Thập Niên 60: Phim Phóng Sự So Sánh Vận Mệnh
Chương 36: Hương Thơm Và Dư Vị Của Những Viên Thịt Viên Chiên Giòn Rụm (1)
Nữ Vương Bất Tại Gia
26/06/2023
Buổi sáng học xong, các bạn học vội vàng chạy tới nhà ăn, Ô Đào cũng bắt chước mọi người chạy.
Hai nồi hấp rất lớn đặt ở cửa phòng ăn, các túi lưới đủ mọi màu sắc chồng chất bên trong, bên trong túi lưới có hộp cơm, có cái chỉ có màn thầu, có cái thì tản ra một mùi hương thơm đồ ăn nóng hổi, tất cả mọi người đều đi tới tìm túi lưới của mình.
Ô Đào vóc dáng thấp bé, mấy lần không chen vào được, chỉ có thể đứng ở bên ngoài mà nhìn.
Lúc này Lý Kính Nguyên đi đến: "Bạn học Ô Đào, hộp cơm của cậu như nào, tớ giúp cậu lấy.”
Ô Đào hoảng hốt, cô bé cũng không quá thích Lý Kính Nguyên, bây giờ nhìn thấy Lý Kính Nguyên liền không nhịn được nhớ tới những chuyện về sau của cậu ta, cô bé cảm thấy cậu ta là người không tốt.
Thế là cô bé vội vàng lắc đầu: "Bạn học Lý Kính Nguyên, không cần đâu, cám ơn cậu, lát nữa tớ tự lấy là được.”
Lý Kính Nguyên: "Trời rất lạnh, lát nữa sẽ lạnh hết, tớ sẽ giúp cậu cầm lấy!”
Thấy cậu ta rất kiên trì, Ô Đào đành phải nói ra màu sắc túi lưới của mình.
Lý Kính Nguyên tiến lên, khi trở ra, quả nhiên lấy được túi lưới của Ô Đào.
Ô Đào rất cảm kích: "Bạn học Lý Kính Nguyên, cám ơn cậu!”
Lý Kính Nguyên: "Không cần khách khí, tớ là đội viên đội tiền phong, trợ giúp bạn học là việc tớ phải làm.”
Ô Đào tiếp tục cám ơn Lý Kính Nguyên, ôm hộp cơm của mình về phòng học.
Trời rất lạnh, không thể nào ăn ở bên ngoài, chỉ có thể trở về phòng học ăn, trong phòng học có không ít bạn học đều mang theo cơm, tốp năm tốp ba tụm lại ăn.
Lúc Ô Đào đi vào phòng học, có mấy bạn học nhìn qua, cô bé cố gắng nặn ra một nụ cười chào hỏi mọi người, rồi đi tới một góc phía sau phòng học.
Trong hộp cơm là một cái bánh cao lương, một miếng khoai lang hấp, còn có một củ tỏi và nhánh gừng tây ướp.
Ô Đào không có kinh nghiệm, nên đã cho cả tỏi và gừng tây vào cùng hấp.
Nhưng nồi hấp này hấp rất ổn, đã chưng chín cả gừng tây và tỏi.
Lúc cô bé lột múi tỏi ra, nếm một ngụm nhỏ.
Tỏi rất bột, còn khá thơm, ăn rất ngon, chỉ là vị cay đã biến mất.
Cũng may gừng tây đã ướp rồi, mặc dù chưng chín, nhưng vẫn còn có thể ăn cùng bánh ngô.
Đang lúc ăn, phía trước có một nữ sinh nói: "Bạn học Ô Đào, cậu có uống nước ấm không?”
Ô Đào nhìn sang, là một nữ sinh có cái cằm hơi nhọn, buộc bím tóc đuôi ngựa, hai mắt rất to.
Cô bé hỏi vội; "Nước ấm? Ở đâu vậy?”
Nữ sinh: "Ở ngay bên cạnh nhà ăn, tớ mới lấy nhưng uống không hết, cho cậu đó.”
Ô Đào: "Cám ơn cậu!”
Nữ sinh liền chia nước ấm của mình cho Ô Đào một chút, Ô Đào cũng thừa cơ hỏi tên đối phương, hàn huyên trò chuyện với đối phương, biết cô bé ấy tên là Lưu Hồng Ngọc, ba làm công nhân nhà máy.
