Thập Niên 60 Nuôi Con Ở Đại Viện
Chương 39
La Tử Phùng
21/12/2022
Trần Nam nhận ra điều gì đó, hỏi lại∶ “Chị định dùng phân trang trại bón ruộng sao?”
Cô ấy khiếp sợ không phải bởi vì không biết việc này, mà là không nghĩ tới Liễu Tố Tố có mục đích như thế, nguyên nhân cũng rất đơn giản, đồng ruộng quân khu tuy rằng phạm vi tương đối rộng lớn, nhưng phương diện phân bón thật đúng là rất thiếu, bể tự hoại chính là dùng với mục đích bón phân, nhưng đừng nói đến ruộng quân đội, ngay cả ruộng cá nhân cũng không đủ dùng.
Với lại ruộng không thể chỉ dùng mỗi phân tới bón, Trần Nam nhờ nhà mẹ đẻ ở gần nên việc ngoài ruộng không cần quá lo lắng, nhưng dù sao cô ấy cũng lớn lên ở nông thôn, đối với việc bón phân cũng coi như có hiểu biết.
Phân chuồng đúng là có hữu dụng, nhưng dùng nhiều cũng không có hiệu quả quá lớn, không chỉ kém hơn phân hóa học, mà mùi của nó cũng khó chịu, đặc biệt vào mùa hè, bị nắng phơi vả một ngày càng gay mũi hơn.
Trần Nam cho rằng Liễu Tố Tố vừa tới, không rõ chuyện này lắm, cùng cô nói một hồi, nào biết Liễu Tố Tố cười cười∶ “Chị biết, nhưng hiện tại chị có một biện pháp khác, nói không chừng có thể có tác dụng.”
Trần Nam∶ “Biện pháp gì?”
“Hầm biogas (hầm khí sinh học).”
Đúng vậy, Liễu Tố Tố đã sớm nghĩ đến hầm biogas.
Nông dân đều biết phân nhà nông có tác dụng không lớn, lại không rõ nguyên nhân vì sao, chủ yếu là do chất hữu cơ dinh dưỡng kém, cho nên rất nhiều lúc không thể không dùng phân hóa học. Nhưng phân hóa học không chỉ cần tiền mua mà còn có nhược điểm nhất định, Liễu Tố Tố đã cố ý hỏi qua đoàn trưởng Trương, tiền mua phân hóa học là quân đội trả.
Mà hầm biogas thì không như vậy, tuy giai đoạn đầu xây dựng nhất định sẽ mất phí, nhưng chỉ cần xây xong, không chỉ có thể hạ thấp nhu cầu sử dụng phân hóa học, quan trọng nhất chính là khí mêtan sinh ra chủ yếu dựa vào phân chuồng, phí tổn xấp xỉ bằng 0, làm một mẻ khoẻ cả đời, cũng không ảnh hưởng đến môi trường.
Quân khu khô hạn, rất ít đầm lầy hoặc đất ngập nước, cho nên Trần Nam chưa nghe qua hai từ ‘khí mêtan’ này bao giờ, Liễu Tố Tố chỉ có thể giải thích đơn giản, cô ấy nghe chỗ hiểu chỗ không nhưng cũng biết đây là thứ tốt.
Không cần tiền lại có thể màu mỡ, nếu thành công, chẳng phải lương thực sẽ càng nhiều hơn sao!
“Nhưng không phải chúng ta có bể tự hoại sao?”
“Đúng là có, nhưng là hiện tại không thể dùng.”
Ban đầu Liễu Tố Tố cũng nghĩ tới việc trực tiếp dùng bể tự hoại, nhưng cô chỉ biết về hầm biogas chứ trước nay chưa chân chính sử dụng qua lần nào, không thể xác định được hiệu quả của bể tự hoại có bằng hay không. Hầm biogas trong nhà cô mới xây xong không bao lâu, cần một thời gian nữa mới biết được.
Thêm vào đó, không lâu nữa sẽ có mưa to, hiện tại đúng là lúc mọi người bón phân ngoài ruộng, bể tự hoại mỗi ngày đều có người sử dụng, nếu cô dưới tình huống xác định chạy chiếm nơi đó nói muốn làm hầm gì đó, khẳng định sẽ có người có ý kiến.
Cho nên cách tốt nhất chính là thử nghiệm bên trại chăn nuôi trước, nếu thật sự làm được lại cải tạo bể tự hoại cũng không muộn.
Liễu Tố Tố giải thích xong, quay đầu lại thấy Trần Nam nhìn mình cảm thán∶ “Chị, em quyết định rồi, em nhất định phải cho Tiểu Điềm đi học, nếu về sau nó được bằng một nửa của chị em cũng thấy mãn nguyện rồi!”
Liễu Tố Tố định nói nào có khoa trương như vậy, nhưng sau đó lại phát hiện có điểm không thích hợp∶ “Ban đầu em... không định cho Tiểu Điềm đi học hả?”
Trần Nam cười khổ∶ “Sao có thể chứ, em với Tiểu Quân tuy không có bằng cấp văn hóa gì, nhưng chắc chắn sẽ hà khắc con cái ở chuyện học hành, là do mẹ chồng em, bà ấy vẫn luôn phản đối việc bọn em đưa Tiểu Điềm đến trường.”
Tiểu Điềm bằng Hàn Tú Tú, mới hơn 4 tuổi, còn chưa tới tuổi đi học, nhưng trong nhà đông con, sau khi Trần Nam sinh Thiết Đản đã nghĩ đến chuyện tiết kiệm tiền về sau cho 3 đứa đi học. Mẹ chồng cô vừa nghe đã lập tức phản đối, nói học cái gì mà học, học thì có ích lợi gì?
Trần Nam cho rằng bà ấy phản đối việc tất cả trẻ con trong nhà đều đi học, đang muốn giải thích, mẹ chồng liền nói tiếp∶ “... Học nhiều cũng thành người nhà khác.”
Trần Nam lúc này mới hiểu, không phải bà ấy không muốn cho bọn trẻ đi học, bà ấy chỉ không muốn cho Tiểu Điềm đi học thôi.
Trần Nam tuy không nói mình coi trọng con gái bao nhiêu, nhưng đều là con mình sinh ra, dựa vào đâu mà Ngưu Đản cùng Thiết Đản có thể đi học, Tiểu Điềm lại không thể đi?
Cũng là vì chuyện này mà hai người cãi nhau một trận lớn, sau khi cô ấy hết cữ thì mẹ chồng lập tức đi về, Hình Tiểu Quân không biết việc này, hỏi nương hắn đang yên đang lành tại sao lại về.
“Không phải Trần Nam nói con gái đi học có ích sao? Vậy để con bé kia đi mà chăm sóc cô ta!”
Liễu Tố Tố nghe xong mới hiểu vì sao lần trước Trần Nam nhắc tới mẹ chồng lại ấp úng.
Trần Nam∶ “Chị, chị có cảm thấy em làm vậy là không đúng hay không?”
Thật ra cô ấy biết rõ, rất nhiều nhà sẽ không cho con gái đi học, cảm thấy không đáng, lúc đầu cô nói như vậy cũng có chút muốn phân cao thấp với mẹ chồng mà thôi, sau này thấy Liễu Tố Tố có tài năng mới càng ngày càng kiên định với ý tưởng này.
Liễu Tố Tố cười∶ “Em biết vì sao chị lại có thể học được đến đại học không?”
“Vì sao?”
