Thập Niên 60: Phim Phóng Sự So Sánh Vận Mệnh
Chương 15: Toà Nhà Đại Học Bắc Kinh (5)
Nữ Vương Bất Tại Gia
26/06/2023
Huân Tử: "Rốt cuộc làm sao vậy?
Tại sao lại hỏi anh chuyện về nó!" Ô Đào nói chuyện mình đi về phía nam Cục Di tích Văn hóa nhặt lõi than gặp được anh Cửu, Huân Tử nghe xong, tức muốn nổ phổi: "Mẹ tụi nó, tụi nó dám bắt nạt em? Anh sẽ giết chết tụi nó!" Nói xong liền muốn chạy ra bên ngoài.
Ô Đào sợ hãi, vội tóm lấy góc áo Huân Tử: "Anh Huân Tử, anh đừng tức giận, là em tự tiện đi đến địa bàn người ta.
Em cũng không sao cả, anh đừng đi gây chuyện." Anh Huân Tử: "Anh phải nói chuyện rõ ràng với nó, đi vào địa bàn của nó thì làm sao, một đám con trai còn đi ức hiếp một cô bé!" Ô Đào dậm chân: "Anh Huân Tử, anh tức giận cái gì, không phải em vẫn bình an sao, về sau không đến đó là được.
Thời đại này bên ngoài rối loạn, anh đừng làm bậy.” Ô Đào nói xong, Huân Tử cũng tỉnh táo lại.
Mới vừa rồi là do quá nóng tính, không nghĩ kĩ, hiện tại cũng đã hiểu rõ, đây cũng không phải là lúc để đánh nhau.
Ô Đào nhìn Huân Tử không còn tức giận, mới thở phào một hơi, vội thừa cơ nói đến chuyện khác, nhưng Huân Tử hiển nhiên vẫn còn có chút buồn buồn.
Huân Tử lớn hơn Ô Đào hai tuổi, từ nhỏ lớn lên cùng nhau, nên rất quan tâm Ô Đào, coi như em gái của mình.
Kết quả hiện tại Ô Đào gặp phải chuyện này, Huân Tử lại không thể bảo vệ Ô Đào, chắc chắn là trong lòng rất khó chịu.
Ô Đào liền hỏi: "Đi về phía nam Cục Di tích Văn hóa một khoảng, có một tòa nhà lầu màu đỏ rất đẹp, anh Huân Tử có biết ai ở đó hay không?
Em thấy tòa nhà kia thật là đẹp." Huân Tử: "Biết, anh từng nghe người ta nhắc qua, nói là đại học Bắc Kinh trước kia, hiện tại không cho học đại học nên không cần toà nhà đó nữa, nó trở thành di tích văn hóa.
Nghe nói trước kia Chủ Tịch Mao còn làm việc ở bên trong tòa nhà đó nữa!" Ô Đào: "A? Vậy sao, em còn tưởng rằng đó là ký túc xá!"
Huân Tử: "Đâu phải đâu, đó là di tích văn hóa, có thể tham quan đấy."
Ô Đào rất là bất ngờ, hóa ra cậu bé mặc áo sơ mi trắng kia không ở trong đó, có thể là cậu ấy đi ngang qua, hoặc là đi tham quan. Ô Đào: "Vậy khi nào rảnh, chúng ta đi tham quan nơi đó có được hay không?"
Huân Tử nhíu đôi lông mày rậm, buồn bực nói: "Tại sao lại đột nhiên muốn đi tham quan cái này?"
Ô Đào không muốn nói cho Huân Tử biết về cậu bé mặc áo sơ mi trắng kia, cô bé cảm thấy cô bé nói ra thì Huân Tử có lẽ còn không tin, sẽ còn nói là cô bé nói mò, tại sao có thể có người được mặc áo sơmi trắng như vậy chứ.
Thế là cô bé chỉ thuận miệng nói: "Muốn nhìn thôi, cảm thấy nơi đó rất đẹp."
Huân Tử: "Vậy hôm nào không có lõi than, chúng ta cùng đi xem." Ô Đào gật đầu, nghĩ thầm.
Chờ đến lúc đi tham quan, nhất định phải mặc một bộ quần áo sạch, không thể để cho người ta đuổi ra.
