Thập Niên 60: Quân Hôn Khó Bỏ, Cưng Chiều Cô Vợ Mỹ Nhân
Chương 48:
Chiêu Nhiêu
05/04/2024
"Đúng đúng, Hân Hân em ngủ một lát đi."
Diệp Thư Quốc thì thôi đi, sao Mạnh Lân cũng như đang giúp mình che giấu, Diệp Thiển Hân thu tay chống cằm lại, ngồi thẳng người, nhàn nhạt nói: "Ngồi một lát không còn mệt nữa, thật ra tôi không gặp kỹ sư Lưu, chuyện này thật ra là tôi nghe lén được."
Tiểu Triệu: "Trời ạ! Không ngờ đồng chí Diệp còn có tiềm chất làm đặc vụ, tôi thấy chị nên đến quân đội chúng tôi làm nữ binh đặc chủng."
Mạnh Lân thu hồi ánh mắt trên gương chiếu hậu, nhàn nhạt liếc Tiểu Triệu, "Lái xe cho đàng hoàng, đừng có giật mình như vậy."
"Vâng vâng vâng, tiểu đoàn trưởng tôi sai rồi." Tiểu Triệu vội vàng gật đầu.
Diệp Thiển Hân bật cười, tiếp tục nói: "Lúc đến chỗ các anh, tôi có tới chỗ vại nước bên cạnh sân rửa tay, vừa vặn nghe thấy Nghiêm Vệ Đông nói chuyện với Uông Tiểu Phượng, lúc đầu tôi không hiểu ý là gì, hơn nữa cũng không nghe rõ lắm, mãi đến sau nghe các anh nói không tìm thấy kỹ sư Lưu, tôi mới hiểu ra, lúc đó sợ giải thích không rõ ràng, thời gian lại gấp, tôi mới tùy tiện bịa ra một lý do."
Diệp Thiển Hân lên xe, trong đầu liên tục nghĩ lý do, dù sao lúc đó Nghiêm Vệ Đông và Uông Tiểu Phượng đúng là đang nói chuyện, Nghiêm Vệ Đông không thừa nhận, Uông Tiểu Phượng chắc chắn sẽ thừa nhận.
Còn nói có phải nói chuyện của kỹ sư Lưu hay không, nửa thật nửa giả, bọn họ cũng chẳng tra ra được.
"Nói như vậy, Uông Tiểu Phượng cũng tham gia sao?" Diệp Thư Quốc suy nghĩ hỏi.
Diệp Thiển Hân gật đầu: "Lúc thôn trưởng Uông vừa lên núi, không phải đã bị Uông Tiểu Phượng gọi về nhà rồi sao, chúng ta đi ông ta còn chưa về, trong này có khuất tất gì, chỉ có thể đợi cảnh sát đến điều tra."
"Tên Nghiêm Vệ Đông này, may mà có em..." Diệp Thư Quốc nói chưa hết lời, đột nhiên dừng lại.
Diệp Thư Quốc nhanh miệng, nhưng cũng biết chuyện riêng của em gái không thể tùy tiện nói trước mặt người ngoài, huống hồ lại là trước mặt người nhà họ Mạnh, biết đâu qua mấy hôm nữa em gái còn phải đi xem mắt với cái tên Mạnh Siêu gì đó.
Đến huyện thành, xe cuối cùng cũng chạy êm, mấy người đều không nói gì, Tiểu Triệu lại bị Mạnh Lân nghiêm lệnh lái xe cho đàng hoàng, trong xe dần dần yên tĩnh lại.
Diệp Thư Quốc thì thôi đi, sao Mạnh Lân cũng như đang giúp mình che giấu, Diệp Thiển Hân thu tay chống cằm lại, ngồi thẳng người, nhàn nhạt nói: "Ngồi một lát không còn mệt nữa, thật ra tôi không gặp kỹ sư Lưu, chuyện này thật ra là tôi nghe lén được."
Tiểu Triệu: "Trời ạ! Không ngờ đồng chí Diệp còn có tiềm chất làm đặc vụ, tôi thấy chị nên đến quân đội chúng tôi làm nữ binh đặc chủng."
Mạnh Lân thu hồi ánh mắt trên gương chiếu hậu, nhàn nhạt liếc Tiểu Triệu, "Lái xe cho đàng hoàng, đừng có giật mình như vậy."
"Vâng vâng vâng, tiểu đoàn trưởng tôi sai rồi." Tiểu Triệu vội vàng gật đầu.
Diệp Thiển Hân bật cười, tiếp tục nói: "Lúc đến chỗ các anh, tôi có tới chỗ vại nước bên cạnh sân rửa tay, vừa vặn nghe thấy Nghiêm Vệ Đông nói chuyện với Uông Tiểu Phượng, lúc đầu tôi không hiểu ý là gì, hơn nữa cũng không nghe rõ lắm, mãi đến sau nghe các anh nói không tìm thấy kỹ sư Lưu, tôi mới hiểu ra, lúc đó sợ giải thích không rõ ràng, thời gian lại gấp, tôi mới tùy tiện bịa ra một lý do."
Diệp Thiển Hân lên xe, trong đầu liên tục nghĩ lý do, dù sao lúc đó Nghiêm Vệ Đông và Uông Tiểu Phượng đúng là đang nói chuyện, Nghiêm Vệ Đông không thừa nhận, Uông Tiểu Phượng chắc chắn sẽ thừa nhận.
Còn nói có phải nói chuyện của kỹ sư Lưu hay không, nửa thật nửa giả, bọn họ cũng chẳng tra ra được.
"Nói như vậy, Uông Tiểu Phượng cũng tham gia sao?" Diệp Thư Quốc suy nghĩ hỏi.
Diệp Thiển Hân gật đầu: "Lúc thôn trưởng Uông vừa lên núi, không phải đã bị Uông Tiểu Phượng gọi về nhà rồi sao, chúng ta đi ông ta còn chưa về, trong này có khuất tất gì, chỉ có thể đợi cảnh sát đến điều tra."
"Tên Nghiêm Vệ Đông này, may mà có em..." Diệp Thư Quốc nói chưa hết lời, đột nhiên dừng lại.
Diệp Thư Quốc nhanh miệng, nhưng cũng biết chuyện riêng của em gái không thể tùy tiện nói trước mặt người ngoài, huống hồ lại là trước mặt người nhà họ Mạnh, biết đâu qua mấy hôm nữa em gái còn phải đi xem mắt với cái tên Mạnh Siêu gì đó.
Đến huyện thành, xe cuối cùng cũng chạy êm, mấy người đều không nói gì, Tiểu Triệu lại bị Mạnh Lân nghiêm lệnh lái xe cho đàng hoàng, trong xe dần dần yên tĩnh lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.