Thập Niên 60 Nuôi Con Ở Đại Viện
Chương 126: Chương 79-2
La Tử Phùng
25/06/2023
Editor: Sweetie
Ngay từ đầu Liễu Tố Tố cũng không nghĩ đến phương diện kia, có thể thật sự là vì Chung Nghệ ra ngoài, mọi người thấy cô ấy không tránh khỏi sẽ nói xấu, nhưng qua sự việc ngày hôm nay, có thể thấy mọi chuyện không đơn giản như thế.
Công việc ở đập chứa nước cũng xem như một miếng thịt mỡ, hiện tại mùa màng không tốt, mọi người đều muốn tìm việc kiếm ít tiền, đoàn trưởng Trương cũng biết nếu chọn người không được mọi người ủng hộ thì sẽ bị nói ra nói vào rất nhiều, bởi vậy ông cố ý tổ chức một hoạt động nhỏ.
Trong hoạt động này yêu cầu ứng viên thực hiện thử thách trước công khai, xem ai làm thuần thục nhất, làm tốt nhất sẽ được chọn.
Thử thách không khó, đơn giản chỉ là cắt cỏ cho cá ăn, bắt cá bán cá, quản lý hàng ngày, nghe có vẻ như ai cũng làm được, mọi người cũng đều cho là vậy, nhưng lúc làm mới thấy sự khác biệt.
Người làm khá tốt, người lại luống cuống tay chân.
Ví dụ như bắt cá, có người không biết rải lưới, chờ cả buổi mà không bắt được con cá nào, có người lại quá mạnh tay làm cá gỡ xuống bị tróc vảy, loại cá này rất dễ chết, mua mang về nhà thì không còn tươi nữa…
Nổi bật trong đám người là Chung Nghệ, không chỉ bắt cá nhanh mà lúc gỡ xuống, lũ cá vẫn có thể tung tăng bơi lội.
Lúc công bố kết quả, Chung Nghệ tất nhiên là được chọn. Cô ấy còn chưa kịp định thần thì Bao Phi Quyên đã kích động đứng lên: “Không thể nào!”
Tất cả mọi người lập tức nhìn về phía cô ta.
Bao Phi Quyên bất chấp ánh mắt dò xét của họ, hôm nay lúc nhìn thấy Chung Nghệ vẫn dám chường mặt ra ngoài, trong lòng cô ta đã cảm thấy có gì đó không ổn.
Chuyện gì thế này, không phải nói là Chung Nghệ sẽ không còn mặt mũi gặp người hay sao? Sao vẫn quang minh chính đại đứng ở đây thế?
Điều khiến cô ta bất ngờ hơn chính là, Chung Nghệ không chỉ quang minh chính đại đứng ở đây, còn đứng lên thể hiện kỹ năng, được đoàn trưởng Trương chọn!
Trong hai người được chọn, một người là Chung Nghệ, người còn lại là một quân tẩu, Bao Phi Quyên chờ mãi chờ mãi vẫn không thấy tên mình được xướng!
Mà hiện tại đoàn trưởng Trương đã đem chìa khóa căn nhà nhỏ bên cạnh đập chứa nước đưa cho Chung Nghệ và quân tẩu kia, vậy có nghĩa là về sau hai người họ sẽ cùng quản lý nơi này.
Bao Phi Quyên nhìn Chung Nghệ cầm chìa khóa, cười nói cảm ơn đoàn trưởng Trương như kẻ chiến thắng, trong lòng nhịn không nổi chỉ muốn trực tiếp đứng lên, chỉ vào mũi Chung Nghệ nói đồ phẩm hạnh không ra gì, không thể đảm nhiệm công việc này.
Nhưng cô ta vẫn còn giữ được chút lý trí, thở phì phò mấy hơi ra vẻ lơ đãng hỏi: “Nhưng mà Chung Nghệ này chưa kết hôn đã có con, ra ngoài làm việc không phải là đang làm chúng ta mất mặt hay sao?”
Bao Phi Quyên cảm thấy có thể là mọi người đã quên mất Chung Nghệ là dạng gì người, không sao, quên thì cô ta giúp bọn họ nhớ lại.
Đương lúc cô ta cho rằng mọi người sẽ cùng cô ta ép Chung Nghệ xuống đài, thì đột nhiên có một quân tẩu nói:
“Sao phải mất mặt, Tiểu Chung chỉ là nhất thời không biết nhìn người, cô ấy là người bị hại, tên đàn ông lừa gạt kia mới đáng chết!”
