Thập Niên 60: Phim Phóng Sự So Sánh Vận Mệnh
Chương 47: Phòng Ở Cũ (4)
Nữ Vương Bất Tại Gia
27/06/2023
Giang Hiểu Nguyệt và Giang Diên Sơn rất bất đắc đĩ, cuối cùng Giang Diên Sơn đành hứa là có thể cho bọn họ chút lợi ích.
Giang Hiểu Nguyệt còn nói: "Một mình em mang theo hai đứa bé, hiện tại thế đạo như vậy, có chuyện gì, còn không phải là cần dựa vào các anh chị sao?”
Chờ bọn họ đi rồi, Ô Đào lập tức cầm cây chổi và khăn lau lên, hung hăng quét rồi chà xát những vết tích khói bụi kia, Thanh Đồng còn bưng nước cọ nồi lên, trực tiếp hất ngoài.
Ninh Diệu Hương hỗ cũng không ngăn được.
Một lát sau, liền nghe thấy ngoài cửa lớn "ùm” một tiếng, hình như xa xa còn có tiếng kêu sợ hãi.
Ô Đào biết, Thanh Đồng đã giội nước bẩn, một chậu nước dội ra ngoài, cho dù không trực tiếp dội vào người thì có lẽ cũng sẽ tung tóe lên trên người bọn họ.
Đáng đời!
Thanh Đồng trở về, vẫn còn kìm nén bực bội: "Mẹ, nhà chúng ta không thể để cho bọn họ dùng, bây giờ nói là có người yêu, về sau còn chưa biết sẽ làm gì, đây chính là muốn ở mà không muốn trả!”
Ninh Diệu Hương nghĩ một lát rồi mới nói: "Nhưng bây giờ bọn họ một người là bác cả, một người là bác hai, chúng ta là cô nhi quả mẫu, nếu như không nhờ bọn bọn họ thì ngày tháng sau đó cũng không dễ chịu?
Ô Đào nghe xong, lập tức nói: "Cho dù cuộc sống không dễ chịu thì cũng không thể không duyên cớ ném một gian phòng ra ngoài!”
Ninh Diệu Hương: "Phòng này của chúng ta là của chính phủ, chỗ quản lý bất động sản, kỳ thật cũng không thuộc về chúng ta.
Ô Đào nghe xong, trong lòng liền hiểu rõ.
Mẹ một là không nỡ, muốn từ chối, nhưng lại sợ đắc tội hai người kia, cho nên lại tự mình an ủi mình, nói là có cho cũng không quan trọng.
Loại ý nghĩ này đương nhiên không được!
Ô Đào lập tức nói: "Mẹ, chuyện tương lai mà biết được, con ở phòng này, thì có thể ở cả một đời, cũng không thể vì không muốn đắc tội người ta mà liền cho phòng ở của chúng ta cho người ta.
"Ngày nào đó người ta lại muốn nữa, chúng ta chẳng lẽ lại cho tiếp?”
Thanh Đồng cũng nói: "Mẹ, mẹ đừng nói nữa, phòng này, cho dù đánh chết bọn con cũng không cho bọn họ dùng!
Ô Đào,không phải nói là nó muốn dùng sao? Tại sao lại phải cho bọn họ? Bọn họ trên dưới mồm mép đụng một cái là muốn phòng ở của chúng ta? Đây chính là ức hiếp người!”
Ô Đào: "Không cho con dùng, con sẽ không dừng lại! Bà ta là bác cả, con không dám đắc tội, vậy về sau con sẽ là bác cả của nhà ta.
Bọn họ ở nơi này bắt nạt con, con về sau ngày nào cũng về đằng ngoại gây chuyện!”
Thanh Đồng: "Mẹ, mẹ nhìn xem, Ô Đào lợi hại thật đó, nó chính là bác cả tương lai nhà ta chứ còn gì nữa”
Ninh Diệu Hương nhất thời cũng không nói được cái gì, cuối cùng nói: "Nếu không phải là cha các con mất sớm thì còn lâu mẹ mới chịu cơn giận như thế!”
Ô Đào nói: "Mẹ, con có một ý tưởng”
Ninh Diệu Hương: "Ý tưởng gì?”