“Đều là nhờ nương chị, bà ấy cắn răng cho chị đi học, nếu không có bà, có lẽ đến một chữ chị cũng không biết, lấy đâu ra bản lĩnh kiếm tiền?”
Chỉ khi con người hiểu được tầm quan trọng của việc đọc sách, họ mới biết lợi ích từ việc đọc sách lớn thế nào.
Quả nhiên, nghe Liễu Tố Tố nói như vậy, Trần Nam lập tức gật đầu∶ “Chị nói đúng, em cũng cảm thấy Tiểu Điềm thông minh hơn Ngưu Đản, nói không chừng về sau nó là người có tiền đồ nhất nhà em thì sao, em nhất định phải cho con bé đi học, đến lúc đó cho bà nội nó tức chết!”
Tưởng tượng đến viễn cảnh kia, Trần Nam vui vẻ bật cười.
Vừa đi vừa nói chuyện, hai người rất nhanh đã về đến nhà, Liễu Tố Tố mới vừa bước vào cửa, Hàn Tú Tú liền chạy tới muốn giúp cô cầm sọt.
Nhờ Trần Nam tay mắt lanh lẹ, lúc này sọt ngoài 1 cân thịt còn có 2 cân xương, hơn nữa Liễu Tố Tố còn mua thêm nội tạng, sợ con bé không cầm được, liền nói∶
“Tú Tú cùng Tiểu Tiền đi xếp bếp được không, dì muốn hầm canh.”
Tiếng Hàn Liệt truyền đến∶ “Đợi lát hãy dùng, tôi mới lấy ít bùn trát lên bếp, một lúc nữa là khô.”
Liễu Tố Tố muốn trực tiếp xây luôn bếp lò, xếp bếp gạch khá phiền toái, mà cô cũng sợ không an toàn, nhưng cô không biết trát bùn, sau đó Hàn Liệt lại bị thương nên không đề qua việc này, lúc này nhìn bếp đã xây xong, cô hoảng sợ hỏi∶ “Sao hôm nay đã bắt đầu làm việc rồi, tay anh không có việc gì chứ?”
Giọng Liễu Tố Tố có chút sốt ruột, nhưng Hàn Liệt nghe lại không hề mất kiên nhẫn, ngược lại trong lòng còn thấy ấm áp, “Không có việc gì đâu, dùng một tay là đủ rồi.”
Anh bị thương tay trái, không khó khăn.
Tuy là anh nói thế nhưng Liễu Tố Tố vẫn không yên tâm, đi qua nhìn một lượt, xác định không có việc gì mới nói∶ “Vẫn là phải cẩn thận, thương gân động cốt 100 ngày.”
Hàn Liệt bị thương tương đối nặng, thạch cao phải nửa tháng nữa mới có thể gỡ, không nhìn thấy vết thương bên trong nhưng miệng vết thương ở khuỷu tay nhìn vẫn thập phần dữ tợn, có mấy chỗ còn có thể nhìn thấy đường kẻ màu đen.
Liễu Tố Tố chưa từng bị thương nặng như vậy, dù Hàn Liệt nói không nói ra, ngay cả lúc hôm qua Hình Tiểu Quân qua xin lỗi anh còn cười an ủi vài câu, nhưng cô cũng biết nhất định là rất khó chịu.
Biết là anh đang chịu đựng, nhưng Liễu Tố Tố cũng không thể đau thay anh, chỉ có thể giúp anh bôi thuốc thêm vài lần, cố gắng để miệng vết thương mau khỏi.
Cô để sọt vào trong phòng bếp, lại lấy nước thuốc từ nhà chính ra, sợ làm đau Hàn Liệt, động tác của cô đặc biệt nhẹ nhàng, cẩn thận chà lau bốn phía miệng vết thương.
Hàn Tú Tú vẫn luôn đi theo sau Liễu Tố Tố, lúc này tự nhiên cũng thấy được từng vết thương, bởi vì không dám tới gần Hàn Liệt, cho nên đây vẫn là lần đầu tiên cô bé nhìn thấy vết thương của cha có bao nhiêu nghiêm trọng, nhìn phần da thịt lộ ra từ miệng vết thương, Hàn Tú Tú khiếp sợ, cẩn thận hỏi∶ “Đau không ạ?”
Ba từ đơn giản khiến Hàn Liệt sững sờ tại chỗ, không thể trách anh không có kiến thức, chủ yếu là từ khi đón Hàn Tú Tú trở về, số lần con bé nói chuyện với anh dùng hai tay đếm vẫn còn thừa, huống chi là chủ động quan tâm đến anh, Hàn Liệt suýt nữa nghi tai mình có vấn đề
Đưa mắt, thấy Hàn Tú Tú đang nhìn mình đầy quan tâm, lúc này anh mới có phản ứng, lập tức muốn nói không đau.
Anh là cha, muốn giữ gìn hình tượng trước mặt các con, hơn nữa anh cũng không muốn Hàn Tú Tú lại giống như ngày hôm qua, cảm thấy anh đến một cái cặp gắp than cũng cầm không nổi, thế thì thật mất mặt lắm.
Vừa định mạnh mẽ nói “Không đau”, đột nhiên trên chân bị ai đó dẫm, Hàn Liệt không kịp chuẩn bị, nháy mắt đau đến hít hà.
Liễu Tố Tố nhíu mày∶ “Nhìn đi, cha con đau đến mức này rồi, khó chịu biết bao.”
Hàn Tú Tú thấy sắc mặt Hàn Liệt xanh mét, cho rằng cha thật sự rất đau, vội cúi đầu nhẹ nhàng lên miệng vết thương vài cái.
Hàn Liệt trợn mắt há hốc mồm, quên cả đau đớn dưới chân.
Hàn Tú Tú nhỏ giọng giải thích∶ “Dì nói thổi sẽ không đau nữa.”
Thấy Hàn Liệt không có phản ứng gì, Liễu Tố Tố chỉ có thể nói∶ “Tú Tú giỏi quá, thấy cha đau thì thổi phù phù, con lại đi rót cho cha chén nước được không?”
“Vâng!” Hàn Tú Tú tưởng biện pháp của mình thật sự hữu dụng, trong lòng vui vẻ cực kỳ, vội vàng gật gật đầu chạy đến nhà chính rót nước.
Lúc này Liễu Tố Tố mới hận sắt không thành thép đập Hàn Liệt một cái∶ “Anh ngây ngốc làm gì, con đang nói chuyện với anh đó!”
Hàn Liệt đã phục hồi tinh thần lại∶ “Tôi thấy hơi kinh ngạc.” Nói xong đột nhiên nhớ tới gì đó, “Vừa nãy em dẫm tôi làm gì?”
Liễu Tố Tố hỏi ngược lại, “Nếu tôi không dẫm, có phải anh định nói là không đau không? Thật vất vả Tú Tú mới tới quan tâm anh, anh lại lạnh như băng trả lời không đau, con bé sẽ đi mất đó. Trẻ con đều như vậy, có đôi khi anh phải hơi yếu thế một chút, để con cảm thấy mình có thể giúp đỡ, như vậy nó mới càng có cảm giác thành tựu biết không.”
Hàn Liệt vừa nghe, phát hiện đúng là như vậy, “Khó trách Tú Tú và Tiểu Cẩm đều thích em, hoá ra nuôi con còn cần đến kiến thức.”