“Đúng đấy, thật ra nghĩ kỹ lại tôi cũng thấy mình không đúng, lúc trước còn nói xấu Tiểu Chung. Àiiiii, gặp phải chuyện thế này cô ấy là người khó chịu nhất, mấy năm nay còn một mình nuôi con nhỏ, nếu là tôi không chắc làm được tốt như vậy đâu.”
“Tiểu Chung lại không phải người nhân phẩm kém đi trộm cá trộm nước, hơn nữa cô ấy cũng bắt cá giỏi nhất luôn, sau này mua cá tôi đều sẽ tìm cô ấy!”
“Thím Dư cũng coi như được khổ tận cam lai rồi! Giờ Tiểu Chung có công việc, cuộc sống sẽ ngày càng tốt lên thôi!”
Mấy quân tẩu sau khi trò chuyện với Chung Nghệ liền lập tức trở về kể lại cho người quen. Bọn họ chỉ biết là Chung Nghệ chưa kết hôn đã có thai, chứ không biết là cô ấy bị người ta lừa, cứ nghĩ là cô ấy không thành thật mới gây ra chuyện.
Loại chuyện này xảy ra mọi người cũng không dám đến nhà hỏi thăm, lời đồn đãi cứ thế càng truyền càng thái quá, hiện tại biết được nguyên nhân họ liền cảm thấy việc này đúng là không nên làm ầm ĩ. Lại thêm những lời Chung Nghệ nói hôm nay cũng khiến họ có ấn tượng tốt hơn, cảm thấy một nữ đồng chí trải qua chuyện thế này mà vẫn có thể tích cực hướng về phía trước, không chỉ kiên cường còn khiến họ rất bội phục.
Cũng là do Lê Ngọc Quế và hai mẹ con Bao Phi Quyên quá kiêu ngạo tự mãn, cảm thấy kế hoạch của mình quá hoàn hảo nên chỉ ru rú ở nhà mặc sức tưởng tượng về tương lai. Phàm là ra ngoài hỏi thăm, thể nào cũng phát hiện đánh giá của mọi người về Chung Nghệ đã thay đổi không ít.
Hơn nữa Chung Nghệ thật sự có bản lĩnh, nhìn cô ấy làm việc là biết cô ấy là người học việc nhanh nhất, công việc này không để cô ấy làm thì để cho ai?
Thậm chí còn có người chạy đến chỗ Dư Hồng Anh nói chúc mừng.
Nghe những lời này, Dư Hồng Anh ôm Ni Ni vui sướng cười híp mắt.
Lâu như vậy rồi, trong lòng bà vẫn luôn mang gánh nặng, mặt ngoài nhìn như không có việc gì, vẫn có thể nhiệt tình cười nói với những người xung quanh, nhưng bà thật sự lo lắng không chịu được, lo có phải sau khi mình quay người đi, bọn họ liền nghị luận sôi nổi hay không.
Giờ thì tốt rồi, nhìn tươi cười thật lòng trên mặt họ, Dư Hồng Anh rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Ni Ni ngồi trong lòng bà ngẩng đầu lên, nói: “Bà ơi... nói... là nương?”
Dư Hồng Anh gật đầu, hốc mắt ngấn lệ: “Đúng vậy.”
Nương cháu mệnh khổ, nhưng về sau sẽ dần dần tốt lên.
Bao Phi Quyên nhìn một màn này mà choáng váng, cô ta trăm triệu không ngờ mọi chuyện sẽ phát triển theo hướng này.
Công việc sắp tới tay lại bay mất, bà Bao lại có tiếng xấu, cô ta tìm đâu ra doanh trưởng muốn lấy mình đây?
Bao Phi Quyên chỉ cảm thấy máu dồn hết lên não, muốn nói thêm lại bị Lê Ngọc Quế kéo về: “Phi Quyên, chúng ta về nhà rồi nói!”
Ngược lại không phải Lê Ngọc Quế muốn giúp Bao Phi Quyên, mà là do cô ta phát hiện Liễu Tố Tố và Dư Hồng Anh đều nhìn chằm chằm vào mình, dường như đã phát giác ra gì đó.
Lê Ngọc Quế không sợ Liễu Tố Tố, không có nghĩa là cô ta không sợ Dư Hồng Anh. Dư Hồng Anh chính là vợ sư trưởng, cô ta dám ở sau lưng hãm hại Chung Nghệ nhưng lại không dám để bọn họ biết chuyện này là mình làm, nếu biết được, chưa nói đến Chung sư trưởng và Dư Hồng Anh, Bao Phi Tường sẽ là người đầu tiên không tha cho cô ta!