Ô Đào làm bữa ăn xong, để một miếng bột bắp nóng hổi trong ngực rồi liền ra ngoài.
Cô bé không dám đi đến Cục Di tích Văn hóa nữa nên chỉ có thể đi đến nơi khác, nhưng dù gì cũng phải đi, cô bé phải liều mạng tiết kiệm đủ tiền. Cũng may vận may của cô bé không tệ lắm, trong hẻm phòng báo cáo ký túc xá của Bộ Ngoại giao gặp được một sạp hàng có đống tro bếp rất lớn, lại nhặt được không ít lõi than.
Chờ nhặt xong, lúc trở về cô bé rất thận trọng, sợ đêm hôm khuya khoắt gặp lại người nào đó.
Cũng may là thuận lợi, không gặp phải ông điên, cũng không gặp phải nhóm người anh Cửu kia.
Cô bé cõng giỏ trúc trở về, Ninh Diệu Hương đang thêu thùa may vá, bà xé khẩu trang và găng tay đơn vị phát cho, tháo bông vải trong đó ra, dự định dệt một đôi bao tay hoặc là làm một đôi tất. Nhìn thấy Ô Đào trở về, bà rất không nể mặt, tức giận nói: "Còn biết đường trở về à!"
Ô Đào nhẹ nhàng chào một tiếng "Mẹ", sau đó buông giỏ trúc trĩu nặng xuống, rửa tay đánh răng.
Lúc cô bé đánh răng, Thanh Đồng lại gần, nhét vào trong túi cô bé cái gì đó. Sau đó cô bé đi vào nhà xí, vụng trộm lấy ra nhìn, là tiền, có năm đồng tiền.
Có đồng một hào, cũng có đồng hai hào, thêm ít tiền xu cộng lại cũng phải bằng hai đồng bảy mao.
Cô bé nghĩ đây là tiền riêng của Thanh Đồng, có thể tích lũy nhiều như vậy, có lẽ là do tiết kiệm trong thời gian dài, không ngờ bây giờ đều cho cô bé hết.
Cô bé rất cảm động, nghĩ thầm.
Mặc dù Thanh Đồng không hiểu tại sao mình muốn đọc sách, nhưng vẫn muốn giúp của mình.
Tại sao lại hỏi anh chuyện về nó!" Ô Đào nói chuyện mình đi về phía nam Cục Di tích Văn hóa nhặt lõi than gặp được anh Cửu, Huân Tử nghe xong, tức muốn nổ phổi: "Mẹ tụi nó, tụi nó dám bắt nạt em? Anh sẽ giết chết tụi nó!" Nói xong liền muốn chạy ra bên ngoài.
Ô Đào sợ hãi, vội tóm lấy góc áo Huân Tử: "Anh Huân Tử, anh đừng tức giận, là em tự tiện đi đến địa bàn người ta.
Em cũng không sao cả, anh đừng đi gây chuyện." Anh Huân Tử: "Anh phải nói chuyện rõ ràng với nó, đi vào địa bàn của nó thì làm sao, một đám con trai còn đi ức hiếp một cô bé!" Ô Đào dậm chân: "Anh Huân Tử, anh tức giận cái gì, không phải em vẫn bình an sao, về sau không đến đó là được.
Thời đại này bên ngoài rối loạn, anh đừng làm bậy.” Ô Đào nói xong, Huân Tử cũng tỉnh táo lại.
Mới vừa rồi là do quá nóng tính, không nghĩ kĩ, hiện tại cũng đã hiểu rõ, đây cũng không phải là lúc để đánh nhau.
Ô Đào nhìn Huân Tử không còn tức giận, mới thở phào một hơi, vội thừa cơ nói đến chuyện khác, nhưng Huân Tử hiển nhiên vẫn còn có chút buồn buồn.
Huân Tử lớn hơn Ô Đào hai tuổi, từ nhỏ lớn lên cùng nhau, nên rất quan tâm Ô Đào, coi như em gái của mình.
Kết quả hiện tại Ô Đào gặp phải chuyện này, Huân Tử lại không thể bảo vệ Ô Đào, chắc chắn là trong lòng rất khó chịu.
