Thập Niên 60 Những Năm Khó Khăn Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Không Gian
Chương 30:
Nha Nhật
08/11/2024
Sau khi bó được vài bó, Lâm Chỉ Hàm dần quen tay, tốc độ cũng tăng lên. Tuy nhiên, cọng lúa chạm vào tay khiến da tay cô ngứa ngáy, trời nắng dần lên, ai nấy mồ hôi đầm đìa. Cô lo lắng không biết liệu mình có bị say nắng không.
“Anh có thể đừng gặt nhanh thế không? Em không theo kịp,” Lâm Chỉ Hàm ôm bó lúa đến gần Kỷ Vân Văn, nhỏ giọng nói.
Kỷ Vân Văn ngẩng lên nhìn cô, khuôn mặt đỏ bừng vì nắng, mồ hôi rịn trên trán.
“Được, em cứ từ từ, phần còn lại để anh bó,” anh đáp khi thấy đằng sau cô còn nhiều bó chưa kịp bó lại.
Lâm Chỉ Hàm nghe vậy liền nở nụ cười rạng rỡ, lúm đồng tiền hiện rõ, trông vô cùng đáng yêu khiến Kỷ Vân Văn không khỏi ngẩn ngơ.
“Này, anh sao thế?” Lâm Chỉ Hàm vẫy tay trước mặt anh. Anh giật mình rồi lắc đầu, tiếp tục gặt lúa. Mỗi lần anh cúi xuống là có thể gặt được sáu bó, hai tay cầm chắc chắn, thao tác rất thành thạo.
Lâm Chỉ Hàm tiếp tục công việc bó lúa. Khu vực của họ khá xa, nên không ai chú ý đến chuyện xảy ra giữa cô và Kỷ Vân Văn.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã đến trưa, ai nấy bụng đều đói meo.
Cả buổi sáng, Lâm Chỉ Hàm nhận được tổng cộng sáu điểm công, phần lớn nhờ vào tốc độ gặt lúa nhanh chóng của Kỷ Vân Văn, và người ghi điểm cũng dễ dàng tính thêm cho cô.
Sau khi ký xác nhận với người ghi điểm, Lâm Chỉ Hàm chuẩn bị trở về nhà. Trên đường về, cô cảm thấy tay mình ngày càng ngứa, thầm nghĩ buổi chiều nhất định phải mang găng tay để bảo vệ.
Khi gần đến chân núi, cô nhìn thấy Kỷ Vân Văn đang đứng đợi, cô cũng không quá ngạc nhiên.
“Có chuyện gì à?” Cô đến gần anh hỏi.
“Anh muốn hỏi xem em đã suy nghĩ về chuyện hôm qua chưa. Em có sẵn lòng làm người yêu của anh không?” Kỷ Vân Văn hỏi.
Thực ra, tối qua Lâm Chỉ Hàm đã quyết định sẽ thử tìm hiểu với Kỷ Vân Văn, nhưng cô không muốn vội vàng kết hôn. Bây giờ, cô mới chỉ mười sáu tuổi, chờ thêm vài năm sẽ tốt hơn.
“Em đồng ý, nhưng em chưa muốn kết hôn sớm đâu. Em còn quá trẻ. Anh có sẵn lòng chờ không…” Cô chưa kịp nói hết thì Kỷ Vân Văn đã ngắt lời.
“Anh sẵn lòng, anh sẵn lòng,” Kỷ Vân Văn đáp, gương mặt nghiêm túc thoáng hiện nụ cười hiếm hoi.
Hai người nhìn nhau cười, rồi Lâm Chỉ Hàm nhanh chóng cúi đầu, xấu hổ.
Cuối cùng, Kỷ Vân Văn tiễn cô về đến cổng nhà. Khi cả hai chào tạm biệt, Lâm Chỉ Hàm chợt nhớ ra điều gì đó và dừng lại.
“Có thể tạm thời đừng nói với ba mẹ anh không?” cô đề nghị.
Kỷ Vân Văn hiểu nỗi băn khoăn của cô nên gật đầu đồng ý.
Anh nhìn Lâm Chỉ Hàm vào nhà, lòng ngập tràn niềm vui, như thể vừa uống mật ngọt.
Khi về đến nhà, nụ cười vẫn không rời khỏi gương mặt anh, khiến ai nhìn cũng nhận ra tâm trạng anh đặc biệt tốt.
“Anh hai, sao về muộn thế? Mọi người đang đợi ăn cơm kìa!” Kỷ Vân Lệ đứng ngoài sân thấy anh liền nói.
“Ừ, ăn thôi!” Kỷ Vân Văn cố gắng giấu đi nụ cười và bước vào sân.
Kỷ Vân Lệ nhìn anh trai mình, thường ngày gương mặt lúc nào cũng nghiêm nghị, nhưng hôm nay trông rất khác, dù không biết khác ở điểm nào. Cô lắc đầu không nghĩ nhiều nữa, hôm nay cô cũng mệt vì bị bố phân công phơi lúa.
Còn Lâm Chỉ Hàm, trưa nay cô chuẩn bị nấu bánh bao ăn cho tiện. Ăn xong, cô nằm nghỉ trên giường, trong đầu nghĩ đến việc mình giờ đã có người yêu. Ở thời hiện đại, cô không thiếu người theo đuổi, nhưng mỗi lần nhìn thấy Kỷ Vân Văn, trái tim cô lại có chút rung động lạ lùng. Có lẽ đây là cảm giác “yêu từ cái nhìn đầu tiên” mà người ta thường nói.