Lê Ngọc Quế không thể để Bao Phi Quyên nói tiếp, nhưng Bao Phi Quyên đang phẫn nộ, thấy Lê Ngọc Quế thì lại nhớ đến lời cam đoan trước đó, nhất thời mất lý trí đẩy người ra, gào lên: “Đều tại chị! Nếu không phải do chị nói chắc chắn sẽ thành công, tôi có thể mất đi cơ hội lần này sao! Đây là biện pháp hay mà chị nghĩ đấy!”
Bao Phi Quyên càng nói càng lên giọng, nhưng vào lúc này, Lê Ngọc Quế bị cô ta đẩy một phen đứng không vững đột kêu lên: “Đau! Bụng tôi đau quá!”
Bà Bao trước đó vẫn luôn bàng quan, bởi vì trong lòng bà ta cũng tràn đầy oán khí với Lê Ngọc Quế, đặc biệt lúc nhớ tới hai quả trứng gà thì càng sôi máu, cho nên thấy cô ta té ngã cũng không muốn đỡ dậy. Phải đến khi Lê Ngọc Quế kêu đau bụng bà ta mới không thể ngồi yên, trong bụng là cháu trai bà ta đấy!
“Người đâu tới đây! Mau tới đưa con dâu tôi tới bệnh viện!” Bà Bao la ó kêu cứu.
Dù mọi người không thích mấy người nhà họ Bao lắm nhưng cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, những người sức lực lớn vội vàng khiêng Lê Ngọc Quế đến bệnh viện, bà Bao cũng đuổi theo phía sau vừa khóc vừa kêu, chỉ sợ cháu trai gặp chuyện gì bất trắc.
Bao Phi Quyên đứng tại chỗ sợ ngây người.
Xung quanh nhất thời vô cùng hỗn loạn, cuối cùng vẫn phải để đoàn trưởng Trương ra mặt, để người đi thông báo cho Bao Phi Tường biết, lại gọi thêm hai người nữa đi theo thì mới an ổn trở lại.
Liễu Tố Tố thấy mọi chuyện đã giải quyết xong liền về nhà nấu cơm.
——
Hàn Liệt lấy đũa đưa cho cô, “Cho nên em cảm thấy việc này là do bọn họ khơi mào?”
“Chắc chắn là vậy, nhìn bộ dáng chột dạ kia của Lê Ngọc Quế, không phải bọn họ mới là lạ.” Liễu Tố Tố nói xong, quay đầu gọi mấy đứa nhỏ ăn cơm.
“Thím Dư biết chưa?”
“Biết rồi, việc này chúng ta không cần nhọc lòng đâu, thím ấy sẽ xử lý tốt thôi.”
Lê Ngọc Quế bị đưa đến bệnh viện, cả gia đình nhà họ Bao tự nhiên cũng sẽ đi, buổi tối hôm nay rất yên tĩnh, ngay cả Hàn Trình cũng như ông cụ non thở dài: “Nếu trên lầu nhà chúng ta mãi mãi không có ai ở thì tốt quá.”
Liễu Tố Tố cười nói: “Vậy con phải học thật chăm chỉ, về sau trở thành người tài giỏi là có thể dẫn theo cha nương và anh chị ở riêng một nhà rồi, sẽ không có ai ở lầu trên nhà chúng ta nữa đâu.”
Hàn Trình đang ăn cháo với dưa muối, đang định gật đầu đồng ý lại dừng lại kịp thời: “Nương, nương lừa con.”
Cái gì mà học tập chăm chỉ, nó không mắc lừa đâu nhé!
“À, hôm nay nhanh trí quá ta.” Liễu Tố Tố cười nói.
“Đương nhiên rồi nương.” Hàn Trình ưỡn bụng cực kỳ đắc ý.
——
Sáng sớm hôm sau, Liễu Tố Tố cùng Hàn Liệt lên núi, Hàn Liệt trí nhớ tốt, vẫn còn nhớ rõ mình thấy khoai môn ở chỗ nào. Liễu Tố Tố đi theo anh khoảng 1 tiếng mới đến nơi, vốn còn đang mệt không chịu được, nhưng lúc nhìn thấy khoai môn, cô đột nhiên lại cảm thấy tất cả vất vả đều là đáng giá.
“Hoá ra chỗ này còn nhiều như vậy.” Tối đó thiếu ánh sáng nên Hàn Liệt nhìn không rõ.
“Càng nhiều thì càng tốt chứ sao.” Như vậy mới có thể trồng nhiều.
