Thập Niên 60: Pháo Hôi Có Phúc

Chương 3:

Nhân Sinh Nhược Sơ

21/07/2023

----

Triệu Viện Viện lè lưỡi, cúi đầu nhìn em trai mới.

Vừa rồi cô bé còn cảm thấy đứa bé ngốc, bây giờ càng nhìn càng vừa ý, nhịn không được đưa tay chọc chọc hai bầu má phúng phính của em trai.

"Mềm mại quá, chị cả, chị cũng chọc xem."

Triệu Vân Thanh cố phồng hai má, anh không thể tính toán với cô gái nhỏ.

Triệu Quyên Quyên trừng mắt nhìn em hai, nhưng khi cô bé cúi đầu nhìn xuống, em trai mới trắng nõn, mềm mại, nhìn giống bánh bao nhân thịt mà cha mua cho cô bé ở chợ.

Triệu Quyên Quyên không tự chủ được lại giơ ngón tay ra.

Đúng lúc này, Vương Xuân Hoa đi vào, tiếp nhận công việc từ con gái, Triệu Quyên Quyên tiếc nuối buông ngón tay xuống.

Triệu Viện Viện vội vàng hỏi: 

"Mẹ, sau này nó là em trai con sao?"

"Đúng vậy, đứa bé này gọi là Triệu Vân Thanh, về sau chính là cậu tư của chúng ta." 

Vương Xuân Hoa cười nói.

Triệu Kiến Quốc bước vào nghe vậy, ông không đồng ý nói: 

"Còn chưa chắc đâu."

"Chắc chắn là không tìm thấy." 

Vương Xuân Hoa kiên trì nói.

Triệu Viện Viện mừng rỡ, nhảy cẫng lên nói: 

"Thật tốt quá, cha, mẹ, đổi tên cho nó đi, gọi là Triệu Vân Vân, hoặc là Triệu Thanh Thanh, như vậy vừa nghe là biết người nhà chúng ta."

Triệu Vân Thanh nóng nảy, vừa ngậm cháo vừa la: 

"Tôi là Triệu Vân Thanh."



Anh không muốn sửa tên giống con gái.

"Được được được, vậy gọi là Triệu Vân Thanh." 

Vương Xuân Hoa vừa cười vừa xoa đầu đứa bé: 

"Cũng là họ Triệu, có thể thấy được là duyên phận."

Hiển nhiên bà đã coi đứa bé này như đứa con trai thân sinh, càng đút cơm càng thích, cúi đầu thích thú.

Triệu Vân Thanh vội vàng che hai má.

"Đứa bé này còn biết ngại."

Triệu Kiến Quốc không nói nhiều đã ăn xong, ông vác cuốc ra đồng.

Tuy ông là đại đội trưởng, nhưng từ trước đến nay vẫn làm gương tốt.

Vương Xuân Hoa vội vàng theo sau, tưởng tượng đến thu hoạch trong ruộng, niềm vui đang tràn đầy cũng vơi đi ít nhiều.

Trong phòng, Triệu Quyên Quyên nhanh tay nhanh chân thu dọn bàn ăn, rồi đi rửa sạch chén bát.

Triệu Viện Viện chơi ở bên cạnh đứa bé: "Em trai, mau gọi chị là chị hai đi."

"Chị hai." 

Triệu Vân Thanh gọi một tiếng.

Triệu Viện Viện càng thích thú: 

"Vừa rồi đút cơm cho em là chị cả, người ngày hôm qua đái dầm không chịu dậy là chị ba, từ nay về sau em là em trai của chị, có chị che chở em, không ai có thể bắt nạt em."

Cô gái nhỏ ngoài cái tên dịu dàng, hành động vỗ ngực rất có khí chất.

Triệu Vân Thanh chớp chớp con mắt, định nhân dịp không có người lớn ở nhà, kiểm tra tình huống hiện tại.

"Chị hai, không phải chị là người vô cùng lợi hại sao?"

Triệu Viện Viện gật đầu: 



"Cái đó là đương nhiên, đại đội thôn Kim Thủy không ai là đối thủ của chị."

"Vậy chị biết năm nay là là năm nào không?" 

Triệu Vân Thanh hỏi.

Cái này thì Triệu Viện Viện trợn tròn mắt, đứng hình trong chốc lát: 

"Năm con Trâu."

Năm con Trâu, Triệu Vân Thanh đầu óc linh hoạt, năm 49? Không đúng, năm 61? Hay là năm 73? Xem nhà ở và cách ăn mặc của người trong thôn, không thể là năm 85.

Triệu Vân Thanh đang muốn mở miệng hỏi hiện tại người lãnh đạo là ai, Triệu Viện Viện đứng lên, hai tay chống nạnh: 

"Em trai, chị cũng muốn hỏi em."

"Em có biết nhà chúng ta có bao nhiêu nhân khẩu không?"

Triệu Vân Thanh tính toán: 

"Năm nhân khẩu?"

"Sai rồi, là sáu nhân khẩu." 

Triệu Viện Viện bắt ngón tay tính toán: 

"Cha, mẹ, chị cả, chị, em ba, bây giờ còn em nữa."

"Từ nay về sau, chúng ta chính là người một nhà tương thân tương ái."

Người một nhà tương thân tương ái?

Triệu Vân Thanh chớp chớp con mắt, đáy lòng bỗng nhiên dâng lên sự lo lắng.

Trong một ngày ngắn ngủi, không khó để nhìn ra Triệu Kiến Quốc là người ngay thẳng, Vương Xuân Hoa đối với anh rất từ ái, chị cả, chị hai, chị ba cũng rất đáng yêu, nếu nhất định phải ở lại thời đại này, có thể gặp được người nhà như vậy là may mắn của anh.

Triệu Vân Thanh trong lòng biết rõ xuất thân của mình, anh lén nhìn cơ thể, trên cánh tay phải có một cái bớt đỏ, chứng tỏ anh đã xuyên không, hơn nữa còn cải lão hoàn đồng.

Đồn công an chắc chắn không tìm thấy người nhà của anh, so với việc từ đầu đã phải vào cô nhi viện, nhà họ Triệu hiển nhiên là lựa chọn rất tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
cô vợ thay thế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 60: Pháo Hôi Có Phúc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook