Thập Niên 60: Quân Tẩu Có Không Gian Nuôi Con
Chương 13: Hai Cụ Cố Đến Ăn Cơm (2)
Văn Văn Mân
12/06/2024
Cuối cùng, hai cụ Cố ăn no căng bụng mới về nhà.
Vừa vào sân đã thấy mọi người cũng vừa ăn cơm xong không lâu.
Anh cả Cố thấy cha mẹ cười tủm tỉm đi vào liền hỏi: "Cha mẹ ăn gì ở nhà chú ba mà vui vẻ thế ạ?"
Mẹ Cố cười nói: "Cũng không có gì, chỉ là gà, cá, sườn, thịt kho tàu các thứ thôi."
Anh cả Cố: "..."
Mọi người nhà họ Cố: "..."
Ngay cả Cha Cố nghe vợ nói cũng không nhịn được ho khan một tiếng.
Giả bộ quá rồi đấy.
Mẹ Cố vẫn chưa có ý định dừng lại: "Ta với cha mấy đứa đã nói làm ít thôi, nhưng Tuế Tuế nó cứ một mực hiếu thảo ép chúng ta ăn nhiều, mấy đứa nói xem, tấm lòng của em dâu các cậu như vậy, chúng ta cũng không tiện từ chối phải không?"
Anh cả Cố: "..." Anh ta cảm thấy mình có hơi nhiều lời.
"Còn có cả bánh sinh nhật gì đó nữa chứ, ôi chao, ta chưa từng thấy bao giờ, lần đầu tiên được ăn đấy, trên đó còn có kem tươi các thứ, đừng nói là ngon thật đấy."
Anh cả Cố: "..." Tôi nói gì sai à?
Cha Cố nhìn con trai lớn ỉu xìu bên cạnh và đám trẻ thèm thuồng nuốt nước miếng trong sân, thực sự không nhịn được nữa.
"Được rồi bà già, ăn cũng ăn rồi còn nói nhiều như vậy làm gì, mau vào nhà đi, ngoài này nhiều muỗi."
Mẹ Cố lúc này mới hài lòng vào nhà.
Hừ, bà chính là muốn khoe khoang đấy.
Đừng trách bà thiên vị nhà thằng ba, ai bảo người ta hiếu thuận chứ.
Con trai cả cũng rất hiếu thuận, bà cũng không thấy phật lòng gì.
Nhưng cái nhà thằng hai này thì có vấn đề rất lớn, suốt ngày khiến bà phải bực mình.
Vất vả lắm mới có cô con dâu thứ ba khiến bà được nở mày nở mặt, bà phải chọc tức chết bọn họ.
Sắp đến mùa thu hoạch rồi, tuy Chu Tuế Tuế không cần phải ra đồng.
Nhưng mùa thu là mùa thu hoạch, hơn nữa đây là Đông Bắc, trên núi có rất nhiều thứ tốt.
Nào là quả hạnh đào, quả phỉ, nấm mộc nhĩ, nấm hương, trên núi đều có rất nhiều.
Đến lúc đó mọi người đều bận rộn ngoài đồng, Chu Tuế Tuế định lên núi xem sao.
Trải qua bao nỗ lực của Chu Tuế Tuế, cuối cùng Tam Oa cũng đã biết đi, chỉ là bước chân còn chưa vững.
Cậu bé lắc lư thân hình nhỏ bé, trông như một chú chim cánh cụt con vậy.
Mỗi lần nhìn Tam Oa đi, Chu Tuế Tuế lại không nhịn được cười.
Có lần Tam Oa dường như nhận ra Chu Tuế Tuế đang cười mình.
Cậu bé bĩu môi, cặp mày nhỏ nhíu lại như con sâu róm, mãi mới nói được một câu: "Mẹ, xấu xa."
Chu Tuế Tuế được một trận cười vui vẻ, trẻ con đúng là đáng yêu quá đi.
Hiện tại ba đứa trẻ đều ngủ với cô, tối nào Chu Tuế Tuế cũng ôm lấy cơ thể mềm mại của Tam Oa mà yêu thích không thôi.
Sắp vào thu rồi, Chu Tuế Tuế phát hiện quần áo của mấy đứa trẻ ít đến tội nghiệp.
Mùa hè thì không sao, chứ vào thu trời lạnh, quần áo mỏng manh thế này thì làm sao chịu được.
Hơn nữa, không biết nguyên chủ không có tiền hay là thấy con nít lớn nhanh nên tiếc vải.
Quần áo của ba đứa trẻ đều là đồ vá chằng vá đụp, Chu Tuế Tuế đoán chắc là đồ cũ của con cái nhà ngoại.
Lúc mới đến, nhìn thấy Tam Oa, cô còn tưởng là đứa trẻ nhà nào trong khu ổ chuột.