Liễu Tố Tố đưa mắt nhìn xung quanh, nhận thấy những cây khoai môn này không cao, củ cũng không lớn. Chủ yếu là do mọc dưới tán cây rừng không được hấp thụ nhiều ánh nắng, lại không có phân bón và hạn hán nên mới vậy, nếu có thể chuyển sang trồng ngoài ruộng, chất lượng cây chắc chắn sẽ được nâng cao.
Nói là làm, Liễu Tố Tố dùng quần áo cũ bọc kín tay mình và tay Hàn Liệt, phòng ngừa đụng phải nhựa cây lại ngứa, tiếp theo dùng xẻng xúc, khoai môn và đất đều bị đào lên, sau đó đổ hết vào trong sọt.
Có Hàn Liệt hỗ trợ, khoai môn rất nhanh đã bị đào hết, tiếp theo hai người lại tiếp tục đi tìm, phát hiện ở xung quanh cũng có rất nhiều cây khoai môn, cuối cùng lúc cả hai cõng sọt xuống núi, cả đất cả cây được hai sọt đầy.
Đi được một lúc Liễu Tố Tố liền thấy mấy người tiền trinh đang đứng chờ.
“Tiền trinh, cậu đi lấy một ít phân bón nhé, tôi đi nói với đoàn trưởng Trương một tiếng.” Liễu Tố Tố nói.
“Được, chị Tố Tố cứ yên tâm.”
Sau khi Liễu Tố Tố đến văn phòng nói với đoàn trưởng Trương chuyện này, trên đường trở về vừa lúc gặp được Chung Nghệ, “Tiểu Nghệ, hôm nay không đi làm à?”
“Có chứ chị.” Chung Nghệ cười nói.
Bình thường khi trò chuyện cùng Liễu Tố Tố, trên mặt Chung Nghệ cũng mang theo tươi cười, nhưng đáy mắt lại không có chút vui vẻ nào, nụ cười hiện tại mới là nụ cười phát ra từ nội tâm, cả người khác hẳn trước kia.
“Em đang nghĩ tới một chuyện, chị Tố Tố nghe xem có được không nhé?”
Hôm nay lúc đi cắt cỏ cho cá ăn, đột nhiên Chung Nghệ nhớ ra một loại cây mọc dưới nước, cả quả và thân, lá đều có thể ăn, gọi là củ ấu, loại cây này có thể làm thức ăn cho cá, cũng có thể làm đồ ăn cho người, đẹp cả đôi đàng không phải sao?
Sau khi suy nghĩ kĩ, cô ấy quyết định nói với đồng chí Hà một tiếng, sau đó đi hỏi Liễu Tố Tố xem sao, ở trong cô ấy, không có chuyện gì là Liễu Tố Tố không biết.
Liễu Tố Tố cười nói: “Đương nhiên là có thể, chỉ là trước đó chị cũng đi tìm củ ấu nhưng không tìm được, cũng không biết cách nào gieo trồng thế nào.”
Đời trước Liễu Tố Tố từng ăn qua củ ấu, củ nhìn giống thỏi vàng nhưng vỏ màu xanh, nhân bên trong là màu trắng, rất mềm, ăn trực tiếp rất bùi. Phần thân thì chọn những phần non nhất, xào hay phơi khô làm rau ngâm cũng không thành vấn đề. Cô từng đi hỏi mọi người xung quanh nhưng đều không có, sau này vì bận quá nên đành tạm thời gác lại.
Chung Nghệ vội nói: “Để em đi tìm, bên đập chứa nước cũng có ngày nghỉ, được nghỉ em đi tìm luôn.”
Cũng không biết cách này có được hay không, chỉ cần có hy vọng, cô ấy vất vả nữa cũng không sao.
Liễu Tố Tố cười cười: “Được, Tiểu Nghệ thật lợi hại, mới ngày đầu tiên đi làm đã nghĩ ra cách tốt như vậy rồi.”
Chung Nghệ vui sướng như trẻ con được khen, ngại ngùng nói: “Chị Tố Tố đừng trêu em nữa, em cũng muốn làm nhiều việc có ích mà.”
“Như vậy rất tốt.” Liễu Tố Tố nói.
Thật sự rất tốt, ban đầu là nấm bào ngư, cho tới sáng nay là khoai môn, còn có củ ấu mà Chung Nghệ nói, đều là những thứ được phát hiện sau hạn hán, tuy không nhiều lắm nhưng lại khiến lòng người an tâm.
Điều này cho thấy dù gặp phải thiên tai, họ vẫn có thể làm chút gì đó, dù khó khăn cũng sẽ có cách giải quyết, để cuộc sống ngày càng tốt hơn.