Liễu Tố Tố trừng anh một cái∶ “Anh tưởng nuôi con nhẹ nhàng lắm hả? Đều ăn ngũ cốc hoa màu, có đứa trẻ tương lai là nhân tài, có đứa sau này lớn lên lại đi lạc lối, hoàn cảnh và cách giáo dục có ảnh hưởng rất lớn, tuy tôi không hy vọng xa vời có thể nuôi các con đều thành long thành phượng, nhưng cũng hy vọng mấy đứa nó có thể lớn lên khỏe mạnh, ít nhất là được sống một cuộc sống hạnh phúc.”
Đây đều là suy nghĩ của Liễu Tố Tố, cô vừa nói vừa tiếp tục bôi thuốc, không biết những lời mình nói mang đến bao nhiêu chấn động.
Đối với Hàn Liệt mà nói, Liễu Tố Tố nguyện ý giúp anh chăm hai đứa nhỏ, để cho bọn nó có thể ăn no uống tốt, lớn lên khỏe mạnh, anh cũng đã rất cảm kích rồi, lại không ngờ rằng cô nghiêm túc dạy dỗ các con như thế.
Thời gian Hàn Liệt ở nhà không nhiều lắm, nhưng anh cũng có thể cảm nhận được rằng, Liễu Tố Tố không chỉ là nói ngoài miệng mà thôi, cô nghĩ thế nào sẽ làm như vậy, cho nên chỉ trong 2 tháng ngắn ngủi đã khiến Hàn Cẩm và Hàn Tú Tú trở nên khác với trước kia.
Nhìn Hàn Tú Tú đang bưng nước cách đó không xa, Hàn Liệt rũ mắt, nghiêm túc nói∶ “Cảm ơn em, Tố Tố.”
Thanh trầm thấp mang theo chút khàn khàn vang bên tai, động tác Liễu Tố Tố cứng lại, hình như, đây là lần đầu tiên Hàn Liệt trịnh trọng kêu tên cô như vậy.
Cũng không biết có phải do trời quá nóng hay không, Liễu Tố Tố cảm thấy lỗ tai nóng lên, đợi một lúc mới nói∶ “Giờ đã biết tôi có bao nhiêu vất vả rồi chứ, để anh nộp hết tiền trợ cấp một chút cũng không lỗ đâu!”
Hàn Liệt sửng sốt, anh nói gì đến tiền trợ cấp sao?
Vừa lúc Hàn Tú Tú bước đến, người đàn ông đưa tay nhận lấy chén nước ánh mắt nóng rực mới biến mất, Liễu Tố Tố liền đứng lên∶ “Được rồi, đã bôi thuốc xong rồi, Tú Tú gọi Tiểu Cẩm ra đây dì bôi thuốc luôn.”
Vết sẹo trên mặt Hàn Cẩm đã mờ gần hết, không bôi thuốc cũng không sao, nhưng Liễu Tố Tố sợ trời nóng trẻ con hay ra mồ hôi sẽ dễ bị nhiễm trùng, cho nên vẫn tiếp tục bôi, chờ khỏi hoàn toàn mới dừng lại.
Hàn Tú Tú lại nói∶ “Anh cả còn chưa trở về, Tiểu Trình cũng vậy ạ.”
“Vẫn chưa về?” Liễu Tố Tố nhìn quanh, đúng là không có ai, cô còn nghĩ sao hôm nay trong sân yên tĩnh thế. Nhưng mà chỉ đi lấy sữa bò, cô đi mua thịt đã về rồi, sao hai đứa vẫn chưa về, chẳng lẽ là chạy đi đâu chơi?
Rốt cuộc vẫn là trẻ con, Liễu Tố Tố không yên tâm, vừa định đến nhà ăn tìm thì thấy Trần Nam ngoài sân∶ “Chị dâu.”
Liễu Tố Tố tưởng cô ấy tìm mình có việc, đi qua mới thấy phía sau cô ấy có ba 'con mèo' bản thỉu, bùn đất đầy người, đến tóc cũng toàn là bùn, quần áo thì thủng lỗ chỗ, chỉ có thể dựa vào nụ cười trên mặt mới có thể nhận ra, nào có con mèo nào, rõ ràng chính là Hàn Cẩm, Hàn Trình và Ngưu Đản.
“Có chuyện gì vậy? Ngã sao?” Liễu Tố Tố tưởng mình bị hoa mắt.
“Không phải ngã đâu, mấy đứa nó đi đánh nhau đó!” Trần Nam nhíu mày.
***
Cô ấy mới vừa trở về không bao lâu thì có một thím vội vàng chạy tới, nói con cô đang đánh nhau với con nhà người ta, Trần Nam hoảng sợ, cũng không rảnh chạy đi tìm Liễu Tố Tố, vội vàng chạy tới nhà ăn.
Lúc cô ấy đến nơi, hội đánh nhau đã bị người lớn tách ra, chỉ có Thiết Đản, Hàn Cẩm, Hàn Trình đứng ở đằng kia, Trần Nam tưởng ba đứa nó đánh nhau, thím đến gọi cô ấy liền nói∶ “Không phải ba đứa nó, là đánh nhau với Tiểu Lộ, thằng bé đó đã đi về rồi.”
***
Lúc Trần Nam nhắc đến cái tên “Tiểu Lộ”, biểu tình trên mặt rõ ràng có chút không thích hợp, nhưng lúc này mặt mày mấy đứa nhỏ đều xám như tro, cũng không biết đến tột cùng là bị thương ở chỗ nào, Liễu Tố Tố liền không hỏi nhiều, bảo Trần Nam dắt Ngưu Đản về trước.
Không chỉ cô ấy, cô cũng có hai đứa bé cần dạy dỗ đây.
Hiện tại nhà cô dùng bếp đất, vì để tiện đều sẽ đặt một lu nước nhỏ bên cạnh nồi, lúc nhóm lửa nấu cơm, nước cũng theo đó mà nóng lên.
Hàn Liệt đi tiếp nước ấm, anh dùng một tay xách nước cũng không thành vấn đề, Liễu Tố Tố cũng không ngăn cản, lấy một nắm bồ kết ra để Hàn Tiền và Hàn Tú Tú đập nát, sau đó lại vào trong phòng đem quần áo sạch của hai đứa nhỏ ra.
Lũ trẻ đều biết khi người lớn không nói lời nào mới là dọa người nhất, Hàn Tiền cũng không dám hỏi gì, vội vàng cùng Hàn Tú Tú đảo bồ kết.
Chuẩn bị xong, Hàn Liệt đem nước ấm vào phòng tắm, Liễu Tố Tố giữ một cánh cửa, hướng về phía hai đứa nhỏ nói∶ “Cởi quần áo ra.”
Hàn Trình lần đầu tiên thấy nương nghiêm túc như vậy, sợ hãi hỏi∶ “Nương, nương giận sao?”
Liễu Tố Tố đúng là hơi giận, nhưng tình huống của Hàn Cẩm vừa mới tốt lên một ít, cô cũng không dám phát hỏa, lỡ may dọa tới thằng bé thì sao bây giờ. Chỉ có thể kiềm chế tính tình, “Không giận, cởi quần áo ra trước đã.”
Hai đứa nhóc không dám trì hoãn, vội vàng cởi bộ quần áo rách xuống, Liễu Tố Tố dội nước ấm từ đầu đến chân tắm cho bọn nó, qua hai lần nước trên người mới sạch bùn, sau khi có thể thấy rõ cái mắt mũi cô mới dừng lại.
Tiền điện khá đắt, trong phòng tắm lắp đèn nhưng cũng tiếc không mở, Liễu Tố Tố dặn Hàn Liệt để trống một chỗ trên nóc nhà làm cửa sổ, ánh sáng xuyên qua đó chiếu vào, không cần bật đèn cũng có thể nhìn thấy.