Lưu Hồng Ngọc: "Trước khi làm ở Tuyên Vũ, vào lúc truyền tường, cha tớ còn là nhân viên tạp vụ, mấy năm trước ông ấy còn được đơn vị bình chọn là người làm việc ưu tú.”
Trên mặt Lưu Hồng Ngọc khá là tự hào.
Ô Đào kỳ thật sự không hiểu nhiều về cái này, nhưng cũng lờ mờ nghe người ta nhắc qua.
Nghe nói truyền tường là lúc cả nước thực hiện chiến sĩ thi đua, còn từng mời Chu tổng lý về.
Cô bé hâm mộ nói: "Cha cậu thật ưu tú.”
Lưu Hồng Ngọc: "Cha cậu đâu, làm gì?”
Ô Đào: "Tớ không có cha, cha tớ đã chết.”
Lưu Hồng Ngọc đồng tình nhìn Ô Đào: "Vậy à, hèn chi cậu phải đi nhặt lõi than.”
Ô Đào: "Ừm, tớ thừa dịp buổi sáng đi nhặt lõi than, buổi tối cũng đi nhặt, như vậy nhà tớ cũng không cần mua than đá, tiết kiệm tiền mua than đá.
Than đá trong nhà vốn có thể cho nhà khác dùng, người khác cho chúng tớ một chút hủ tiếu, cũng coi như là phụ cấp gia dụng.”
Lưu Hồng Ngọc: "Cậu học toán tốt như vậy, tớ còn tưởng rằng người nhà cậu dạy.”
Ô Đào: "Tớ học được môn toán là nhờ bán lõi than đó, tớ còn tự học phép nhân, tớ có thể hát được bài hát các công thức nhân đó.”
Đó là vì mấy đứa trẻ trong viện từng hát bài đó, nên cô bé mới học được.
Lưu Hồng Ngọc sợ hãi thán phục mà nhìn cô bé: "Cậu thật là lợi hại!”
Ô Đào: "Nếu cậu ngày nào cũng bán lõi than thì cậu cũng biết.”
Cô bé cũng không cảm thấy mình dữ dội, chỉ cần bán lõi than, cần tính tiền, bắt đầu đếm trên đầu ngón tay, sau này chậm rãi học thì sẽ rất dễ.
Hai bạn học cứ như vậy nói chuyện, cùng nhau ăn cơm, Lưu Hồng Ngọc mang bánh Bổng Tử, Ô Đào mang bánh cao lương, dù sao cũng là bột bắp, không khác nhau lắm.
Hai người còn có thể so sánh bánh của ai ngon hơn, của ai bột bắp mềm hơn, ăn rất là vui vẻ.
Khi nào ăn xong, Mạnh Sĩ Huyên lanh lợi trở về, Lưu Hồng Ngọc thấy vậy, chào hỏi Mạnh Sĩ Huyên một tiếng rồi liền về chỗ ngồi của mình.
Mạnh Sĩ Huyên cười hì hì, móc ra một bao giấy dầu: "Hôm nay tớ ăn thịt viên chiên, còn thừa lại mấy cái.
Nếu như mang về nhà, thực sự không biết nói thế nào, cậu mau giúp tớ ăn đi, tiêu diệt chứng cứ phạm tội!”
Nói xong, Mạnh Sĩ Huyên mở bao giấy dầu kia ra, bên trong có chừng năm sáu miếng thịt viên chiên, bên cạnh còn có một túm muối hoa tiêu, miếng thịt viên chiên kia vàng óng, vừa nhìn là đã biết rất ngon.
Ô Đào bình thường có mấy khi được thấy thịt, nay đột nhiên thấy mấy miếng Thịt Viên Chiên thì sao có thể chịu được, nước bọt cũng chảy xuống.
Nhưng mà cô bé vẫn nói: "Sĩ Huyên, cám ơn cậu, nhưng tớ đã ăn no rồi, cậu mang về buổi tối ăn thêm đi.”
Mạnh Sĩ Huyên vẫn cố gắng nhét cho cô bé: "Tớ đã nói với cậu rồi, nếu như tớ mang về nhà thì người nhà còn mắng tớ ý, cậu mau giúp tớ ăn đi!”