Ngay từ đầu Liễu Tố Tố cũng không nghĩ đến phương diện kia, có thể thật sự là vì Chung Nghệ ra ngoài, mọi người thấy cô ấy không tránh khỏi sẽ nói xấu, nhưng qua sự việc ngày hôm nay, có thể thấy mọi chuyện không đơn giản như thế.
Công việc ở đập chứa nước cũng xem như một miếng thịt mỡ, hiện tại mùa màng không tốt, mọi người đều muốn tìm việc kiếm ít tiền, đoàn trưởng Trương cũng biết nếu chọn người không được mọi người ủng hộ thì sẽ bị nói ra nói vào rất nhiều, bởi vậy ông cố ý tổ chức một hoạt động nhỏ.
Trong hoạt động này yêu cầu ứng viên thực hiện thử thách trước công khai, xem ai làm thuần thục nhất, làm tốt nhất sẽ được chọn.
Thử thách không khó, đơn giản chỉ là cắt cỏ cho cá ăn, bắt cá bán cá, quản lý hàng ngày, nghe có vẻ như ai cũng làm được, mọi người cũng đều cho là vậy, nhưng lúc làm mới thấy sự khác biệt.
Người làm khá tốt, người lại luống cuống tay chân.
Ví dụ như bắt cá, có người không biết rải lưới, chờ cả buổi mà không bắt được con cá nào, có người lại quá mạnh tay làm cá gỡ xuống bị tróc vảy, loại cá này rất dễ chết, mua mang về nhà thì không còn tươi nữa…
Nổi bật trong đám người là Chung Nghệ, không chỉ bắt cá nhanh mà lúc gỡ xuống, lũ cá vẫn có thể tung tăng bơi lội.
Lúc công bố kết quả, Chung Nghệ tất nhiên là được chọn. Cô ấy còn chưa kịp định thần thì Bao Phi Quyên đã kích động đứng lên: “Không thể nào!”
Tất cả mọi người lập tức nhìn về phía cô ta.
Bao Phi Quyên bất chấp ánh mắt dò xét của họ, hôm nay lúc nhìn thấy Chung Nghệ vẫn dám chường mặt ra ngoài, trong lòng cô ta đã cảm thấy có gì đó không ổn.
Chuyện gì thế này, không phải nói là Chung Nghệ sẽ không còn mặt mũi gặp người hay sao? Sao vẫn quang minh chính đại đứng ở đây thế?
Điều khiến cô ta bất ngờ hơn chính là, Chung Nghệ không chỉ quang minh chính đại đứng ở đây, còn đứng lên thể hiện kỹ năng, được đoàn trưởng Trương chọn!
Trong hai người được chọn, một người là Chung Nghệ, người còn lại là một quân tẩu, Bao Phi Quyên chờ mãi chờ mãi vẫn không thấy tên mình được xướng!
Mà hiện tại đoàn trưởng Trương đã đem chìa khóa căn nhà nhỏ bên cạnh đập chứa nước đưa cho Chung Nghệ và quân tẩu kia, vậy có nghĩa là về sau hai người họ sẽ cùng quản lý nơi này.
Bao Phi Quyên nhìn Chung Nghệ cầm chìa khóa, cười nói cảm ơn đoàn trưởng Trương như kẻ chiến thắng, trong lòng nhịn không nổi chỉ muốn trực tiếp đứng lên, chỉ vào mũi Chung Nghệ nói đồ phẩm hạnh không ra gì, không thể đảm nhiệm công việc này.
Nhưng cô ta vẫn còn giữ được chút lý trí, thở phì phò mấy hơi ra vẻ lơ đãng hỏi: “Nhưng mà Chung Nghệ này chưa kết hôn đã có con, ra ngoài làm việc không phải là đang làm chúng ta mất mặt hay sao?”
Bao Phi Quyên cảm thấy có thể là mọi người đã quên mất Chung Nghệ là dạng gì người, không sao, quên thì cô ta giúp bọn họ nhớ lại.
Đương lúc cô ta cho rằng mọi người sẽ cùng cô ta ép Chung Nghệ xuống đài, thì đột nhiên có một quân tẩu nói:
“Sao phải mất mặt, Tiểu Chung chỉ là nhất thời không biết nhìn người, cô ấy là người bị hại, tên đàn ông lừa gạt kia mới đáng chết!”
