Thập Niên 60: Pháo Hôi Có Phúc
Chương 6:
Nhân Sinh Nhược Sơ
21/07/2023
----
Mẹ Triệu trừng mắt nhìn con dâu:
"Hai đứa con gái không biết lớn nhỏ, tám phần là học từ con."
Vương Xuân Hoa uất ức cúi đầu.
Triệu Kiến Quốc mở miệng nói:
"Mẹ, Xuân Hoa là vợ con, tại sao lại không thể nói?"
"Con cứ che chở cho cô ta đi, vào cửa hơn mười năm không sinh được con trai, con còn xem như bảo bối."
Mẹ Triệu nghĩ đến chuyện này lại tức giận.
Nếu biết mệnh Vương Xuân Hoa không sinh được con trai, năm đó cho dù bà ta phải thắt cổ, cũng ngăn cấm chuyện hôn nhân này.
Triệu Kiến Quốc đau đầu:
"Nếu mẹ đến để nói câu này, con đây không muốn nghe."
Mẹ Triệu càng tức giận, Triệu Kiến Thiết vội nháy mắt với mẹ già:
"Anh cả, mẹ nghe thấy lời đồn trong đại đội, lo lắng cho anh nên mới cố ý tới cửa."
Mẹ Triệu cũng nói:
“Thằng cả, con nên hiểu cho rõ, đứa bé nhặt về có thể tốt, nhưng nếu lỡ nuôi dưỡng không tốt thì mười năm xem như uổng phí."
"Đúng vậy anh cả, xuất thân của đứa bé kia không rõ ràng, anh thấy nó trắng trẻo mập mạp, không chừng là con trai nhà địa chủ, có thể nuôi dưỡng tốt nó sao?"
Triệu Kiến Thiết cũng nói.
Lý Vĩnh Hồng lại nói:
"Anh cả thật là, đừng ngớ ngẩn nữa, nhà họ Triệu chúng ta không nuôi dưỡng con đẻ, lại nuôi con người khác."
Triệu Kiến Quốc nhíu mày, trong lòng Vương Xuân Hoa lại nóng như thiêu đốt.
Bà cũng không ngốc, biết nhà cậu hai có ý gì, đơn giản là muốn nhà bọn họ không có con trai, tương lai có thể lấy tất cả tài sản cho Quốc Khánh.
Thật ra trước đây bà cũng từng nghĩ đến cách này, nhà không có đứa con trai, nhận cháu để dưỡng già cũng được.
Nhưng Vương Xuân Hoa và Lý Vĩnh Hồng không hợp nhau, Mối quan hệ chị em dâu không tốt, lại nhìn thấy Triệu Quốc Khánh và mẹ đẻ của anh ta giống nhau như đúc.
Một đứa cháu như vậy, bà có thể trông cậy anh ta sẽ nuôi dưỡng mình khi về già, làm chỗ dựa cho ba đứa con gái hay sao?
Vương Xuân Hoa có thể suy nghĩ được lý lẽ này, mà người làm đại đội trưởng như Triệu Kiến Quốc cũng tự hiểu được.
Ông nhìn mẹ đẻ:
"Mẹ, lý lẽ con hiểu mà, nhưng con và Xuân Hoa cũng không còn trẻ, lúc sinh Diệu Diệu bác sĩ cũng đã nói, Xuân Hoa vốn không khỏe, nếu tiếp tục sinh con rất nguy hiểm."
"Phụ nữ sinh con trai có ai mà không mạo hiểm, không phải mọi người đều như vậy sao?"
Mẹ Triệu không chịu hiểu.
Triệu Kiến Quốc nói thêm:
"Nhưng con không muốn mạo hiểm."
Đáy mắt Vương Xuân Hoa hiện lên sự cảm động, lấy tay lau nước mắt.
Trong lòng Lý Vĩnh Hồng lại cảm thấy chua xót, nhịn không được mà véo vào người đàn ông của mình.
"Cô véo tôi làm cái gì?"
Triệu Kiến Thiết gạt tay bà ta ra, Lý Vĩnh Hồng càng tức giận.
Mẹ Triệu liếc mắt nhìn vợ chồng cậu hai, quay đầu nói:
"Cho dù Xuân Hoa không thể sinh, nhưng Vĩnh Hồng vẫn có thể sinh, đến lúc đó sinh một đứa cho nhà họ Triệu đích các con, không phải tốt hơn so với người ngoài nhặt về sao?"
Triệu Kiến Quốc tức giận bật cười:
"Mẹ, lời này tự mẹ nghe xem có được không?"
"Kiến Thiết bây giờ cũng đã có một đứa con trai, không biết được sau này em dâu có giúp sinh một đứa con trai cho con không, có sinh được hay không lại là chuyện khác, rốt cuộc con phải chờ đợi mãi sao?"
Mẹ Triệu vội hỏi:
"Vậy còn có Quốc Khánh mà."