Ô Đào từ chối không được, đành phải nhận, dù gì cũng là bị Mạnh Sĩ Huyên buộc ăn mà.
Vậy thì cứ ăn thôi!
Hai nồi hấp rất lớn đặt ở cửa phòng ăn, các túi lưới đủ mọi màu sắc chồng chất bên trong, bên trong túi lưới có hộp cơm, có cái chỉ có màn thầu, có cái thì tản ra một mùi hương thơm đồ ăn nóng hổi, tất cả mọi người đều đi tới tìm túi lưới của mình.
Ô Đào vóc dáng thấp bé, mấy lần không chen vào được, chỉ có thể đứng ở bên ngoài mà nhìn.
Lúc này Lý Kính Nguyên đi đến: "Bạn học Ô Đào, hộp cơm của cậu như nào, tớ giúp cậu lấy.”
Ô Đào hoảng hốt, cô bé cũng không quá thích Lý Kính Nguyên, bây giờ nhìn thấy Lý Kính Nguyên liền không nhịn được nhớ tới những chuyện về sau của cậu ta, cô bé cảm thấy cậu ta là người không tốt.
Thế là cô bé vội vàng lắc đầu: "Bạn học Lý Kính Nguyên, không cần đâu, cám ơn cậu, lát nữa tớ tự lấy là được.”
Lý Kính Nguyên: "Trời rất lạnh, lát nữa sẽ lạnh hết, tớ sẽ giúp cậu cầm lấy!”
Thấy cậu ta rất kiên trì, Ô Đào đành phải nói ra màu sắc túi lưới của mình.
Lý Kính Nguyên tiến lên, khi trở ra, quả nhiên lấy được túi lưới của Ô Đào.
Ô Đào rất cảm kích: "Bạn học Lý Kính Nguyên, cám ơn cậu!”
Lý Kính Nguyên: "Không cần khách khí, tớ là đội viên đội tiền phong, trợ giúp bạn học là việc tớ phải làm.”
Ô Đào tiếp tục cám ơn Lý Kính Nguyên, ôm hộp cơm của mình về phòng học.
Trời rất lạnh, không thể nào ăn ở bên ngoài, chỉ có thể trở về phòng học ăn, trong phòng học có không ít bạn học đều mang theo cơm, tốp năm tốp ba tụm lại ăn.
Lúc Ô Đào đi vào phòng học, có mấy bạn học nhìn qua, cô bé cố gắng nặn ra một nụ cười chào hỏi mọi người, rồi đi tới một góc phía sau phòng học.
Trong hộp cơm là một cái bánh cao lương, một miếng khoai lang hấp, còn có một củ tỏi và nhánh gừng tây ướp.
Ô Đào không có kinh nghiệm, nên đã cho cả tỏi và gừng tây vào cùng hấp.
Nhưng nồi hấp này hấp rất ổn, đã chưng chín cả gừng tây và tỏi.
Lúc cô bé lột múi tỏi ra, nếm một ngụm nhỏ.
Tỏi rất bột, còn khá thơm, ăn rất ngon, chỉ là vị cay đã biến mất.
Cũng may gừng tây đã ướp rồi, mặc dù chưng chín, nhưng vẫn còn có thể ăn cùng bánh ngô.
Đang lúc ăn, phía trước có một nữ sinh nói: "Bạn học Ô Đào, cậu có uống nước ấm không?”
Ô Đào nhìn sang, là một nữ sinh có cái cằm hơi nhọn, buộc bím tóc đuôi ngựa, hai mắt rất to.
Cô bé hỏi vội; "Nước ấm? Ở đâu vậy?”
Nữ sinh: "Ở ngay bên cạnh nhà ăn, tớ mới lấy nhưng uống không hết, cho cậu đó.”
Ô Đào: "Cám ơn cậu!”
Nữ sinh liền chia nước ấm của mình cho Ô Đào một chút, Ô Đào cũng thừa cơ hỏi tên đối phương, hàn huyên trò chuyện với đối phương, biết cô bé ấy tên là Lưu Hồng Ngọc, ba làm công nhân nhà máy.