Nương theo ánh mặt trời, Liễu Tố Tố tỉ mỉ đánh giá hai đứa nhỏ một phen, sau khi xác định trừ trên mặt có 2 vết cào, trên đùi và cánh tay xanh tím ba bốn chỗ, thì không còn chỗ nào bị thương nữa, cục đá trong lòng rốt cục cũng rơi xuống.
Trong nhà nhiều con trai, tuy tuổi còn nhỏ nhưng Liễu Tố Tố đều sẽ không tắm cho bọn nó, trừ phi trên người bẩn không chịu được. Thình lình bị nương kiểm tra như vậy, dù là Hàn Cẩm hay Hàn Trình đều thấy thẹn thùng.
Hàn Trình che mông lại, đỏ mặt nói∶ “Nương, con có thể mặc quần áo không?”
“Có thể, mặc quần áo xong thì ra đây.”
Vừa rồi Liễu Tố Tố chưa hỏi gì là lo lắng con bị thương, giờ kiểm tra không có việc gì, định sẽ bắt đầu tính sổ.
Vì thế chờ hai đứa mặc quần áo đi ra, liền phát hiện Liễu Tố Tố dọn ghế ngồi ở giữa sân, nâng nâng cằm: “Lại đây nói với nương xem, sao hôm nay đi đánh nhau.”
Hàn Trình ngượng ngùng xoắn xít∶ “Nương, con không muốn nói đâu, mất mặt quá đi.”
“Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị.”
“Con nói con nói!” Mặt mũi là cái gì, có thể giữ được mông mới là quan trọng nhất!
“Là cái người tên Tiểu Lộ kia, thật là đáng ghét, đầu tiên là đi đến ép người con...”
***
Người đặt sữa bò ngày càng nhiều, dù là sáng sớm đi qua cũng cần xếp hàng, ngày đầu tiên Hàn Trình tới cũng có chút khẩn trương, nhưng sau thành công ngày hôm qua, nó cảm thấy mình quá lợi hại, hôm nay làm rất nhẹ nhàng, đặt thùng sữa bò xuống đất thảo luận với Thiết Đản xem ai hoạ báo lợi hại hơn. Đột nhiên có một thằng bé chạy vọt tới làm đổ thùng sữa bò của Hàn Trình, Hàn Trình bắt dựng lên mà người đó không chịu, rồi hai người xông vào đẩy nhau. Vốn dĩ sẽ không có chuyện gì, nhưng Ngưu Đản tính cách xúc động, không muốn thấy bạn mình bị bắt nạt, vén tay áo lên đánh nhau với Tiểu Lộ.
Thật không ngờ Ngưu Đản bị đánh đến kêu oai oái, Hàn Trình cũng không chịu được, đầu óc nóng lên cũng vọt qua đi muốn giúp Ngưu Đản, chuyện xấu hổ đã tới rồi, hai đứa nó cùng đánh mà vẫn không phải đối thủ của Tiểu Lộ.
Cuối cùng vẫn nhờ Hàn Cẩm xông lên 'cứu' bọn nó từ tay Tiểu Lộ ra.
“Anh cả lợi hai lắm ó, em cùng Thiết Đản đều đánh không thắng Tiểu Lộ đâu, anh cả ra vài chiêu đã ấn Tiểu Lộ nằm sấp xuống rồi!” Hàn Trình hai mắt sáng rực nhìn về phía Hàn Cẩm.
Hàn Tiền không tin∶ “Anh cả ghê vậy sao?”
“Em không lừa anh đâu, anh cả như vầy... như vầy... lại như vầy... Thế là đánh bại Tiểu Lộ luôn...”
Mắt thấy đại hội hỏi tội sắp trở thành buổi họp mặt fan, Liễu Tố Tố vội ngăn lại∶ “Được rồi, được rồi.”
“Nương, nương muốn đánh con sao?” Hàn Trình khẩn trương hỏi.
“Hôm nay nương không đánh con, nhưng nương có ba việc muốn nói, nếu các con có thể nhớ kỹ, nương liền không đánh.”
Hàn Trình lập tức gật gật đầu, Liễu Tố Tố nhìn về phía hai đứa nhỏ khác, “Tiểu Tiền cùng Tú Tú cũng thế.”
“Đầu tiên, hôm nay đánh nhau là không đúng, nếu xảy ra chuyện không được lập tức động thủ, các con có thể qua tách Thiết Đản và Tiểu Lộ ra giống như hôm nay, nếu không được thì tìm người lớn xin giúp đỡ.
Thứ hai, nếu có người bắt nạt các con, lúc cần động thủ cũng không thể trực tiếp đưa mặt ra chịu đòn, lỡ chọc vào mắt hay đập vào đầu thì sao? Đây chính là việc cả đời đấy.”
Liễu Tố Tố nói xong, thấy mấy đứa nhỏ đều cúi thấp đầu, lại nói tiếp∶ “Thứ ba, có một việc khiến nương rất vui, đó chính là Tiểu Cẩm biết giúp đỡ Tiểu Trình, không một mình đi về. Nương đã nói các con là người một nhà, bất cứ lúc nào cũng phải giúp đỡ lẫn nhau, dù có mâu thuẫn cũng phải đem về nhà giải quyết, nhớ chưa?”
Bốn đứa nhỏ đều gật gật đầu.
“Được rồi, có thưởng có phạt, lần này chỉ trừ hai đứa các con 4 ngôi sao.” Liễu Tố Tố nói xong, đi vào phòng xé 4 ngôi sao xuống.
Hàn Trình tức khắc cảm thấy như đang xé thịt của nó vậy, đau lòng quá!
Hàn Liệt lúc này đã trở lại, Liễu Tố Tố hỏi∶ “Ngưu Đản không sao chứ?”
Vừa rồi sợ Ngưu Đản bị thương, Liễu Tố Tố bảo anh qua đó nhìn xem. Hàn Liệt lắc đầu∶ “Không sao, thằng nhóc kia người ngợm chắc nịch. Đúng rồi, thằng bé nhờ cha thay nó cảm ơn Tiểu Cẩm đã bảo vệ sữa bò đó.”
Lúc Hàn Trình và Tiểu Lộ đang đẩy nhau, Hàn Cẩm với Ngưu Đản giữ chặt sữa bò trong tay. Sau thấy hai người cứ đẩy tới đẩy lui, Ngưu Đản liền chạy qua, không còn quan tâm sữa bò nữa, vẫn là Hàn Cẩm cẩn thận đem sữa bò để lên bậc thang, xác định sữa sẽ không bị đổ mới vọt ra cứu hai em.
Liễu Tố Tố rất kinh ngạc vì Hàn Cẩm còn nhỏ tuổi đã làm việc chu toàn như vậy.
Hàn Cẩm ngượng ngùng nói∶ “Dì nói... lãng phí lương thực là không đúng.”
Úi da!
Liễu Tố Tố thật đúng là kinh hỉ cực kỳ, ôm Hàn Cẩm vào lòng, xoa xoa đầu nó∶ “Tiểu Cẩm giỏi quá! Bất cứ lúc nào cũng không được lãng phí lương thực! Tới đây, dì cho con thêm một ngôi sao nha.”
Hàn Trình cũng vội vàng xin∶ “Nương, con thì sao... con thì sao!”
“Con thì không có ngôi sao, tuy nhiên để bồi thường cho con, hôm nay nương có thể cho con thêm nửa chén trà sữa.”
