Thập Niên 60: Sau Khi Xuyên Tới Tôi Siêu Giàu
Chương 20: Sung Sướng Tới Bùng Nổ
Thanh Mộc
25/08/2024
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Thư Nguyệt ngồi trên xe đạp, vẫy tay chào hai ông bà lão trong nhà: "Cháu đi đây ạ."
Từ nhà họ Thẩm đến cửa hàng bách hóa rất gần, chỉ cần mười mấy phút.
Bình thường bọn họ đều đi bộ, hôm nay mua nhiều đồ nên hai bố con mới quyết định đạp xe đạp.
Đến nơi, Thẩm Thư Nguyệt nhảy xuống xe đạp, đợi Thẩm Đông Dương dựng xe xong, hai bố con mới cùng nhau bước vào cửa hàng bách hóa.
Vừa vào cửa hàng bách hóa, Thẩm Thư Nguyệt vội vàng lấy danh sách đã viết tối qua ra.
Thẩm Đông Dương liếc mắt nhìn thấy tờ giấy dài ngoằng trong tay con gái, khóe miệng khẽ nhếch lên, lông mày giật giật hai cái.
Ông đưa tay nhận lấy tờ giấy, nhìn lướt qua những thứ ghi trên đó, nói: "Trên này có mấy thứ mang theo trên xe lửa không tiện, con cầm phiếu và tiền, đến nơi rồi cùng anh hai con đi mua."
Chỉ cần đưa phiếu và tiền cho cô là được, mua ở đâu cũng như nhau, dù sao cũng không thể để lại quá nhiều phiếu cho Thẩm Tú Nhi.
"Vâng ạ, vậy bố đưa tiền và phiếu cho con đi."
Là con gái ruột của mình, làm sao Thẩm Đông Dương không biết suy nghĩ trong lòng cô chứ, ông giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ vào gáy con gái, bất đắc dĩ nói: "Từ trước đến nay, bố có bao giờ để con thiếu thốn thứ gì chưa?"
"Hừ..."
Đúng là không để cô thiếu thốn thứ gì, nhưng cũng không để cho đôi anh em bên kia thiếu thốn thứ gì.
Không được, cô nhất định phải mua thêm hai cái áo khoác dạ mới hả giận được.
Thẩm Thư Nguyệt thuận thế khoác tay Thẩm Đông Dương, nũng nịu nói: "Bố, con phải xuống nông thôn xa như vậy, còn không biết khi nào mới có thể quay về thăm bố, bố mua cho con mấy bộ quần áo đi! Nghe nói ở nông thôn không có phiếu vải, cho dù có phiếu cũng chưa chắc đã mua được quần áo đẹp, bố ơi ~"
Cô con gái nhỏ làm nũng, bĩu môi, đôi mắt to tròn long lanh nhìn ông, mềm mại đáng yêu, người đàn ông cao một mét tám mươi hai, cứng rắn như vậy trong nháy mắt liền mềm lòng: "Được được được, sau này nếu không có, con gọi điện thoại, viết thư cho bố, bố mua rồi gửi cho con."
Sau này còn có nữa cơ à!
Thật là một bất ngờ ngoài ý muốn!
Hắc hắc! Xem ra phải liên lạc với người bên đại viện kia rồi, như vậy mới có thể biết được sau này mẹ kế mua gì cho Thẩm Tú Nhi, cô cũng phải có một phần.
Đợi sau này Thẩm Tú Nhi biết được mỗi tháng cô không chỉ có tiền trợ cấp mà còn có đồ đạc nữa, chắc chắn sẽ tức chết.
Chỉ cần nghĩ đến việc Thẩm Tú Nhi tức đến mức nhảy chân, mặt mũi méo mó nhưng lại không làm gì được cô, Thẩm Thư Nguyệt liền cảm thấy thoải mái, vui vẻ, sung sướng vô cùng.
Hừ! Cái con hồ ly tinh trà xanh kia, mỗi lần gặp cô ở trường học đều nói mấy lời giả tạo, nếu cô thật sự là con nít thì chắc bây giờ tâm lý đã có vấn đề rồi.
May mà cô có ký ức kiếp trước, cô ta trà xanh, cô bạch liên hoa, xem ai cao tay hơn ai.
Hai bố con đi đến quầy bán quần áo may sẵn, bây giờ là mùa hè, treo bên ngoài đều là quần áo mỏng, Thẩm Thư Nguyệt trực tiếp hỏi nhân viên bán hàng: "Chị ơi, cho em hỏi cửa hàng mình có áo khoác dạ mùa đông không ạ? Tuần sau em phải xuống nông thôn ở vùng Đông Bắc, nghe nói bên đó rất lạnh, muốn mua mấy bộ quần áo dày mang theo."
Nhân viên bán hàng đánh giá cách ăn mặc của hai người một chút, sau đó mới mỉm cười nói: "Có, em đợi chị một lát, chị vào kho lấy."
"Vâng, làm phiền chị ạ."
Cửa hàng bách hóa bây giờ không có những chương trình khuyến mãi hoa mỹ như kiếp trước, đều là giá cả rõ ràng, quần áo cũng vậy.
Sẽ không vì hết mùa mà bán rẻ.
Chưa đầy năm phút sau, nhân viên bán hàng đã cầm ra ba bộ quần áo kiểu dáng khác nhau: "Trong kho bây giờ chỉ còn ba kiểu này, em xem thử thích bộ nào."
Thẩm Thư Nguyệt xem qua từng bộ một, chỉ vào bộ ở giữa hỏi: "Bộ này chỉ có màu xanh thôi ạ?"