Lý Vĩnh Hồng nhanh chóng đẩy con trai, Triệu Quốc Khánh ủ rũ uống nước đường nâu, sốt ruột nói một câu đối phó:
"Bác cả, cháu sẽ chăm sóc người thân của bác khi bác lâm chung."
Vừa thấy là biết ở nhà đã dạy trước, giống như là đọc sách, lúc nói chuyện còn không ngẩng đầu lên.
"Kiến Thiết và em dâu sẽ cho Quốc Khánh làm con thừa tự của con sao?"
Triệu Kiến Quốc phản bác lại.
Lúc này Triệu Kiến Thiết không nói gì.
Vợ chồng bọn họ sinh được ba đứa con, chỉ có cậu cả Triệu Quốc Khánh là con trai, còn lại cũng là hai đứa con gái.
Ông ta thèm gia nghiệp của anh cả, nên dù khá tiếc nuối đứa con trai duy nhất cũng muốn cho làm con thừa tự.
Lý Vĩnh Hồng cũng tiếc nuối, bà ta vội hỏi:
"Anh cả, chúng ta thỏa thuận trước, nếu sau này em sinh được con trai sẽ cho nó làm con thừa tự của anh."
Vương Xuân Hoa liếc nhìn bà ta một cái, thản nhiên nói:
"Vậy nếu mười tám năm cô không sinh được thì sao? Hoặc là vẫn sinh ra con gái?"
"Chị dâu nói cái gì vậy, chị tưởng ai cũng như chị, chỉ có thể sinh con gái, tôi từng sinh con trai đó."
Lý Vĩnh Hồng không phục nói.
Mẹ Triệu nhìn về phía cậu cả:
"Kiến Quốc, đứa bé nhặt về nuôi không tốt, chuyện này con nghĩ cho kỹ!
Triệu Kiến Quốc gật đầu:
"Mẹ, mẹ yên tâm, chuyện nhà mình con sẽ tìm hiểu rõ."
Đây là ông muốn làm cho bà bớt lo lắng, nhưng mẹ Triệu lại nghẹn ngào, thầm nghĩ lúc nhỏ cậu cả do mẹ chồng nuôi, nên không thân với bà ta.
Mẹ Triệu vỗ bàn:
"Nếu con nuôi đứa bé này, về sau đừng gọi tôi là mẹ!"
Ngoài nhà, Triệu Vân Thanh giật mình.
Có phải anh sắp bị đuổi ra khỏi nhà?
Mẹ Triệu trừng mắt nhìn con dâu:
"Hai đứa con gái không biết lớn nhỏ, tám phần là học từ con."
Vương Xuân Hoa uất ức cúi đầu.
Triệu Kiến Quốc mở miệng nói:
"Mẹ, Xuân Hoa là vợ con, tại sao lại không thể nói?"
"Con cứ che chở cho cô ta đi, vào cửa hơn mười năm không sinh được con trai, con còn xem như bảo bối."
Mẹ Triệu nghĩ đến chuyện này lại tức giận.
Nếu biết mệnh Vương Xuân Hoa không sinh được con trai, năm đó cho dù bà ta phải thắt cổ, cũng ngăn cấm chuyện hôn nhân này.
Triệu Kiến Quốc đau đầu:
"Nếu mẹ đến để nói câu này, con đây không muốn nghe."
Mẹ Triệu càng tức giận, Triệu Kiến Thiết vội nháy mắt với mẹ già:
"Anh cả, mẹ nghe thấy lời đồn trong đại đội, lo lắng cho anh nên mới cố ý tới cửa."
Mẹ Triệu cũng nói:
“Thằng cả, con nên hiểu cho rõ, đứa bé nhặt về có thể tốt, nhưng nếu lỡ nuôi dưỡng không tốt thì mười năm xem như uổng phí."
"Đúng vậy anh cả, xuất thân của đứa bé kia không rõ ràng, anh thấy nó trắng trẻo mập mạp, không chừng là con trai nhà địa chủ, có thể nuôi dưỡng tốt nó sao?"
Triệu Kiến Thiết cũng nói.
Lý Vĩnh Hồng lại nói:
"Anh cả thật là, đừng ngớ ngẩn nữa, nhà họ Triệu chúng ta không nuôi dưỡng con đẻ, lại nuôi con người khác."
Triệu Kiến Quốc nhíu mày, trong lòng Vương Xuân Hoa lại nóng như thiêu đốt.
Bà cũng không ngốc, biết nhà cậu hai có ý gì, đơn giản là muốn nhà bọn họ không có con trai, tương lai có thể lấy tất cả tài sản cho Quốc Khánh.
Thật ra trước đây bà cũng từng nghĩ đến cách này, nhà không có đứa con trai, nhận cháu để dưỡng già cũng được.