Hàn Trình nghĩ nghĩ, cũng được, dù sao nó muốn ngôi sao cũng là vì đổi trà sữa mà, “Vâng ạ!”
Cô ấy khiếp sợ không phải bởi vì không biết việc này, mà là không nghĩ tới Liễu Tố Tố có mục đích như thế, nguyên nhân cũng rất đơn giản, đồng ruộng quân khu tuy rằng phạm vi tương đối rộng lớn, nhưng phương diện phân bón thật đúng là rất thiếu, bể tự hoại chính là dùng với mục đích bón phân, nhưng đừng nói đến ruộng quân đội, ngay cả ruộng cá nhân cũng không đủ dùng.
Với lại ruộng không thể chỉ dùng mỗi phân tới bón, Trần Nam nhờ nhà mẹ đẻ ở gần nên việc ngoài ruộng không cần quá lo lắng, nhưng dù sao cô ấy cũng lớn lên ở nông thôn, đối với việc bón phân cũng coi như có hiểu biết.
Phân chuồng đúng là có hữu dụng, nhưng dùng nhiều cũng không có hiệu quả quá lớn, không chỉ kém hơn phân hóa học, mà mùi của nó cũng khó chịu, đặc biệt vào mùa hè, bị nắng phơi vả một ngày càng gay mũi hơn.
Trần Nam cho rằng Liễu Tố Tố vừa tới, không rõ chuyện này lắm, cùng cô nói một hồi, nào biết Liễu Tố Tố cười cười∶ “Chị biết, nhưng hiện tại chị có một biện pháp khác, nói không chừng có thể có tác dụng.”
Trần Nam∶ “Biện pháp gì?”
“Hầm biogas (hầm khí sinh học).”
Đúng vậy, Liễu Tố Tố đã sớm nghĩ đến hầm biogas.
Nông dân đều biết phân nhà nông có tác dụng không lớn, lại không rõ nguyên nhân vì sao, chủ yếu là do chất hữu cơ dinh dưỡng kém, cho nên rất nhiều lúc không thể không dùng phân hóa học. Nhưng phân hóa học không chỉ cần tiền mua mà còn có nhược điểm nhất định, Liễu Tố Tố đã cố ý hỏi qua đoàn trưởng Trương, tiền mua phân hóa học là quân đội trả.
Mà hầm biogas thì không như vậy, tuy giai đoạn đầu xây dựng nhất định sẽ mất phí, nhưng chỉ cần xây xong, không chỉ có thể hạ thấp nhu cầu sử dụng phân hóa học, quan trọng nhất chính là khí mêtan sinh ra chủ yếu dựa vào phân chuồng, phí tổn xấp xỉ bằng 0, làm một mẻ khoẻ cả đời, cũng không ảnh hưởng đến môi trường.
Quân khu khô hạn, rất ít đầm lầy hoặc đất ngập nước, cho nên Trần Nam chưa nghe qua hai từ ‘khí mêtan’ này bao giờ, Liễu Tố Tố chỉ có thể giải thích đơn giản, cô ấy nghe chỗ hiểu chỗ không nhưng cũng biết đây là thứ tốt.
Không cần tiền lại có thể màu mỡ, nếu thành công, chẳng phải lương thực sẽ càng nhiều hơn sao!
“Nhưng không phải chúng ta có bể tự hoại sao?”
“Đúng là có, nhưng là hiện tại không thể dùng.”
Ban đầu Liễu Tố Tố cũng nghĩ tới việc trực tiếp dùng bể tự hoại, nhưng cô chỉ biết về hầm biogas chứ trước nay chưa chân chính sử dụng qua lần nào, không thể xác định được hiệu quả của bể tự hoại có bằng hay không. Hầm biogas trong nhà cô mới xây xong không bao lâu, cần một thời gian nữa mới biết được.
Thêm vào đó, không lâu nữa sẽ có mưa to, hiện tại đúng là lúc mọi người bón phân ngoài ruộng, bể tự hoại mỗi ngày đều có người sử dụng, nếu cô dưới tình huống xác định chạy chiếm nơi đó nói muốn làm hầm gì đó, khẳng định sẽ có người có ý kiến.
Cho nên cách tốt nhất chính là thử nghiệm bên trại chăn nuôi trước, nếu thật sự làm được lại cải tạo bể tự hoại cũng không muộn.
Liễu Tố Tố giải thích xong, quay đầu lại thấy Trần Nam nhìn mình cảm thán∶ “Chị, em quyết định rồi, em nhất định phải cho Tiểu Điềm đi học, nếu về sau nó được bằng một nửa của chị em cũng thấy mãn nguyện rồi!”
Liễu Tố Tố định nói nào có khoa trương như vậy, nhưng sau đó lại phát hiện có điểm không thích hợp∶ “Ban đầu em... không định cho Tiểu Điềm đi học hả?”
Trần Nam cười khổ∶ “Sao có thể chứ, em với Tiểu Quân tuy không có bằng cấp văn hóa gì, nhưng chắc chắn sẽ hà khắc con cái ở chuyện học hành, là do mẹ chồng em, bà ấy vẫn luôn phản đối việc bọn em đưa Tiểu Điềm đến trường.”
Tiểu Điềm bằng Hàn Tú Tú, mới hơn 4 tuổi, còn chưa tới tuổi đi học, nhưng trong nhà đông con, sau khi Trần Nam sinh Thiết Đản đã nghĩ đến chuyện tiết kiệm tiền về sau cho 3 đứa đi học. Mẹ chồng cô vừa nghe đã lập tức phản đối, nói học cái gì mà học, học thì có ích lợi gì?
Trần Nam cho rằng bà ấy phản đối việc tất cả trẻ con trong nhà đều đi học, đang muốn giải thích, mẹ chồng liền nói tiếp∶ “... Học nhiều cũng thành người nhà khác.”
Trần Nam lúc này mới hiểu, không phải bà ấy không muốn cho bọn trẻ đi học, bà ấy chỉ không muốn cho Tiểu Điềm đi học thôi.
Trần Nam tuy không nói mình coi trọng con gái bao nhiêu, nhưng đều là con mình sinh ra, dựa vào đâu mà Ngưu Đản cùng Thiết Đản có thể đi học, Tiểu Điềm lại không thể đi?
Cũng là vì chuyện này mà hai người cãi nhau một trận lớn, sau khi cô ấy hết cữ thì mẹ chồng lập tức đi về, Hình Tiểu Quân không biết việc này, hỏi nương hắn đang yên đang lành tại sao lại về.
“Không phải Trần Nam nói con gái đi học có ích sao? Vậy để con bé kia đi mà chăm sóc cô ta!”
Liễu Tố Tố nghe xong mới hiểu vì sao lần trước Trần Nam nhắc tới mẹ chồng lại ấp úng.
Trần Nam∶ “Chị, chị có cảm thấy em làm vậy là không đúng hay không?”
Thật ra cô ấy biết rõ, rất nhiều nhà sẽ không cho con gái đi học, cảm thấy không đáng, lúc đầu cô nói như vậy cũng có chút muốn phân cao thấp với mẹ chồng mà thôi, sau này thấy Liễu Tố Tố có tài năng mới càng ngày càng kiên định với ý tưởng này.
Liễu Tố Tố cười∶ “Em biết vì sao chị lại có thể học được đến đại học không?”
“Vì sao?”
“Đều là nhờ nương chị, bà ấy cắn răng cho chị đi học, nếu không có bà, có lẽ đến một chữ chị cũng không biết, lấy đâu ra bản lĩnh kiếm tiền?”
Chỉ khi con người hiểu được tầm quan trọng của việc đọc sách, họ mới biết lợi ích từ việc đọc sách lớn thế nào.
Quả nhiên, nghe Liễu Tố Tố nói như vậy, Trần Nam lập tức gật đầu∶ “Chị nói đúng, em cũng cảm thấy Tiểu Điềm thông minh hơn Ngưu Đản, nói không chừng về sau nó là người có tiền đồ nhất nhà em thì sao, em nhất định phải cho con bé đi học, đến lúc đó cho bà nội nó tức chết!”
Tưởng tượng đến viễn cảnh kia, Trần Nam vui vẻ bật cười.
Vừa đi vừa nói chuyện, hai người rất nhanh đã về đến nhà, Liễu Tố Tố mới vừa bước vào cửa, Hàn Tú Tú liền chạy tới muốn giúp cô cầm sọt.
Nhờ Trần Nam tay mắt lanh lẹ, lúc này sọt ngoài 1 cân thịt còn có 2 cân xương, hơn nữa Liễu Tố Tố còn mua thêm nội tạng, sợ con bé không cầm được, liền nói∶
“Tú Tú cùng Tiểu Tiền đi xếp bếp được không, dì muốn hầm canh.”
Tiếng Hàn Liệt truyền đến∶ “Đợi lát hãy dùng, tôi mới lấy ít bùn trát lên bếp, một lúc nữa là khô.”
Liễu Tố Tố muốn trực tiếp xây luôn bếp lò, xếp bếp gạch khá phiền toái, mà cô cũng sợ không an toàn, nhưng cô không biết trát bùn, sau đó Hàn Liệt lại bị thương nên không đề qua việc này, lúc này nhìn bếp đã xây xong, cô hoảng sợ hỏi∶ “Sao hôm nay đã bắt đầu làm việc rồi, tay anh không có việc gì chứ?”
Giọng Liễu Tố Tố có chút sốt ruột, nhưng Hàn Liệt nghe lại không hề mất kiên nhẫn, ngược lại trong lòng còn thấy ấm áp, “Không có việc gì đâu, dùng một tay là đủ rồi.”
Anh bị thương tay trái, không khó khăn.
Tuy là anh nói thế nhưng Liễu Tố Tố vẫn không yên tâm, đi qua nhìn một lượt, xác định không có việc gì mới nói∶ “Vẫn là phải cẩn thận, thương gân động cốt 100 ngày.”
Hàn Liệt bị thương tương đối nặng, thạch cao phải nửa tháng nữa mới có thể gỡ, không nhìn thấy vết thương bên trong nhưng miệng vết thương ở khuỷu tay nhìn vẫn thập phần dữ tợn, có mấy chỗ còn có thể nhìn thấy đường kẻ màu đen.
Liễu Tố Tố chưa từng bị thương nặng như vậy, dù Hàn Liệt nói không nói ra, ngay cả lúc hôm qua Hình Tiểu Quân qua xin lỗi anh còn cười an ủi vài câu, nhưng cô cũng biết nhất định là rất khó chịu.
Biết là anh đang chịu đựng, nhưng Liễu Tố Tố cũng không thể đau thay anh, chỉ có thể giúp anh bôi thuốc thêm vài lần, cố gắng để miệng vết thương mau khỏi.
Cô để sọt vào trong phòng bếp, lại lấy nước thuốc từ nhà chính ra, sợ làm đau Hàn Liệt, động tác của cô đặc biệt nhẹ nhàng, cẩn thận chà lau bốn phía miệng vết thương.
Hàn Tú Tú vẫn luôn đi theo sau Liễu Tố Tố, lúc này tự nhiên cũng thấy được từng vết thương, bởi vì không dám tới gần Hàn Liệt, cho nên đây vẫn là lần đầu tiên cô bé nhìn thấy vết thương của cha có bao nhiêu nghiêm trọng, nhìn phần da thịt lộ ra từ miệng vết thương, Hàn Tú Tú khiếp sợ, cẩn thận hỏi∶ “Đau không ạ?”
Ba từ đơn giản khiến Hàn Liệt sững sờ tại chỗ, không thể trách anh không có kiến thức, chủ yếu là từ khi đón Hàn Tú Tú trở về, số lần con bé nói chuyện với anh dùng hai tay đếm vẫn còn thừa, huống chi là chủ động quan tâm đến anh, Hàn Liệt suýt nữa nghi tai mình có vấn đề
Đưa mắt, thấy Hàn Tú Tú đang nhìn mình đầy quan tâm, lúc này anh mới có phản ứng, lập tức muốn nói không đau.
Anh là cha, muốn giữ gìn hình tượng trước mặt các con, hơn nữa anh cũng không muốn Hàn Tú Tú lại giống như ngày hôm qua, cảm thấy anh đến một cái cặp gắp than cũng cầm không nổi, thế thì thật mất mặt lắm.
Vừa định mạnh mẽ nói “Không đau”, đột nhiên trên chân bị ai đó dẫm, Hàn Liệt không kịp chuẩn bị, nháy mắt đau đến hít hà.
Liễu Tố Tố nhíu mày∶ “Nhìn đi, cha con đau đến mức này rồi, khó chịu biết bao.”
Hàn Tú Tú thấy sắc mặt Hàn Liệt xanh mét, cho rằng cha thật sự rất đau, vội cúi đầu nhẹ nhàng lên miệng vết thương vài cái.
Hàn Liệt trợn mắt há hốc mồm, quên cả đau đớn dưới chân.
Hàn Tú Tú nhỏ giọng giải thích∶ “Dì nói thổi sẽ không đau nữa.”
Thấy Hàn Liệt không có phản ứng gì, Liễu Tố Tố chỉ có thể nói∶ “Tú Tú giỏi quá, thấy cha đau thì thổi phù phù, con lại đi rót cho cha chén nước được không?”
“Vâng!” Hàn Tú Tú tưởng biện pháp của mình thật sự hữu dụng, trong lòng vui vẻ cực kỳ, vội vàng gật gật đầu chạy đến nhà chính rót nước.
Lúc này Liễu Tố Tố mới hận sắt không thành thép đập Hàn Liệt một cái∶ “Anh ngây ngốc làm gì, con đang nói chuyện với anh đó!”
Hàn Liệt đã phục hồi tinh thần lại∶ “Tôi thấy hơi kinh ngạc.” Nói xong đột nhiên nhớ tới gì đó, “Vừa nãy em dẫm tôi làm gì?”
Liễu Tố Tố hỏi ngược lại, “Nếu tôi không dẫm, có phải anh định nói là không đau không? Thật vất vả Tú Tú mới tới quan tâm anh, anh lại lạnh như băng trả lời không đau, con bé sẽ đi mất đó. Trẻ con đều như vậy, có đôi khi anh phải hơi yếu thế một chút, để con cảm thấy mình có thể giúp đỡ, như vậy nó mới càng có cảm giác thành tựu biết không.”
Hàn Liệt vừa nghe, phát hiện đúng là như vậy, “Khó trách Tú Tú và Tiểu Cẩm đều thích em, hoá ra nuôi con còn cần đến kiến thức.”
Liễu Tố Tố trừng anh một cái∶ “Anh tưởng nuôi con nhẹ nhàng lắm hả? Đều ăn ngũ cốc hoa màu, có đứa trẻ tương lai là nhân tài, có đứa sau này lớn lên lại đi lạc lối, hoàn cảnh và cách giáo dục có ảnh hưởng rất lớn, tuy tôi không hy vọng xa vời có thể nuôi các con đều thành long thành phượng, nhưng cũng hy vọng mấy đứa nó có thể lớn lên khỏe mạnh, ít nhất là được sống một cuộc sống hạnh phúc.”