“Anh có thể đừng gặt nhanh thế không? Em không theo kịp,” Lâm Chỉ Hàm ôm bó lúa đến gần Kỷ Vân Văn, nhỏ giọng nói.
Kỷ Vân Văn ngẩng lên nhìn cô, khuôn mặt đỏ bừng vì nắng, mồ hôi rịn trên trán.
“Được, em cứ từ từ, phần còn lại để anh bó,” anh đáp khi thấy đằng sau cô còn nhiều bó chưa kịp bó lại.
Lâm Chỉ Hàm nghe vậy liền nở nụ cười rạng rỡ, lúm đồng tiền hiện rõ, trông vô cùng đáng yêu khiến Kỷ Vân Văn không khỏi ngẩn ngơ.
“Này, anh sao thế?” Lâm Chỉ Hàm vẫy tay trước mặt anh. Anh giật mình rồi lắc đầu, tiếp tục gặt lúa. Mỗi lần anh cúi xuống là có thể gặt được sáu bó, hai tay cầm chắc chắn, thao tác rất thành thạo.
Lâm Chỉ Hàm tiếp tục công việc bó lúa. Khu vực của họ khá xa, nên không ai chú ý đến chuyện xảy ra giữa cô và Kỷ Vân Văn.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã đến trưa, ai nấy bụng đều đói meo.
Cả buổi sáng, Lâm Chỉ Hàm nhận được tổng cộng sáu điểm công, phần lớn nhờ vào tốc độ gặt lúa nhanh chóng của Kỷ Vân Văn, và người ghi điểm cũng dễ dàng tính thêm cho cô.
Sau khi ký xác nhận với người ghi điểm, Lâm Chỉ Hàm chuẩn bị trở về nhà. Trên đường về, cô cảm thấy tay mình ngày càng ngứa, thầm nghĩ buổi chiều nhất định phải mang găng tay để bảo vệ.
Khi gần đến chân núi, cô nhìn thấy Kỷ Vân Văn đang đứng đợi, cô cũng không quá ngạc nhiên.
“Có chuyện gì à?” Cô đến gần anh hỏi.
“Anh muốn hỏi xem em đã suy nghĩ về chuyện hôm qua chưa. Em có sẵn lòng làm người yêu của anh không?” Kỷ Vân Văn hỏi.
Thực ra, tối qua Lâm Chỉ Hàm đã quyết định sẽ thử tìm hiểu với Kỷ Vân Văn, nhưng cô không muốn vội vàng kết hôn. Bây giờ, cô mới chỉ mười sáu tuổi, chờ thêm vài năm sẽ tốt hơn.
“Em đồng ý, nhưng em chưa muốn kết hôn sớm đâu. Em còn quá trẻ. Anh có sẵn lòng chờ không…” Cô chưa kịp nói hết thì Kỷ Vân Văn đã ngắt lời.
“Anh sẵn lòng, anh sẵn lòng,” Kỷ Vân Văn đáp, gương mặt nghiêm túc thoáng hiện nụ cười hiếm hoi.
Hai người nhìn nhau cười, rồi Lâm Chỉ Hàm nhanh chóng cúi đầu, xấu hổ.
Cuối cùng, Kỷ Vân Văn tiễn cô về đến cổng nhà. Khi cả hai chào tạm biệt, Lâm Chỉ Hàm chợt nhớ ra điều gì đó và dừng lại.
“Có thể tạm thời đừng nói với ba mẹ anh không?” cô đề nghị.
Kỷ Vân Văn hiểu nỗi băn khoăn của cô nên gật đầu đồng ý.
Anh nhìn Lâm Chỉ Hàm vào nhà, lòng ngập tràn niềm vui, như thể vừa uống mật ngọt.
Khi về đến nhà, nụ cười vẫn không rời khỏi gương mặt anh, khiến ai nhìn cũng nhận ra tâm trạng anh đặc biệt tốt.
“Anh hai, sao về muộn thế? Mọi người đang đợi ăn cơm kìa!” Kỷ Vân Lệ đứng ngoài sân thấy anh liền nói.
“Ừ, ăn thôi!” Kỷ Vân Văn cố gắng giấu đi nụ cười và bước vào sân.
Kỷ Vân Lệ nhìn anh trai mình, thường ngày gương mặt lúc nào cũng nghiêm nghị, nhưng hôm nay trông rất khác, dù không biết khác ở điểm nào. Cô lắc đầu không nghĩ nhiều nữa, hôm nay cô cũng mệt vì bị bố phân công phơi lúa.
Còn Lâm Chỉ Hàm, trưa nay cô chuẩn bị nấu bánh bao ăn cho tiện. Ăn xong, cô nằm nghỉ trên giường, trong đầu nghĩ đến việc mình giờ đã có người yêu. Ở thời hiện đại, cô không thiếu người theo đuổi, nhưng mỗi lần nhìn thấy Kỷ Vân Văn, trái tim cô lại có chút rung động lạ lùng. Có lẽ đây là cảm giác “yêu từ cái nhìn đầu tiên” mà người ta thường nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.