Chu Tuế Tuế quyết định may cho ba đứa nhỏ vài bộ quần áo.
Trong nhà có sẵn máy may, là quà sính lễ hồi cô lấy chồng, năm năm rồi mà vẫn mới tinh, có thể thấy nguyên chủ không phải là người phụ nữ đảm đang.
Cô lựa chọn trong không gian một lúc, cuối cùng chọn trúng một tấm vải màu xanh đậm, vừa đủ để may cho Đại Oa và Nhị Oa mỗi đứa một chiếc quần yếm, lại chọn một tấm vải màu cam, hợp với Tam Oa, trông cậu bé như một viên bánh trôi nếp vậy.
Còn áo của Đại Oa và Nhị Oa, Chu Tuế Tuế chọn một tấm vải màu xám, màu nhạt như vậy thì không sợ bẩn, hai cậu nhóc nghịch ngợm suốt ngày chạy nhảy, chẳng chịu ngồi yên một chỗ.
Tuy nhiên, tuy nghịch ngợm nhưng hai đứa rất thông minh, khoảng thời gian này được cô kèm cặp, trình độ học tập đã đuổi kịp học sinh lớp một rồi.
Chu Tuế Tuế dự định sang năm sẽ cho hai đứa đến trường đi học.
Chỉ một buổi chiều, Chu Tuế Tuế đã may xong hai chiếc quần yếm và hai bộ quần áo nhỏ cho Tam Oa.
Vải màu xanh còn thừa một ít, vừa đủ để may thêm cho Tam Oa một bộ nữa.
Tay nghề may vá của Chu Tuế Tuế là do được tôi luyện từ nhỏ, là trẻ mồ côi, cô phải tự lập từ bé, cái gì cũng phải tự học.
Lúc Chu Tuế Tuế bận rộn, Tam Oa cũng không quấy rối, cậu bé tự ngồi chơi con hổ vải mà Chu Tuế Tuế làm cho.
Mấy hôm trước, Chu Tuế Tuế may cho cậu bé một con hổ vải, Tam Oa thích lắm, tối nào đi ngủ cũng ôm theo.
Nếu muốn đi vệ sinh, cậu bé sẽ nói với Chu Tuế Tuế, Chu Tuế Tuế bế cậu bé xuống, sau đó cậu bé tự mình lắc lư đến ngồi vào bô ở góc tường.
Những việc như vệ sinh gì đó, Chu Tuế Tuế cũng đang dạy dần cho cậu bé.
Vừa vào sân đã thấy mọi người cũng vừa ăn cơm xong không lâu.
Anh cả Cố thấy cha mẹ cười tủm tỉm đi vào liền hỏi: "Cha mẹ ăn gì ở nhà chú ba mà vui vẻ thế ạ?"
Mẹ Cố cười nói: "Cũng không có gì, chỉ là gà, cá, sườn, thịt kho tàu các thứ thôi."
Anh cả Cố: "..."
Mọi người nhà họ Cố: "..."
Ngay cả Cha Cố nghe vợ nói cũng không nhịn được ho khan một tiếng.
Giả bộ quá rồi đấy.
Mẹ Cố vẫn chưa có ý định dừng lại: "Ta với cha mấy đứa đã nói làm ít thôi, nhưng Tuế Tuế nó cứ một mực hiếu thảo ép chúng ta ăn nhiều, mấy đứa nói xem, tấm lòng của em dâu các cậu như vậy, chúng ta cũng không tiện từ chối phải không?"
Anh cả Cố: "..." Anh ta cảm thấy mình có hơi nhiều lời.
"Còn có cả bánh sinh nhật gì đó nữa chứ, ôi chao, ta chưa từng thấy bao giờ, lần đầu tiên được ăn đấy, trên đó còn có kem tươi các thứ, đừng nói là ngon thật đấy."
Anh cả Cố: "..." Tôi nói gì sai à?
Cha Cố nhìn con trai lớn ỉu xìu bên cạnh và đám trẻ thèm thuồng nuốt nước miếng trong sân, thực sự không nhịn được nữa.
"Được rồi bà già, ăn cũng ăn rồi còn nói nhiều như vậy làm gì, mau vào nhà đi, ngoài này nhiều muỗi."
Mẹ Cố lúc này mới hài lòng vào nhà.
Hừ, bà chính là muốn khoe khoang đấy.
Đừng trách bà thiên vị nhà thằng ba, ai bảo người ta hiếu thuận chứ.
Con trai cả cũng rất hiếu thuận, bà cũng không thấy phật lòng gì.
Nhưng cái nhà thằng hai này thì có vấn đề rất lớn, suốt ngày khiến bà phải bực mình.