Đây đều là suy nghĩ của Liễu Tố Tố, cô vừa nói vừa tiếp tục bôi thuốc, không biết những lời mình nói mang đến bao nhiêu chấn động.
Đối với Hàn Liệt mà nói, Liễu Tố Tố nguyện ý giúp anh chăm hai đứa nhỏ, để cho bọn nó có thể ăn no uống tốt, lớn lên khỏe mạnh, anh cũng đã rất cảm kích rồi, lại không ngờ rằng cô nghiêm túc dạy dỗ các con như thế.
Thời gian Hàn Liệt ở nhà không nhiều lắm, nhưng anh cũng có thể cảm nhận được rằng, Liễu Tố Tố không chỉ là nói ngoài miệng mà thôi, cô nghĩ thế nào sẽ làm như vậy, cho nên chỉ trong 2 tháng ngắn ngủi đã khiến Hàn Cẩm và Hàn Tú Tú trở nên khác với trước kia.
Nhìn Hàn Tú Tú đang bưng nước cách đó không xa, Hàn Liệt rũ mắt, nghiêm túc nói∶ “Cảm ơn em, Tố Tố.”
Thanh trầm thấp mang theo chút khàn khàn vang bên tai, động tác Liễu Tố Tố cứng lại, hình như, đây là lần đầu tiên Hàn Liệt trịnh trọng kêu tên cô như vậy.
Cũng không biết có phải do trời quá nóng hay không, Liễu Tố Tố cảm thấy lỗ tai nóng lên, đợi một lúc mới nói∶ “Giờ đã biết tôi có bao nhiêu vất vả rồi chứ, để anh nộp hết tiền trợ cấp một chút cũng không lỗ đâu!”
Hàn Liệt sửng sốt, anh nói gì đến tiền trợ cấp sao?
Vừa lúc Hàn Tú Tú bước đến, người đàn ông đưa tay nhận lấy chén nước ánh mắt nóng rực mới biến mất, Liễu Tố Tố liền đứng lên∶ “Được rồi, đã bôi thuốc xong rồi, Tú Tú gọi Tiểu Cẩm ra đây dì bôi thuốc luôn.”
Vết sẹo trên mặt Hàn Cẩm đã mờ gần hết, không bôi thuốc cũng không sao, nhưng Liễu Tố Tố sợ trời nóng trẻ con hay ra mồ hôi sẽ dễ bị nhiễm trùng, cho nên vẫn tiếp tục bôi, chờ khỏi hoàn toàn mới dừng lại.
Hàn Tú Tú lại nói∶ “Anh cả còn chưa trở về, Tiểu Trình cũng vậy ạ.”
“Vẫn chưa về?” Liễu Tố Tố nhìn quanh, đúng là không có ai, cô còn nghĩ sao hôm nay trong sân yên tĩnh thế. Nhưng mà chỉ đi lấy sữa bò, cô đi mua thịt đã về rồi, sao hai đứa vẫn chưa về, chẳng lẽ là chạy đi đâu chơi?
Rốt cuộc vẫn là trẻ con, Liễu Tố Tố không yên tâm, vừa định đến nhà ăn tìm thì thấy Trần Nam ngoài sân∶ “Chị dâu.”
Liễu Tố Tố tưởng cô ấy tìm mình có việc, đi qua mới thấy phía sau cô ấy có ba 'con mèo' bản thỉu, bùn đất đầy người, đến tóc cũng toàn là bùn, quần áo thì thủng lỗ chỗ, chỉ có thể dựa vào nụ cười trên mặt mới có thể nhận ra, nào có con mèo nào, rõ ràng chính là Hàn Cẩm, Hàn Trình và Ngưu Đản.
“Có chuyện gì vậy? Ngã sao?” Liễu Tố Tố tưởng mình bị hoa mắt.
“Không phải ngã đâu, mấy đứa nó đi đánh nhau đó!” Trần Nam nhíu mày.
***
Cô ấy mới vừa trở về không bao lâu thì có một thím vội vàng chạy tới, nói con cô đang đánh nhau với con nhà người ta, Trần Nam hoảng sợ, cũng không rảnh chạy đi tìm Liễu Tố Tố, vội vàng chạy tới nhà ăn.
Lúc cô ấy đến nơi, hội đánh nhau đã bị người lớn tách ra, chỉ có Thiết Đản, Hàn Cẩm, Hàn Trình đứng ở đằng kia, Trần Nam tưởng ba đứa nó đánh nhau, thím đến gọi cô ấy liền nói∶ “Không phải ba đứa nó, là đánh nhau với Tiểu Lộ, thằng bé đó đã đi về rồi.”
***
Lúc Trần Nam nhắc đến cái tên “Tiểu Lộ”, biểu tình trên mặt rõ ràng có chút không thích hợp, nhưng lúc này mặt mày mấy đứa nhỏ đều xám như tro, cũng không biết đến tột cùng là bị thương ở chỗ nào, Liễu Tố Tố liền không hỏi nhiều, bảo Trần Nam dắt Ngưu Đản về trước.
Không chỉ cô ấy, cô cũng có hai đứa bé cần dạy dỗ đây.
Hiện tại nhà cô dùng bếp đất, vì để tiện đều sẽ đặt một lu nước nhỏ bên cạnh nồi, lúc nhóm lửa nấu cơm, nước cũng theo đó mà nóng lên.
Hàn Liệt đi tiếp nước ấm, anh dùng một tay xách nước cũng không thành vấn đề, Liễu Tố Tố cũng không ngăn cản, lấy một nắm bồ kết ra để Hàn Tiền và Hàn Tú Tú đập nát, sau đó lại vào trong phòng đem quần áo sạch của hai đứa nhỏ ra.
Lũ trẻ đều biết khi người lớn không nói lời nào mới là dọa người nhất, Hàn Tiền cũng không dám hỏi gì, vội vàng cùng Hàn Tú Tú đảo bồ kết.
Chuẩn bị xong, Hàn Liệt đem nước ấm vào phòng tắm, Liễu Tố Tố giữ một cánh cửa, hướng về phía hai đứa nhỏ nói∶ “Cởi quần áo ra.”
Hàn Trình lần đầu tiên thấy nương nghiêm túc như vậy, sợ hãi hỏi∶ “Nương, nương giận sao?”
Liễu Tố Tố đúng là hơi giận, nhưng tình huống của Hàn Cẩm vừa mới tốt lên một ít, cô cũng không dám phát hỏa, lỡ may dọa tới thằng bé thì sao bây giờ. Chỉ có thể kiềm chế tính tình, “Không giận, cởi quần áo ra trước đã.”
Hai đứa nhóc không dám trì hoãn, vội vàng cởi bộ quần áo rách xuống, Liễu Tố Tố dội nước ấm từ đầu đến chân tắm cho bọn nó, qua hai lần nước trên người mới sạch bùn, sau khi có thể thấy rõ cái mắt mũi cô mới dừng lại.
Tiền điện khá đắt, trong phòng tắm lắp đèn nhưng cũng tiếc không mở, Liễu Tố Tố dặn Hàn Liệt để trống một chỗ trên nóc nhà làm cửa sổ, ánh sáng xuyên qua đó chiếu vào, không cần bật đèn cũng có thể nhìn thấy.