"Bộ này có mấy cái màu đỏ."
Thẩm Thư Nguyệt gật đầu: "Cho em một cái màu đỏ, một cái màu xám caro."
Từ nhà họ Thẩm đến cửa hàng bách hóa rất gần, chỉ cần mười mấy phút.
Bình thường bọn họ đều đi bộ, hôm nay mua nhiều đồ nên hai bố con mới quyết định đạp xe đạp.
Đến nơi, Thẩm Thư Nguyệt nhảy xuống xe đạp, đợi Thẩm Đông Dương dựng xe xong, hai bố con mới cùng nhau bước vào cửa hàng bách hóa.
Vừa vào cửa hàng bách hóa, Thẩm Thư Nguyệt vội vàng lấy danh sách đã viết tối qua ra.
Thẩm Đông Dương liếc mắt nhìn thấy tờ giấy dài ngoằng trong tay con gái, khóe miệng khẽ nhếch lên, lông mày giật giật hai cái.
Ông đưa tay nhận lấy tờ giấy, nhìn lướt qua những thứ ghi trên đó, nói: "Trên này có mấy thứ mang theo trên xe lửa không tiện, con cầm phiếu và tiền, đến nơi rồi cùng anh hai con đi mua."
Chỉ cần đưa phiếu và tiền cho cô là được, mua ở đâu cũng như nhau, dù sao cũng không thể để lại quá nhiều phiếu cho Thẩm Tú Nhi.
"Vâng ạ, vậy bố đưa tiền và phiếu cho con đi."
Là con gái ruột của mình, làm sao Thẩm Đông Dương không biết suy nghĩ trong lòng cô chứ, ông giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ vào gáy con gái, bất đắc dĩ nói: "Từ trước đến nay, bố có bao giờ để con thiếu thốn thứ gì chưa?"
"Hừ..."
Đúng là không để cô thiếu thốn thứ gì, nhưng cũng không để cho đôi anh em bên kia thiếu thốn thứ gì.
Không được, cô nhất định phải mua thêm hai cái áo khoác dạ mới hả giận được.
Thẩm Thư Nguyệt thuận thế khoác tay Thẩm Đông Dương, nũng nịu nói: "Bố, con phải xuống nông thôn xa như vậy, còn không biết khi nào mới có thể quay về thăm bố, bố mua cho con mấy bộ quần áo đi! Nghe nói ở nông thôn không có phiếu vải, cho dù có phiếu cũng chưa chắc đã mua được quần áo đẹp, bố ơi ~"
Cô con gái nhỏ làm nũng, bĩu môi, đôi mắt to tròn long lanh nhìn ông, mềm mại đáng yêu, người đàn ông cao một mét tám mươi hai, cứng rắn như vậy trong nháy mắt liền mềm lòng: "Được được được, sau này nếu không có, con gọi điện thoại, viết thư cho bố, bố mua rồi gửi cho con."
Sau này còn có nữa cơ à!
Thật là một bất ngờ ngoài ý muốn!
Hắc hắc! Xem ra phải liên lạc với người bên đại viện kia rồi, như vậy mới có thể biết được sau này mẹ kế mua gì cho Thẩm Tú Nhi, cô cũng phải có một phần.
Đợi sau này Thẩm Tú Nhi biết được mỗi tháng cô không chỉ có tiền trợ cấp mà còn có đồ đạc nữa, chắc chắn sẽ tức chết.
Chỉ cần nghĩ đến việc Thẩm Tú Nhi tức đến mức nhảy chân, mặt mũi méo mó nhưng lại không làm gì được cô, Thẩm Thư Nguyệt liền cảm thấy thoải mái, vui vẻ, sung sướng vô cùng.
Hừ! Cái con hồ ly tinh trà xanh kia, mỗi lần gặp cô ở trường học đều nói mấy lời giả tạo, nếu cô thật sự là con nít thì chắc bây giờ tâm lý đã có vấn đề rồi.
May mà cô có ký ức kiếp trước, cô ta trà xanh, cô bạch liên hoa, xem ai cao tay hơn ai.
Hai bố con đi đến quầy bán quần áo may sẵn, bây giờ là mùa hè, treo bên ngoài đều là quần áo mỏng, Thẩm Thư Nguyệt trực tiếp hỏi nhân viên bán hàng: "Chị ơi, cho em hỏi cửa hàng mình có áo khoác dạ mùa đông không ạ? Tuần sau em phải xuống nông thôn ở vùng Đông Bắc, nghe nói bên đó rất lạnh, muốn mua mấy bộ quần áo dày mang theo."
Nhân viên bán hàng đánh giá cách ăn mặc của hai người một chút, sau đó mới mỉm cười nói: "Có, em đợi chị một lát, chị vào kho lấy."
"Vâng, làm phiền chị ạ."
Cửa hàng bách hóa bây giờ không có những chương trình khuyến mãi hoa mỹ như kiếp trước, đều là giá cả rõ ràng, quần áo cũng vậy.
Sẽ không vì hết mùa mà bán rẻ.
Chưa đầy năm phút sau, nhân viên bán hàng đã cầm ra ba bộ quần áo kiểu dáng khác nhau: "Trong kho bây giờ chỉ còn ba kiểu này, em xem thử thích bộ nào."
Thẩm Thư Nguyệt xem qua từng bộ một, chỉ vào bộ ở giữa hỏi: "Bộ này chỉ có màu xanh thôi ạ?"
"Bộ này có mấy cái màu đỏ."
Thẩm Thư Nguyệt gật đầu: "Cho em một cái màu đỏ, một cái màu xám caro."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.