Vất vả lắm mới có cô con dâu thứ ba khiến bà được nở mày nở mặt, bà phải chọc tức chết bọn họ.
Sắp đến mùa thu hoạch rồi, tuy Chu Tuế Tuế không cần phải ra đồng.
Nhưng mùa thu là mùa thu hoạch, hơn nữa đây là Đông Bắc, trên núi có rất nhiều thứ tốt.
Nào là quả hạnh đào, quả phỉ, nấm mộc nhĩ, nấm hương, trên núi đều có rất nhiều.
Đến lúc đó mọi người đều bận rộn ngoài đồng, Chu Tuế Tuế định lên núi xem sao.
Trải qua bao nỗ lực của Chu Tuế Tuế, cuối cùng Tam Oa cũng đã biết đi, chỉ là bước chân còn chưa vững.
Cậu bé lắc lư thân hình nhỏ bé, trông như một chú chim cánh cụt con vậy.
Mỗi lần nhìn Tam Oa đi, Chu Tuế Tuế lại không nhịn được cười.
Có lần Tam Oa dường như nhận ra Chu Tuế Tuế đang cười mình.
Cậu bé bĩu môi, cặp mày nhỏ nhíu lại như con sâu róm, mãi mới nói được một câu: "Mẹ, xấu xa."
Chu Tuế Tuế được một trận cười vui vẻ, trẻ con đúng là đáng yêu quá đi.
Hiện tại ba đứa trẻ đều ngủ với cô, tối nào Chu Tuế Tuế cũng ôm lấy cơ thể mềm mại của Tam Oa mà yêu thích không thôi.
Sắp vào thu rồi, Chu Tuế Tuế phát hiện quần áo của mấy đứa trẻ ít đến tội nghiệp.
Mùa hè thì không sao, chứ vào thu trời lạnh, quần áo mỏng manh thế này thì làm sao chịu được.
Hơn nữa, không biết nguyên chủ không có tiền hay là thấy con nít lớn nhanh nên tiếc vải.
Quần áo của ba đứa trẻ đều là đồ vá chằng vá đụp, Chu Tuế Tuế đoán chắc là đồ cũ của con cái nhà ngoại.
Lúc mới đến, nhìn thấy Tam Oa, cô còn tưởng là đứa trẻ nhà nào trong khu ổ chuột.
Chu Tuế Tuế quyết định may cho ba đứa nhỏ vài bộ quần áo.
Trong nhà có sẵn máy may, là quà sính lễ hồi cô lấy chồng, năm năm rồi mà vẫn mới tinh, có thể thấy nguyên chủ không phải là người phụ nữ đảm đang.
Cô lựa chọn trong không gian một lúc, cuối cùng chọn trúng một tấm vải màu xanh đậm, vừa đủ để may cho Đại Oa và Nhị Oa mỗi đứa một chiếc quần yếm, lại chọn một tấm vải màu cam, hợp với Tam Oa, trông cậu bé như một viên bánh trôi nếp vậy.
Còn áo của Đại Oa và Nhị Oa, Chu Tuế Tuế chọn một tấm vải màu xám, màu nhạt như vậy thì không sợ bẩn, hai cậu nhóc nghịch ngợm suốt ngày chạy nhảy, chẳng chịu ngồi yên một chỗ.
Tuy nhiên, tuy nghịch ngợm nhưng hai đứa rất thông minh, khoảng thời gian này được cô kèm cặp, trình độ học tập đã đuổi kịp học sinh lớp một rồi.
Chu Tuế Tuế dự định sang năm sẽ cho hai đứa đến trường đi học.
Chỉ một buổi chiều, Chu Tuế Tuế đã may xong hai chiếc quần yếm và hai bộ quần áo nhỏ cho Tam Oa.
Vải màu xanh còn thừa một ít, vừa đủ để may thêm cho Tam Oa một bộ nữa.
Tay nghề may vá của Chu Tuế Tuế là do được tôi luyện từ nhỏ, là trẻ mồ côi, cô phải tự lập từ bé, cái gì cũng phải tự học.
Lúc Chu Tuế Tuế bận rộn, Tam Oa cũng không quấy rối, cậu bé tự ngồi chơi con hổ vải mà Chu Tuế Tuế làm cho.
Mấy hôm trước, Chu Tuế Tuế may cho cậu bé một con hổ vải, Tam Oa thích lắm, tối nào đi ngủ cũng ôm theo.
Nếu muốn đi vệ sinh, cậu bé sẽ nói với Chu Tuế Tuế, Chu Tuế Tuế bế cậu bé xuống, sau đó cậu bé tự mình lắc lư đến ngồi vào bô ở góc tường.
Những việc như vệ sinh gì đó, Chu Tuế Tuế cũng đang dạy dần cho cậu bé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.