Nương theo ánh mặt trời, Liễu Tố Tố tỉ mỉ đánh giá hai đứa nhỏ một phen, sau khi xác định trừ trên mặt có 2 vết cào, trên đùi và cánh tay xanh tím ba bốn chỗ, thì không còn chỗ nào bị thương nữa, cục đá trong lòng rốt cục cũng rơi xuống.
Trong nhà nhiều con trai, tuy tuổi còn nhỏ nhưng Liễu Tố Tố đều sẽ không tắm cho bọn nó, trừ phi trên người bẩn không chịu được. Thình lình bị nương kiểm tra như vậy, dù là Hàn Cẩm hay Hàn Trình đều thấy thẹn thùng.
Hàn Trình che mông lại, đỏ mặt nói∶ “Nương, con có thể mặc quần áo không?”
“Có thể, mặc quần áo xong thì ra đây.”
Vừa rồi Liễu Tố Tố chưa hỏi gì là lo lắng con bị thương, giờ kiểm tra không có việc gì, định sẽ bắt đầu tính sổ.
Vì thế chờ hai đứa mặc quần áo đi ra, liền phát hiện Liễu Tố Tố dọn ghế ngồi ở giữa sân, nâng nâng cằm: “Lại đây nói với nương xem, sao hôm nay đi đánh nhau.”
Hàn Trình ngượng ngùng xoắn xít∶ “Nương, con không muốn nói đâu, mất mặt quá đi.”
“Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị.”
“Con nói con nói!” Mặt mũi là cái gì, có thể giữ được mông mới là quan trọng nhất!
“Là cái người tên Tiểu Lộ kia, thật là đáng ghét, đầu tiên là đi đến ép người con...”
***
Người đặt sữa bò ngày càng nhiều, dù là sáng sớm đi qua cũng cần xếp hàng, ngày đầu tiên Hàn Trình tới cũng có chút khẩn trương, nhưng sau thành công ngày hôm qua, nó cảm thấy mình quá lợi hại, hôm nay làm rất nhẹ nhàng, đặt thùng sữa bò xuống đất thảo luận với Thiết Đản xem ai hoạ báo lợi hại hơn. Đột nhiên có một thằng bé chạy vọt tới làm đổ thùng sữa bò của Hàn Trình, Hàn Trình bắt dựng lên mà người đó không chịu, rồi hai người xông vào đẩy nhau. Vốn dĩ sẽ không có chuyện gì, nhưng Ngưu Đản tính cách xúc động, không muốn thấy bạn mình bị bắt nạt, vén tay áo lên đánh nhau với Tiểu Lộ.
Thật không ngờ Ngưu Đản bị đánh đến kêu oai oái, Hàn Trình cũng không chịu được, đầu óc nóng lên cũng vọt qua đi muốn giúp Ngưu Đản, chuyện xấu hổ đã tới rồi, hai đứa nó cùng đánh mà vẫn không phải đối thủ của Tiểu Lộ.
Cuối cùng vẫn nhờ Hàn Cẩm xông lên 'cứu' bọn nó từ tay Tiểu Lộ ra.
“Anh cả lợi hai lắm ó, em cùng Thiết Đản đều đánh không thắng Tiểu Lộ đâu, anh cả ra vài chiêu đã ấn Tiểu Lộ nằm sấp xuống rồi!” Hàn Trình hai mắt sáng rực nhìn về phía Hàn Cẩm.
Hàn Tiền không tin∶ “Anh cả ghê vậy sao?”
“Em không lừa anh đâu, anh cả như vầy... như vầy... lại như vầy... Thế là đánh bại Tiểu Lộ luôn...”
Mắt thấy đại hội hỏi tội sắp trở thành buổi họp mặt fan, Liễu Tố Tố vội ngăn lại∶ “Được rồi, được rồi.”
“Nương, nương muốn đánh con sao?” Hàn Trình khẩn trương hỏi.
“Hôm nay nương không đánh con, nhưng nương có ba việc muốn nói, nếu các con có thể nhớ kỹ, nương liền không đánh.”
Hàn Trình lập tức gật gật đầu, Liễu Tố Tố nhìn về phía hai đứa nhỏ khác, “Tiểu Tiền cùng Tú Tú cũng thế.”
“Đầu tiên, hôm nay đánh nhau là không đúng, nếu xảy ra chuyện không được lập tức động thủ, các con có thể qua tách Thiết Đản và Tiểu Lộ ra giống như hôm nay, nếu không được thì tìm người lớn xin giúp đỡ.
Thứ hai, nếu có người bắt nạt các con, lúc cần động thủ cũng không thể trực tiếp đưa mặt ra chịu đòn, lỡ chọc vào mắt hay đập vào đầu thì sao? Đây chính là việc cả đời đấy.”
Liễu Tố Tố nói xong, thấy mấy đứa nhỏ đều cúi thấp đầu, lại nói tiếp∶ “Thứ ba, có một việc khiến nương rất vui, đó chính là Tiểu Cẩm biết giúp đỡ Tiểu Trình, không một mình đi về. Nương đã nói các con là người một nhà, bất cứ lúc nào cũng phải giúp đỡ lẫn nhau, dù có mâu thuẫn cũng phải đem về nhà giải quyết, nhớ chưa?”
Bốn đứa nhỏ đều gật gật đầu.
“Được rồi, có thưởng có phạt, lần này chỉ trừ hai đứa các con 4 ngôi sao.” Liễu Tố Tố nói xong, đi vào phòng xé 4 ngôi sao xuống.
Hàn Trình tức khắc cảm thấy như đang xé thịt của nó vậy, đau lòng quá!
Hàn Liệt lúc này đã trở lại, Liễu Tố Tố hỏi∶ “Ngưu Đản không sao chứ?”
Vừa rồi sợ Ngưu Đản bị thương, Liễu Tố Tố bảo anh qua đó nhìn xem. Hàn Liệt lắc đầu∶ “Không sao, thằng nhóc kia người ngợm chắc nịch. Đúng rồi, thằng bé nhờ cha thay nó cảm ơn Tiểu Cẩm đã bảo vệ sữa bò đó.”
Lúc Hàn Trình và Tiểu Lộ đang đẩy nhau, Hàn Cẩm với Ngưu Đản giữ chặt sữa bò trong tay. Sau thấy hai người cứ đẩy tới đẩy lui, Ngưu Đản liền chạy qua, không còn quan tâm sữa bò nữa, vẫn là Hàn Cẩm cẩn thận đem sữa bò để lên bậc thang, xác định sữa sẽ không bị đổ mới vọt ra cứu hai em.
Liễu Tố Tố rất kinh ngạc vì Hàn Cẩm còn nhỏ tuổi đã làm việc chu toàn như vậy.
Hàn Cẩm ngượng ngùng nói∶ “Dì nói... lãng phí lương thực là không đúng.”
Úi da!
Liễu Tố Tố thật đúng là kinh hỉ cực kỳ, ôm Hàn Cẩm vào lòng, xoa xoa đầu nó∶ “Tiểu Cẩm giỏi quá! Bất cứ lúc nào cũng không được lãng phí lương thực! Tới đây, dì cho con thêm một ngôi sao nha.”
Hàn Trình cũng vội vàng xin∶ “Nương, con thì sao... con thì sao!”
“Con thì không có ngôi sao, tuy nhiên để bồi thường cho con, hôm nay nương có thể cho con thêm nửa chén trà sữa.”
Hàn Trình nghĩ nghĩ, cũng được, dù sao nó muốn ngôi sao cũng là vì đổi trà sữa mà, “Vâng ạ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.