Lưu Hồng Ngọc: "Trước khi làm ở Tuyên Vũ, vào lúc truyền tường, cha tớ còn là nhân viên tạp vụ, mấy năm trước ông ấy còn được đơn vị bình chọn là người làm việc ưu tú.”
Trên mặt Lưu Hồng Ngọc khá là tự hào.
Ô Đào kỳ thật sự không hiểu nhiều về cái này, nhưng cũng lờ mờ nghe người ta nhắc qua.
Nghe nói truyền tường là lúc cả nước thực hiện chiến sĩ thi đua, còn từng mời Chu tổng lý về.
Cô bé hâm mộ nói: "Cha cậu thật ưu tú.”
Lưu Hồng Ngọc: "Cha cậu đâu, làm gì?”
Ô Đào: "Tớ không có cha, cha tớ đã chết.”
Lưu Hồng Ngọc đồng tình nhìn Ô Đào: "Vậy à, hèn chi cậu phải đi nhặt lõi than.”
Ô Đào: "Ừm, tớ thừa dịp buổi sáng đi nhặt lõi than, buổi tối cũng đi nhặt, như vậy nhà tớ cũng không cần mua than đá, tiết kiệm tiền mua than đá.
Than đá trong nhà vốn có thể cho nhà khác dùng, người khác cho chúng tớ một chút hủ tiếu, cũng coi như là phụ cấp gia dụng.”
Lưu Hồng Ngọc: "Cậu học toán tốt như vậy, tớ còn tưởng rằng người nhà cậu dạy.”
Ô Đào: "Tớ học được môn toán là nhờ bán lõi than đó, tớ còn tự học phép nhân, tớ có thể hát được bài hát các công thức nhân đó.”
Đó là vì mấy đứa trẻ trong viện từng hát bài đó, nên cô bé mới học được.
Lưu Hồng Ngọc sợ hãi thán phục mà nhìn cô bé: "Cậu thật là lợi hại!”
Ô Đào: "Nếu cậu ngày nào cũng bán lõi than thì cậu cũng biết.”
Cô bé cũng không cảm thấy mình dữ dội, chỉ cần bán lõi than, cần tính tiền, bắt đầu đếm trên đầu ngón tay, sau này chậm rãi học thì sẽ rất dễ.
Hai bạn học cứ như vậy nói chuyện, cùng nhau ăn cơm, Lưu Hồng Ngọc mang bánh Bổng Tử, Ô Đào mang bánh cao lương, dù sao cũng là bột bắp, không khác nhau lắm.
Hai người còn có thể so sánh bánh của ai ngon hơn, của ai bột bắp mềm hơn, ăn rất là vui vẻ.
Khi nào ăn xong, Mạnh Sĩ Huyên lanh lợi trở về, Lưu Hồng Ngọc thấy vậy, chào hỏi Mạnh Sĩ Huyên một tiếng rồi liền về chỗ ngồi của mình.
Mạnh Sĩ Huyên cười hì hì, móc ra một bao giấy dầu: "Hôm nay tớ ăn thịt viên chiên, còn thừa lại mấy cái.
Nếu như mang về nhà, thực sự không biết nói thế nào, cậu mau giúp tớ ăn đi, tiêu diệt chứng cứ phạm tội!”
Nói xong, Mạnh Sĩ Huyên mở bao giấy dầu kia ra, bên trong có chừng năm sáu miếng thịt viên chiên, bên cạnh còn có một túm muối hoa tiêu, miếng thịt viên chiên kia vàng óng, vừa nhìn là đã biết rất ngon.
Ô Đào bình thường có mấy khi được thấy thịt, nay đột nhiên thấy mấy miếng Thịt Viên Chiên thì sao có thể chịu được, nước bọt cũng chảy xuống.
Nhưng mà cô bé vẫn nói: "Sĩ Huyên, cám ơn cậu, nhưng tớ đã ăn no rồi, cậu mang về buổi tối ăn thêm đi.”
Mạnh Sĩ Huyên vẫn cố gắng nhét cho cô bé: "Tớ đã nói với cậu rồi, nếu như tớ mang về nhà thì người nhà còn mắng tớ ý, cậu mau giúp tớ ăn đi!”
Ô Đào từ chối không được, đành phải nhận, dù gì cũng là bị Mạnh Sĩ Huyên buộc ăn mà.
Vậy thì cứ ăn thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.