Thập Niên 60: Sau Khi Làm Mẹ Kế Tôi Chọn Ly Hôn
Chương 40: Đi Kiếm Việc Làm?
Vũ Lạc Song Liêm
21/05/2023
Giữa trưa, tiếng xe gầm rú dừng lại bên ngoài sân nhỏ của bọn Lạc Kỳ, Lục Kính Quân từ trên xe jeep chuyển đồ dùng sinh hoạt như mì gạo, dầu mỡ đặt mặt đất, sau lại chuyển đến trong phòng, Lạc Kỳ suy nghĩ chốc lát, cũng đi giúp đỡ chuyển chút đồ nhẹ.
Cô và Lục Kính Quân vẫn không có nhiều lời nào để nói.
Lục Kính Quân dọn đồ xong, đem tất cả tiền trong túi đều móc ra đưa cho Lạc Kỳ, nói trong đại đội còn có việc, liền lái xe jeep rời đi, chỉ chốc lát sau chiến sĩ trong đại đội Lục Kính Quân đưa tới hai hộp thức ăn.
Lạc Kỳ ăn một chút cơm, Lục Niệm Tần tỉnh giấc, cô cầm thức ăn đã để ra trước đó đặt ở trước mặt Lục Niệm Tần, Lục Niệm Tần cầm thìa nhỏ liền tự mình ăn. Chưa đầy hai tuổi, bàn tay của bé con lúc xúc cơm vô cùng vững.
Buổi chiều mẹ con Lâm Hải Yến tới hẹn Lạc Kỳ đi Lô Lĩnh trấn dạo chơi, vừa vặn lúc ra cửa gặp được La Nguyệt Quý đưa chồng đi đại đội, vì thế ba người mang theo ba đứa nhỏ, chậm rãi đi về phía Lô Lĩnh trấn.
Công bằng mà nói, ba ngàn mét quả thật không xa, ba người Lạc Kỳ bế theo đứa nhỏ, đi gần nửa giờ mới nhìn thấy bóng dáng Lô Lĩnh trấn.
Ba người càng đến càng gần, Lâm Hải Yến chỉ vào một tòa nhà còn chưa xây xong, nói với Lạc Kỳ: “Các cô xem, bên kia chính là xưởng dệt mới xây ở trấn Lô Lĩnh, nghe nói là một nhà máy lớn, vừa mở xưởng đã cần mấy nữ công nhân.”
Trong những năm 50, 60, mỗi nghề nghiệp đều xứng đáng được tôn trọng, nhưng trong số đó là quân nhân và công nhân, trước đây là bảo vệ nhà nước vũ khí hiên ngang, sau này là nông dân từ hộ khẩu nông thôn chuyển sang hộ khẩu thành thị nhanh nhất.
La Nguyệt Quý nghe Lâm Hải Yến nói, khi nhìn lại tòa nhà kia trong mắt liền mang theo vài kinh ngạc: “Tuyển nhiều công nhân như vậy ư!”
Nhà La Nguyệt Quý là hộ khẩu thị trấn, nhưng trên thị trấn các cô cũng không có nhà xưởng. Nhà La Nguyệt Quý cũng không phải đặc biệt giàu có, sau khi lập gia đình cuộc sống của cô ấy tuy rằng tốt hơn một chút, nhưng cô ấy cũng khát vọng làm một công nhân.
Lâm Hải Yến ừ một tiếng: “Không tính là nhiều, năm trước một nhà máy dệt may tuyển dụng công nhân mới gọi là nhiều, chỉ riêng nữ công nhân đã tuyển hơn một trăm. Đúng rồi Nguyệt Quý, lần này cô đến thăm người thân là ở lâu hay là ở ngắn? Nếu không cô có thể ở lâu hơn được, dù sao chức vụ của lão Trần nhà cô cũng đủ tùy quân tư cách rồi. Cô trực tiếp ở bên này được, trong đoàn chúng ta đang chuẩn bị làm một nhà trẻ, đến lúc đó cô gửi đứa nhỏ vào nhà trẻ chẳng phải tiện hơn sao?”