“Đúng đấy, thật ra nghĩ kỹ lại tôi cũng thấy mình không đúng, lúc trước còn nói xấu Tiểu Chung. Àiiiii, gặp phải chuyện thế này cô ấy là người khó chịu nhất, mấy năm nay còn một mình nuôi con nhỏ, nếu là tôi không chắc làm được tốt như vậy đâu.”
“Tiểu Chung lại không phải người nhân phẩm kém đi trộm cá trộm nước, hơn nữa cô ấy cũng bắt cá giỏi nhất luôn, sau này mua cá tôi đều sẽ tìm cô ấy!”
“Thím Dư cũng coi như được khổ tận cam lai rồi! Giờ Tiểu Chung có công việc, cuộc sống sẽ ngày càng tốt lên thôi!”
Mấy quân tẩu sau khi trò chuyện với Chung Nghệ liền lập tức trở về kể lại cho người quen. Bọn họ chỉ biết là Chung Nghệ chưa kết hôn đã có thai, chứ không biết là cô ấy bị người ta lừa, cứ nghĩ là cô ấy không thành thật mới gây ra chuyện.
Loại chuyện này xảy ra mọi người cũng không dám đến nhà hỏi thăm, lời đồn đãi cứ thế càng truyền càng thái quá, hiện tại biết được nguyên nhân họ liền cảm thấy việc này đúng là không nên làm ầm ĩ. Lại thêm những lời Chung Nghệ nói hôm nay cũng khiến họ có ấn tượng tốt hơn, cảm thấy một nữ đồng chí trải qua chuyện thế này mà vẫn có thể tích cực hướng về phía trước, không chỉ kiên cường còn khiến họ rất bội phục.
Cũng là do Lê Ngọc Quế và hai mẹ con Bao Phi Quyên quá kiêu ngạo tự mãn, cảm thấy kế hoạch của mình quá hoàn hảo nên chỉ ru rú ở nhà mặc sức tưởng tượng về tương lai. Phàm là ra ngoài hỏi thăm, thể nào cũng phát hiện đánh giá của mọi người về Chung Nghệ đã thay đổi không ít.
Hơn nữa Chung Nghệ thật sự có bản lĩnh, nhìn cô ấy làm việc là biết cô ấy là người học việc nhanh nhất, công việc này không để cô ấy làm thì để cho ai?
Thậm chí còn có người chạy đến chỗ Dư Hồng Anh nói chúc mừng.
Nghe những lời này, Dư Hồng Anh ôm Ni Ni vui sướng cười híp mắt.
Lâu như vậy rồi, trong lòng bà vẫn luôn mang gánh nặng, mặt ngoài nhìn như không có việc gì, vẫn có thể nhiệt tình cười nói với những người xung quanh, nhưng bà thật sự lo lắng không chịu được, lo có phải sau khi mình quay người đi, bọn họ liền nghị luận sôi nổi hay không.
Giờ thì tốt rồi, nhìn tươi cười thật lòng trên mặt họ, Dư Hồng Anh rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Ni Ni ngồi trong lòng bà ngẩng đầu lên, nói: “Bà ơi... nói... là nương?”
Dư Hồng Anh gật đầu, hốc mắt ngấn lệ: “Đúng vậy.”
Nương cháu mệnh khổ, nhưng về sau sẽ dần dần tốt lên.
Bao Phi Quyên nhìn một màn này mà choáng váng, cô ta trăm triệu không ngờ mọi chuyện sẽ phát triển theo hướng này.
Công việc sắp tới tay lại bay mất, bà Bao lại có tiếng xấu, cô ta tìm đâu ra doanh trưởng muốn lấy mình đây?
Bao Phi Quyên chỉ cảm thấy máu dồn hết lên não, muốn nói thêm lại bị Lê Ngọc Quế kéo về: “Phi Quyên, chúng ta về nhà rồi nói!”
Ngược lại không phải Lê Ngọc Quế muốn giúp Bao Phi Quyên, mà là do cô ta phát hiện Liễu Tố Tố và Dư Hồng Anh đều nhìn chằm chằm vào mình, dường như đã phát giác ra gì đó.
Lê Ngọc Quế không sợ Liễu Tố Tố, không có nghĩa là cô ta không sợ Dư Hồng Anh. Dư Hồng Anh chính là vợ sư trưởng, cô ta dám ở sau lưng hãm hại Chung Nghệ nhưng lại không dám để bọn họ biết chuyện này là mình làm, nếu biết được, chưa nói đến Chung sư trưởng và Dư Hồng Anh, Bao Phi Tường sẽ là người đầu tiên không tha cho cô ta!