Ô Đào: "Phòng này, bọn họ nói là cho người yêu anh hai xem qua, như vậy thì sau này chắc chắn sẽ dùng đến.
Chuyện này không cần phải nói, cũng đừng nghĩ che giấu được.
Nếu đây đã là phòng ở của chúng ta thì cũng không riêng gì việc chúng ta có nguyện ý hay không, còn phải xem hàng xóm của chúng ta, cho nên con nghĩ, chúng ta có thể mời người trong đại viện chủ trì công đạo cho chúng ta, nói xem chuyện này có ổn hay không?
Nếu như người trong đại viện cũng đều cảm thấy là không thích hợp để cho người ngoài vào ở thì chúng ta sẽ có cái cớ , muốn cự tuyệt cũng sẽ có lực lượng.
Bọn họ dám khi dễ chúng ta, nhưng sẽ không dám đắc tội với cả đám người trong đại viện chúng ta.
Biện pháp này, Ô Đào cũng đã nghĩ tới từ lâu, bởi vì trước kia lúc cụ ông nhà họ Hồ mất, ba đứa con trai muốn chia phòng, rồi làm náo loạn cả lên.
Cũng may có người trong đại viện chủ trì công đạo, giúp đỡ nói chuyện nên mới giải quyết xong việc này.
Thanh Đồng nghe xong, cũng liên tục gật đầu: "Đúng, việc này có thể nhờ người trong đại viện giúp chúng ta ra mặt, hỏi ý bọn họ một chút!
Đặc biệt là nhà Huân Tử, nhà Huân Tử bên cạnh chúng ta, nếu như bên cạnh đổi người gây nên động tĩnh, chắc chắn sẽ ảnh hưởng bọn họ!”
Nếu thực sự là người chính phủ ra mặt thì chắc chắn là không ai dám nói, nhưng mà nếu như là bí mật chuyển thì mọi người hoàn toàn có tư cách nói!
Ninh Diệu Hương nghe xong, nhíu mày nửa ngày, cắn răng nói: "Ô Đào nói có đạo lý, cứ làm như thế đi, chúng ta không thèm đếm xỉa, mua chút đồ tốt mời cả đại viện ăn, nhờ bọn họ giúp một chút, việc này không chừng có thể qua được”
Giang Hiểu Nguyệt còn nói: "Một mình em mang theo hai đứa bé, hiện tại thế đạo như vậy, có chuyện gì, còn không phải là cần dựa vào các anh chị sao?”
Chờ bọn họ đi rồi, Ô Đào lập tức cầm cây chổi và khăn lau lên, hung hăng quét rồi chà xát những vết tích khói bụi kia, Thanh Đồng còn bưng nước cọ nồi lên, trực tiếp hất ngoài.
Ninh Diệu Hương hỗ cũng không ngăn được.
Một lát sau, liền nghe thấy ngoài cửa lớn "ùm” một tiếng, hình như xa xa còn có tiếng kêu sợ hãi.
Ô Đào biết, Thanh Đồng đã giội nước bẩn, một chậu nước dội ra ngoài, cho dù không trực tiếp dội vào người thì có lẽ cũng sẽ tung tóe lên trên người bọn họ.
Đáng đời!
Thanh Đồng trở về, vẫn còn kìm nén bực bội: "Mẹ, nhà chúng ta không thể để cho bọn họ dùng, bây giờ nói là có người yêu, về sau còn chưa biết sẽ làm gì, đây chính là muốn ở mà không muốn trả!”
Ninh Diệu Hương nghĩ một lát rồi mới nói: "Nhưng bây giờ bọn họ một người là bác cả, một người là bác hai, chúng ta là cô nhi quả mẫu, nếu như không nhờ bọn bọn họ thì ngày tháng sau đó cũng không dễ chịu?
Ô Đào nghe xong, lập tức nói: "Cho dù cuộc sống không dễ chịu thì cũng không thể không duyên cớ ném một gian phòng ra ngoài!”
Ninh Diệu Hương: "Phòng này của chúng ta là của chính phủ, chỗ quản lý bất động sản, kỳ thật cũng không thuộc về chúng ta.
