Quai nghĩ nghĩ không biết có nên lên núi một chuyến không, vừa lúc có tiểu cô đi cùng có thể chơi lâu một chút, cô cũng có thể nhân cơ hội đem mèo con lấy ra.
Tôn Hiểu Quai ngày hôm qua từ hệ thống tìm hiểu tin tức về con mèo này, theo hệ thống nói, con mèo này tuy rằng nhỏ, nhưng có thể dễ dàng đánh thắng được 3 lao động tráng niên, sau này nó vẫn sẽ lớn lên, thậm chí có thể bằng một con báo, thậm chí còn lớn hơn, nói là mèo con, càng giống như báo con hơn.
Đợi đến khi Tôn Ái Quyên làm gần xong việc, Tôn Hiểu Quai liền kéo theo Tôn Hạo Nhiên đi tới, túm lấy ống tay áo Tôn Ái Quyên, làm bộ rất không được tự nhiên nói: "Tiểu cô, cháu muốn đi sau núi đào rau dại, cô dẫn cháu đi đi"
Tôn Ái Quyên nhìn bộ dáng không được tự nhiên của tiểu chất nữ nhà mình, trong lòng cười thầm, cháu gái nhà mình rất kiều diễm, bình thường cũng không làm việc gì chứ đừng nói đi đào rau dại, băng ghế ngã cũng không nhấc lên bao giờ.
Mặc dù không tin cháu gái nhỏ sẽ làm việc, nhưng dù sao Tôn Hiểu Quai lần đầu tiên đề nghị, cô cũng không muốn làm mấy sự nhiệt tình của cháu gái nên cũng đồng ý.
Vì thế Tôn Ái Quyên cõng giỏ, mang theo một hàng năm tiểu quỷ trên sau núi.
Đối với mèo con, Tôn Hiểu Quai cảm thấy nếu đã lớn lên giống báo, vậy cứ nói với bên ngoài đấy là báo đi. Cô chuẩn bị chút nữa tranh thủ tìm một con gà rừng, thỏ rừng, dẫn theo tiểu cô và mấy người đi sâu vào trong một chút sau đó đem tiểu miêu mang ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.