Lê Ngọc Quế không thể để Bao Phi Quyên nói tiếp, nhưng Bao Phi Quyên đang phẫn nộ, thấy Lê Ngọc Quế thì lại nhớ đến lời cam đoan trước đó, nhất thời mất lý trí đẩy người ra, gào lên: “Đều tại chị! Nếu không phải do chị nói chắc chắn sẽ thành công, tôi có thể mất đi cơ hội lần này sao! Đây là biện pháp hay mà chị nghĩ đấy!”
Bao Phi Quyên càng nói càng lên giọng, nhưng vào lúc này, Lê Ngọc Quế bị cô ta đẩy một phen đứng không vững đột kêu lên: “Đau! Bụng tôi đau quá!”
Bà Bao trước đó vẫn luôn bàng quan, bởi vì trong lòng bà ta cũng tràn đầy oán khí với Lê Ngọc Quế, đặc biệt lúc nhớ tới hai quả trứng gà thì càng sôi máu, cho nên thấy cô ta té ngã cũng không muốn đỡ dậy. Phải đến khi Lê Ngọc Quế kêu đau bụng bà ta mới không thể ngồi yên, trong bụng là cháu trai bà ta đấy!
“Người đâu tới đây! Mau tới đưa con dâu tôi tới bệnh viện!” Bà Bao la ó kêu cứu.
Dù mọi người không thích mấy người nhà họ Bao lắm nhưng cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, những người sức lực lớn vội vàng khiêng Lê Ngọc Quế đến bệnh viện, bà Bao cũng đuổi theo phía sau vừa khóc vừa kêu, chỉ sợ cháu trai gặp chuyện gì bất trắc.
Bao Phi Quyên đứng tại chỗ sợ ngây người.
Xung quanh nhất thời vô cùng hỗn loạn, cuối cùng vẫn phải để đoàn trưởng Trương ra mặt, để người đi thông báo cho Bao Phi Tường biết, lại gọi thêm hai người nữa đi theo thì mới an ổn trở lại.
Liễu Tố Tố thấy mọi chuyện đã giải quyết xong liền về nhà nấu cơm.
——
Hàn Liệt lấy đũa đưa cho cô, “Cho nên em cảm thấy việc này là do bọn họ khơi mào?”
“Chắc chắn là vậy, nhìn bộ dáng chột dạ kia của Lê Ngọc Quế, không phải bọn họ mới là lạ.” Liễu Tố Tố nói xong, quay đầu gọi mấy đứa nhỏ ăn cơm.
“Thím Dư biết chưa?”
“Biết rồi, việc này chúng ta không cần nhọc lòng đâu, thím ấy sẽ xử lý tốt thôi.”
Lê Ngọc Quế bị đưa đến bệnh viện, cả gia đình nhà họ Bao tự nhiên cũng sẽ đi, buổi tối hôm nay rất yên tĩnh, ngay cả Hàn Trình cũng như ông cụ non thở dài: “Nếu trên lầu nhà chúng ta mãi mãi không có ai ở thì tốt quá.”
Liễu Tố Tố cười nói: “Vậy con phải học thật chăm chỉ, về sau trở thành người tài giỏi là có thể dẫn theo cha nương và anh chị ở riêng một nhà rồi, sẽ không có ai ở lầu trên nhà chúng ta nữa đâu.”
Hàn Trình đang ăn cháo với dưa muối, đang định gật đầu đồng ý lại dừng lại kịp thời: “Nương, nương lừa con.”
Cái gì mà học tập chăm chỉ, nó không mắc lừa đâu nhé!
“À, hôm nay nhanh trí quá ta.” Liễu Tố Tố cười nói.
“Đương nhiên rồi nương.” Hàn Trình ưỡn bụng cực kỳ đắc ý.
——
Sáng sớm hôm sau, Liễu Tố Tố cùng Hàn Liệt lên núi, Hàn Liệt trí nhớ tốt, vẫn còn nhớ rõ mình thấy khoai môn ở chỗ nào. Liễu Tố Tố đi theo anh khoảng 1 tiếng mới đến nơi, vốn còn đang mệt không chịu được, nhưng lúc nhìn thấy khoai môn, cô đột nhiên lại cảm thấy tất cả vất vả đều là đáng giá.
“Hoá ra chỗ này còn nhiều như vậy.” Tối đó thiếu ánh sáng nên Hàn Liệt nhìn không rõ.
“Càng nhiều thì càng tốt chứ sao.” Như vậy mới có thể trồng nhiều.