Ô Đào nghe xong, trong lòng liền hiểu rõ.
Mẹ một là không nỡ, muốn từ chối, nhưng lại sợ đắc tội hai người kia, cho nên lại tự mình an ủi mình, nói là có cho cũng không quan trọng.
Loại ý nghĩ này đương nhiên không được!
Ô Đào lập tức nói: "Mẹ, chuyện tương lai mà biết được, con ở phòng này, thì có thể ở cả một đời, cũng không thể vì không muốn đắc tội người ta mà liền cho phòng ở của chúng ta cho người ta.
"Ngày nào đó người ta lại muốn nữa, chúng ta chẳng lẽ lại cho tiếp?”
Thanh Đồng cũng nói: "Mẹ, mẹ đừng nói nữa, phòng này, cho dù đánh chết bọn con cũng không cho bọn họ dùng!
Ô Đào,không phải nói là nó muốn dùng sao? Tại sao lại phải cho bọn họ? Bọn họ trên dưới mồm mép đụng một cái là muốn phòng ở của chúng ta? Đây chính là ức hiếp người!”
Ô Đào: "Không cho con dùng, con sẽ không dừng lại! Bà ta là bác cả, con không dám đắc tội, vậy về sau con sẽ là bác cả của nhà ta.
Bọn họ ở nơi này bắt nạt con, con về sau ngày nào cũng về đằng ngoại gây chuyện!”
Thanh Đồng: "Mẹ, mẹ nhìn xem, Ô Đào lợi hại thật đó, nó chính là bác cả tương lai nhà ta chứ còn gì nữa”
Ninh Diệu Hương nhất thời cũng không nói được cái gì, cuối cùng nói: "Nếu không phải là cha các con mất sớm thì còn lâu mẹ mới chịu cơn giận như thế!”
Ô Đào nói: "Mẹ, con có một ý tưởng”
Ninh Diệu Hương: "Ý tưởng gì?”
Ô Đào: "Phòng này, bọn họ nói là cho người yêu anh hai xem qua, như vậy thì sau này chắc chắn sẽ dùng đến.
Chuyện này không cần phải nói, cũng đừng nghĩ che giấu được.
Nếu đây đã là phòng ở của chúng ta thì cũng không riêng gì việc chúng ta có nguyện ý hay không, còn phải xem hàng xóm của chúng ta, cho nên con nghĩ, chúng ta có thể mời người trong đại viện chủ trì công đạo cho chúng ta, nói xem chuyện này có ổn hay không?
Nếu như người trong đại viện cũng đều cảm thấy là không thích hợp để cho người ngoài vào ở thì chúng ta sẽ có cái cớ , muốn cự tuyệt cũng sẽ có lực lượng.
Bọn họ dám khi dễ chúng ta, nhưng sẽ không dám đắc tội với cả đám người trong đại viện chúng ta.
Biện pháp này, Ô Đào cũng đã nghĩ tới từ lâu, bởi vì trước kia lúc cụ ông nhà họ Hồ mất, ba đứa con trai muốn chia phòng, rồi làm náo loạn cả lên.
Cũng may có người trong đại viện chủ trì công đạo, giúp đỡ nói chuyện nên mới giải quyết xong việc này.
Thanh Đồng nghe xong, cũng liên tục gật đầu: "Đúng, việc này có thể nhờ người trong đại viện giúp chúng ta ra mặt, hỏi ý bọn họ một chút!
Đặc biệt là nhà Huân Tử, nhà Huân Tử bên cạnh chúng ta, nếu như bên cạnh đổi người gây nên động tĩnh, chắc chắn sẽ ảnh hưởng bọn họ!”
Nếu thực sự là người chính phủ ra mặt thì chắc chắn là không ai dám nói, nhưng mà nếu như là bí mật chuyển thì mọi người hoàn toàn có tư cách nói!
Ninh Diệu Hương nghe xong, nhíu mày nửa ngày, cắn răng nói: "Ô Đào nói có đạo lý, cứ làm như thế đi, chúng ta không thèm đếm xỉa, mua chút đồ tốt mời cả đại viện ăn, nhờ bọn họ giúp một chút, việc này không chừng có thể qua được”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.