“Nếu cô muốn làm công nhân cũng được, nhà máy dệt đối với quân đội có quy định ưu tiên tuyển dụng.”
La Nguyệt Quý nghe xong lời này, tim đập thình thịch: “Thật sự có thể ư?” Cô ấy hỏi Lâm Hải Yến.
Lâm Hải Yến khẳng định gật đầu: “Có thể chứ.”
Cô và Lục Kính Quân vẫn không có nhiều lời nào để nói.
Lục Kính Quân dọn đồ xong, đem tất cả tiền trong túi đều móc ra đưa cho Lạc Kỳ, nói trong đại đội còn có việc, liền lái xe jeep rời đi, chỉ chốc lát sau chiến sĩ trong đại đội Lục Kính Quân đưa tới hai hộp thức ăn.
Lạc Kỳ ăn một chút cơm, Lục Niệm Tần tỉnh giấc, cô cầm thức ăn đã để ra trước đó đặt ở trước mặt Lục Niệm Tần, Lục Niệm Tần cầm thìa nhỏ liền tự mình ăn. Chưa đầy hai tuổi, bàn tay của bé con lúc xúc cơm vô cùng vững.
Buổi chiều mẹ con Lâm Hải Yến tới hẹn Lạc Kỳ đi Lô Lĩnh trấn dạo chơi, vừa vặn lúc ra cửa gặp được La Nguyệt Quý đưa chồng đi đại đội, vì thế ba người mang theo ba đứa nhỏ, chậm rãi đi về phía Lô Lĩnh trấn.
Công bằng mà nói, ba ngàn mét quả thật không xa, ba người Lạc Kỳ bế theo đứa nhỏ, đi gần nửa giờ mới nhìn thấy bóng dáng Lô Lĩnh trấn.
Ba người càng đến càng gần, Lâm Hải Yến chỉ vào một tòa nhà còn chưa xây xong, nói với Lạc Kỳ: “Các cô xem, bên kia chính là xưởng dệt mới xây ở trấn Lô Lĩnh, nghe nói là một nhà máy lớn, vừa mở xưởng đã cần mấy nữ công nhân.”
Trong những năm 50, 60, mỗi nghề nghiệp đều xứng đáng được tôn trọng, nhưng trong số đó là quân nhân và công nhân, trước đây là bảo vệ nhà nước vũ khí hiên ngang, sau này là nông dân từ hộ khẩu nông thôn chuyển sang hộ khẩu thành thị nhanh nhất.
La Nguyệt Quý nghe Lâm Hải Yến nói, khi nhìn lại tòa nhà kia trong mắt liền mang theo vài kinh ngạc: “Tuyển nhiều công nhân như vậy ư!”
Nhà La Nguyệt Quý là hộ khẩu thị trấn, nhưng trên thị trấn các cô cũng không có nhà xưởng. Nhà La Nguyệt Quý cũng không phải đặc biệt giàu có, sau khi lập gia đình cuộc sống của cô ấy tuy rằng tốt hơn một chút, nhưng cô ấy cũng khát vọng làm một công nhân.
Lâm Hải Yến ừ một tiếng: “Không tính là nhiều, năm trước một nhà máy dệt may tuyển dụng công nhân mới gọi là nhiều, chỉ riêng nữ công nhân đã tuyển hơn một trăm. Đúng rồi Nguyệt Quý, lần này cô đến thăm người thân là ở lâu hay là ở ngắn? Nếu không cô có thể ở lâu hơn được, dù sao chức vụ của lão Trần nhà cô cũng đủ tùy quân tư cách rồi. Cô trực tiếp ở bên này được, trong đoàn chúng ta đang chuẩn bị làm một nhà trẻ, đến lúc đó cô gửi đứa nhỏ vào nhà trẻ chẳng phải tiện hơn sao?”
“Nếu cô muốn làm công nhân cũng được, nhà máy dệt đối với quân đội có quy định ưu tiên tuyển dụng.”
La Nguyệt Quý nghe xong lời này, tim đập thình thịch: “Thật sự có thể ư?” Cô ấy hỏi Lâm Hải Yến.
Lâm Hải Yến khẳng định gật đầu: “Có thể chứ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.