Ô Đào liền hỏi: "Đi về phía nam Cục Di tích Văn hóa một khoảng, có một tòa nhà lầu màu đỏ rất đẹp, anh Huân Tử có biết ai ở đó hay không?
Em thấy tòa nhà kia thật là đẹp." Huân Tử: "Biết, anh từng nghe người ta nhắc qua, nói là đại học Bắc Kinh trước kia, hiện tại không cho học đại học nên không cần toà nhà đó nữa, nó trở thành di tích văn hóa.
Nghe nói trước kia Chủ Tịch Mao còn làm việc ở bên trong tòa nhà đó nữa!" Ô Đào: "A? Vậy sao, em còn tưởng rằng đó là ký túc xá!"
Huân Tử: "Đâu phải đâu, đó là di tích văn hóa, có thể tham quan đấy."
Ô Đào rất là bất ngờ, hóa ra cậu bé mặc áo sơ mi trắng kia không ở trong đó, có thể là cậu ấy đi ngang qua, hoặc là đi tham quan. Ô Đào: "Vậy khi nào rảnh, chúng ta đi tham quan nơi đó có được hay không?"
Huân Tử nhíu đôi lông mày rậm, buồn bực nói: "Tại sao lại đột nhiên muốn đi tham quan cái này?"
Ô Đào không muốn nói cho Huân Tử biết về cậu bé mặc áo sơ mi trắng kia, cô bé cảm thấy cô bé nói ra thì Huân Tử có lẽ còn không tin, sẽ còn nói là cô bé nói mò, tại sao có thể có người được mặc áo sơmi trắng như vậy chứ.
Thế là cô bé chỉ thuận miệng nói: "Muốn nhìn thôi, cảm thấy nơi đó rất đẹp."
Huân Tử: "Vậy hôm nào không có lõi than, chúng ta cùng đi xem." Ô Đào gật đầu, nghĩ thầm.
Chờ đến lúc đi tham quan, nhất định phải mặc một bộ quần áo sạch, không thể để cho người ta đuổi ra.
Ô Đào làm bữa ăn xong, để một miếng bột bắp nóng hổi trong ngực rồi liền ra ngoài.
Cô bé không dám đi đến Cục Di tích Văn hóa nữa nên chỉ có thể đi đến nơi khác, nhưng dù gì cũng phải đi, cô bé phải liều mạng tiết kiệm đủ tiền. Cũng may vận may của cô bé không tệ lắm, trong hẻm phòng báo cáo ký túc xá của Bộ Ngoại giao gặp được một sạp hàng có đống tro bếp rất lớn, lại nhặt được không ít lõi than.
Chờ nhặt xong, lúc trở về cô bé rất thận trọng, sợ đêm hôm khuya khoắt gặp lại người nào đó.
Cũng may là thuận lợi, không gặp phải ông điên, cũng không gặp phải nhóm người anh Cửu kia.
Cô bé cõng giỏ trúc trở về, Ninh Diệu Hương đang thêu thùa may vá, bà xé khẩu trang và găng tay đơn vị phát cho, tháo bông vải trong đó ra, dự định dệt một đôi bao tay hoặc là làm một đôi tất. Nhìn thấy Ô Đào trở về, bà rất không nể mặt, tức giận nói: "Còn biết đường trở về à!"
Ô Đào nhẹ nhàng chào một tiếng "Mẹ", sau đó buông giỏ trúc trĩu nặng xuống, rửa tay đánh răng.
Lúc cô bé đánh răng, Thanh Đồng lại gần, nhét vào trong túi cô bé cái gì đó. Sau đó cô bé đi vào nhà xí, vụng trộm lấy ra nhìn, là tiền, có năm đồng tiền.
Có đồng một hào, cũng có đồng hai hào, thêm ít tiền xu cộng lại cũng phải bằng hai đồng bảy mao.
Cô bé nghĩ đây là tiền riêng của Thanh Đồng, có thể tích lũy nhiều như vậy, có lẽ là do tiết kiệm trong thời gian dài, không ngờ bây giờ đều cho cô bé hết.
Cô bé rất cảm động, nghĩ thầm.
Mặc dù Thanh Đồng không hiểu tại sao mình muốn đọc sách, nhưng vẫn muốn giúp của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.