Liễu Tố Tố đưa mắt nhìn xung quanh, nhận thấy những cây khoai môn này không cao, củ cũng không lớn. Chủ yếu là do mọc dưới tán cây rừng không được hấp thụ nhiều ánh nắng, lại không có phân bón và hạn hán nên mới vậy, nếu có thể chuyển sang trồng ngoài ruộng, chất lượng cây chắc chắn sẽ được nâng cao.
Nói là làm, Liễu Tố Tố dùng quần áo cũ bọc kín tay mình và tay Hàn Liệt, phòng ngừa đụng phải nhựa cây lại ngứa, tiếp theo dùng xẻng xúc, khoai môn và đất đều bị đào lên, sau đó đổ hết vào trong sọt.
Có Hàn Liệt hỗ trợ, khoai môn rất nhanh đã bị đào hết, tiếp theo hai người lại tiếp tục đi tìm, phát hiện ở xung quanh cũng có rất nhiều cây khoai môn, cuối cùng lúc cả hai cõng sọt xuống núi, cả đất cả cây được hai sọt đầy.
Đi được một lúc Liễu Tố Tố liền thấy mấy người tiền trinh đang đứng chờ.
“Tiền trinh, cậu đi lấy một ít phân bón nhé, tôi đi nói với đoàn trưởng Trương một tiếng.” Liễu Tố Tố nói.
“Được, chị Tố Tố cứ yên tâm.”
Sau khi Liễu Tố Tố đến văn phòng nói với đoàn trưởng Trương chuyện này, trên đường trở về vừa lúc gặp được Chung Nghệ, “Tiểu Nghệ, hôm nay không đi làm à?”
“Có chứ chị.” Chung Nghệ cười nói.
Bình thường khi trò chuyện cùng Liễu Tố Tố, trên mặt Chung Nghệ cũng mang theo tươi cười, nhưng đáy mắt lại không có chút vui vẻ nào, nụ cười hiện tại mới là nụ cười phát ra từ nội tâm, cả người khác hẳn trước kia.
“Em đang nghĩ tới một chuyện, chị Tố Tố nghe xem có được không nhé?”
Hôm nay lúc đi cắt cỏ cho cá ăn, đột nhiên Chung Nghệ nhớ ra một loại cây mọc dưới nước, cả quả và thân, lá đều có thể ăn, gọi là củ ấu, loại cây này có thể làm thức ăn cho cá, cũng có thể làm đồ ăn cho người, đẹp cả đôi đàng không phải sao?
Sau khi suy nghĩ kĩ, cô ấy quyết định nói với đồng chí Hà một tiếng, sau đó đi hỏi Liễu Tố Tố xem sao, ở trong cô ấy, không có chuyện gì là Liễu Tố Tố không biết.
Liễu Tố Tố cười nói: “Đương nhiên là có thể, chỉ là trước đó chị cũng đi tìm củ ấu nhưng không tìm được, cũng không biết cách nào gieo trồng thế nào.”
Đời trước Liễu Tố Tố từng ăn qua củ ấu, củ nhìn giống thỏi vàng nhưng vỏ màu xanh, nhân bên trong là màu trắng, rất mềm, ăn trực tiếp rất bùi. Phần thân thì chọn những phần non nhất, xào hay phơi khô làm rau ngâm cũng không thành vấn đề. Cô từng đi hỏi mọi người xung quanh nhưng đều không có, sau này vì bận quá nên đành tạm thời gác lại.
Chung Nghệ vội nói: “Để em đi tìm, bên đập chứa nước cũng có ngày nghỉ, được nghỉ em đi tìm luôn.”
Cũng không biết cách này có được hay không, chỉ cần có hy vọng, cô ấy vất vả nữa cũng không sao.
Liễu Tố Tố cười cười: “Được, Tiểu Nghệ thật lợi hại, mới ngày đầu tiên đi làm đã nghĩ ra cách tốt như vậy rồi.”
Chung Nghệ vui sướng như trẻ con được khen, ngại ngùng nói: “Chị Tố Tố đừng trêu em nữa, em cũng muốn làm nhiều việc có ích mà.”
“Như vậy rất tốt.” Liễu Tố Tố nói.
Thật sự rất tốt, ban đầu là nấm bào ngư, cho tới sáng nay là khoai môn, còn có củ ấu mà Chung Nghệ nói, đều là những thứ được phát hiện sau hạn hán, tuy không nhiều lắm nhưng lại khiến lòng người an tâm.
Điều này cho thấy dù gặp phải thiên tai, họ vẫn có thể làm chút gì đó, dù khó khăn cũng sẽ có cách giải quyết, để cuộc sống ngày càng tốt hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.