Nhưng Vương Xuân Hoa và Lý Vĩnh Hồng không hợp nhau, Mối quan hệ chị em dâu không tốt, lại nhìn thấy Triệu Quốc Khánh và mẹ đẻ của anh ta giống nhau như đúc.
Một đứa cháu như vậy, bà có thể trông cậy anh ta sẽ nuôi dưỡng mình khi về già, làm chỗ dựa cho ba đứa con gái hay sao?
Vương Xuân Hoa có thể suy nghĩ được lý lẽ này, mà người làm đại đội trưởng như Triệu Kiến Quốc cũng tự hiểu được.
Ông nhìn mẹ đẻ:
"Mẹ, lý lẽ con hiểu mà, nhưng con và Xuân Hoa cũng không còn trẻ, lúc sinh Diệu Diệu bác sĩ cũng đã nói, Xuân Hoa vốn không khỏe, nếu tiếp tục sinh con rất nguy hiểm."
"Phụ nữ sinh con trai có ai mà không mạo hiểm, không phải mọi người đều như vậy sao?"
Mẹ Triệu không chịu hiểu.
Triệu Kiến Quốc nói thêm:
"Nhưng con không muốn mạo hiểm."
Đáy mắt Vương Xuân Hoa hiện lên sự cảm động, lấy tay lau nước mắt.
Trong lòng Lý Vĩnh Hồng lại cảm thấy chua xót, nhịn không được mà véo vào người đàn ông của mình.
"Cô véo tôi làm cái gì?"
Triệu Kiến Thiết gạt tay bà ta ra, Lý Vĩnh Hồng càng tức giận.
Mẹ Triệu liếc mắt nhìn vợ chồng cậu hai, quay đầu nói:
"Cho dù Xuân Hoa không thể sinh, nhưng Vĩnh Hồng vẫn có thể sinh, đến lúc đó sinh một đứa cho nhà họ Triệu đích các con, không phải tốt hơn so với người ngoài nhặt về sao?"
Triệu Kiến Quốc tức giận bật cười:
"Mẹ, lời này tự mẹ nghe xem có được không?"
"Kiến Thiết bây giờ cũng đã có một đứa con trai, không biết được sau này em dâu có giúp sinh một đứa con trai cho con không, có sinh được hay không lại là chuyện khác, rốt cuộc con phải chờ đợi mãi sao?"
Mẹ Triệu vội hỏi:
"Vậy còn có Quốc Khánh mà."
Lý Vĩnh Hồng nhanh chóng đẩy con trai, Triệu Quốc Khánh ủ rũ uống nước đường nâu, sốt ruột nói một câu đối phó:
"Bác cả, cháu sẽ chăm sóc người thân của bác khi bác lâm chung."
Vừa thấy là biết ở nhà đã dạy trước, giống như là đọc sách, lúc nói chuyện còn không ngẩng đầu lên.
"Kiến Thiết và em dâu sẽ cho Quốc Khánh làm con thừa tự của con sao?"
Triệu Kiến Quốc phản bác lại.
Lúc này Triệu Kiến Thiết không nói gì.
Vợ chồng bọn họ sinh được ba đứa con, chỉ có cậu cả Triệu Quốc Khánh là con trai, còn lại cũng là hai đứa con gái.
Ông ta thèm gia nghiệp của anh cả, nên dù khá tiếc nuối đứa con trai duy nhất cũng muốn cho làm con thừa tự.
Lý Vĩnh Hồng cũng tiếc nuối, bà ta vội hỏi:
"Anh cả, chúng ta thỏa thuận trước, nếu sau này em sinh được con trai sẽ cho nó làm con thừa tự của anh."
Vương Xuân Hoa liếc nhìn bà ta một cái, thản nhiên nói:
"Vậy nếu mười tám năm cô không sinh được thì sao? Hoặc là vẫn sinh ra con gái?"
"Chị dâu nói cái gì vậy, chị tưởng ai cũng như chị, chỉ có thể sinh con gái, tôi từng sinh con trai đó."
Lý Vĩnh Hồng không phục nói.
Mẹ Triệu nhìn về phía cậu cả:
"Kiến Quốc, đứa bé nhặt về nuôi không tốt, chuyện này con nghĩ cho kỹ!
Triệu Kiến Quốc gật đầu:
"Mẹ, mẹ yên tâm, chuyện nhà mình con sẽ tìm hiểu rõ."
Đây là ông muốn làm cho bà bớt lo lắng, nhưng mẹ Triệu lại nghẹn ngào, thầm nghĩ lúc nhỏ cậu cả do mẹ chồng nuôi, nên không thân với bà ta.
Mẹ Triệu vỗ bàn:
"Nếu con nuôi đứa bé này, về sau đừng gọi tôi là mẹ!"
Ngoài nhà, Triệu Vân Thanh giật mình.
Có phải anh sắp bị đuổi ra khỏi nhà?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.