Thập Niên 60: Sau Khi Xuyên Tới Tôi Siêu Giàu
Chương 23: Xuống Nông Thôn Thôi!
Thanh Mộc
27/08/2024
Như vậy chỉ còn lại thanh niên tri thức, thời buổi này nhà nào cũng phải xuống nông thôn, có những thanh niên tri thức gia đình cũng rất khá giả: "Nguyệt Nguyệt, xuống nông thôn làm việc phải lanh lợi một chút, còn nữa, nhất định đừng kết hôn ở nông thôn, đợi thêm hai năm nữa, anh cả sẽ tìm cách đưa em về thành phố."
Kết hôn, bản thân Thẩm Thư Nguyệt cũng chưa nghĩ đến chuyện có nên kết hôn hay không.
Nếu anh trai muốn đưa cô về thành phố trước thời hạn thì chắc chắn là để cô kết hôn, mà đối tượng kết hôn chính là người trong viện nghiên cứu.
Nghĩ vậy, Thẩm Thư Nguyệt gật đầu: "Vâng ạ."
Lấy chồng làm công việc ăn lương nhà nước, cộng thêm số tiền tài trong không gian của cô, cả đời này không cần phải lo lắng gì nữa.
Cô còn có thể không cần thi đại học, dù sao thì mục đích cuối cùng của việc học hành chính là kiếm tiền, bản thân cô đã ở La Mã rồi, cần gì phải quay lại chứ?
Ăn sáng xong, Thẩm Đông Dương và Thẩm Vũ Hào bắt đầu bê hành lý.
Sau khi đã thu dọn xong xuôi không còn sót thứ gì, Thẩm Đông Dương lái xe đến ga tàu hỏa.
"Nguyệt Nguyệt, lên xe lửa thì ăn cơm trong hộp cơm trước đi, bây giờ trời nóng, để lâu không được." Bà Thẩm nắm tay cháu gái, dặn dò.
"Vâng ạ, ông bà nội, đến nơi cháu sẽ gọi điện thoại cho hai người ngay."
Thư Nhu cố kìm nén nước mắt, đưa tay sờ đầu cháu gái, cô nhóc này từ nhỏ đã được mấy người già bọn họ thay phiên nhau chăm sóc, chớp mắt một cái, con bé đã lớn thế này rồi.
Trong lòng Thẩm Đông Dương cũng rất buồn: "Đến ga tàu, anh hai con sẽ đón con, con đừng có chạy lung tung, cứ ở nhà ga đợi anh hai con và cậu út, ngồi trên xe đừng ngủ say quá, chú ý đừng tiết lộ thông tin cho người lạ, cũng đừng nhận đồ của npi sản xuất đừng để người khác bắt nạt, có chuyện gì thì tìm cậu út và anh hai con, nếu như thật sự không thể ở chung được thì đổi đội sản xuất khác. Chuyện này, cậu út và anh hai con vẫn có thể lo liệu được."
"Vâng ạ!"
Đến ga tàu, Thẩm Đông Dương dừng xe, lấy vali và hai túi lớn từ trong cốp xe ra, anh cả và chị dâu đạp xe đạp phía sau cũng đến nơi, mọi người cùng nhau đi vào nhà ga.
Vừa bước vào phòng chờ, Thẩm Thư Nguyệt đã nhìn thấy tấm băng rôn lớn, bên dưới băng rôn còn có mấy nhân viên công tác đang ghi chép thông tin.
Trong đại sảnh toàn là người nhà đến tiễn con em, ở góc khuất, Thẩm Thư Nguyệt nhìn thấy mấy người mẹ đang ôm con khóc nức nở.
Chia ly, thật sự là một từ ngữ buồn bã.
Thẩm Thư Nguyệt đi tới: "Xin chào đồng chí, tôi là thanh niên tri thức xuống nông thôn."
"Đồng chí tên là gì?"
"Thẩm Thư Nguyệt."
Nhân viên công tác tìm thấy tên, đưa cho Thẩm Thư Nguyệt một bông hoa đỏ: "Đồng chí cài lên đi, muốn chụp ảnh thì đến bên kia đợi một lát."
"À kia... Nếu không chụp ảnh thì có thể lên xe lửa luôn được không ạ?"
"Cũng được. Nhưng mà đồng chí Thẩm, lần này chụp ảnh là để đăng báo, đồng chí chắc chắn là không chụp sao?"
"Không chụp ạ."
Cầm bông hoa đỏ, Thẩm Thư Nguyệt đi tìm người nhà: "Bố, anh cả, có thể lên xe rồi ạ."
Thẩm Đông Dương xách túi đi về phía xe lửa, sau khi tìm được giường nằm của con gái, ông để hành lý xuống, sau đó nhìn xung quanh mấy toa tàu.
Chuyến xe lửa này xuất phát từ thành phố Phúc Châu, hơn nữa lại là giường nằm, trên toa tàu không có mấy người.
Thẩm Đông Dương thấy bố mẹ và con trai đang vây quanh con gái, bèn đi về phía phòng của nhân viên soát vé...
Kết hôn, bản thân Thẩm Thư Nguyệt cũng chưa nghĩ đến chuyện có nên kết hôn hay không.
Nếu anh trai muốn đưa cô về thành phố trước thời hạn thì chắc chắn là để cô kết hôn, mà đối tượng kết hôn chính là người trong viện nghiên cứu.
Nghĩ vậy, Thẩm Thư Nguyệt gật đầu: "Vâng ạ."
Lấy chồng làm công việc ăn lương nhà nước, cộng thêm số tiền tài trong không gian của cô, cả đời này không cần phải lo lắng gì nữa.
Cô còn có thể không cần thi đại học, dù sao thì mục đích cuối cùng của việc học hành chính là kiếm tiền, bản thân cô đã ở La Mã rồi, cần gì phải quay lại chứ?
Ăn sáng xong, Thẩm Đông Dương và Thẩm Vũ Hào bắt đầu bê hành lý.
Sau khi đã thu dọn xong xuôi không còn sót thứ gì, Thẩm Đông Dương lái xe đến ga tàu hỏa.
"Nguyệt Nguyệt, lên xe lửa thì ăn cơm trong hộp cơm trước đi, bây giờ trời nóng, để lâu không được." Bà Thẩm nắm tay cháu gái, dặn dò.
"Vâng ạ, ông bà nội, đến nơi cháu sẽ gọi điện thoại cho hai người ngay."
Thư Nhu cố kìm nén nước mắt, đưa tay sờ đầu cháu gái, cô nhóc này từ nhỏ đã được mấy người già bọn họ thay phiên nhau chăm sóc, chớp mắt một cái, con bé đã lớn thế này rồi.
Trong lòng Thẩm Đông Dương cũng rất buồn: "Đến ga tàu, anh hai con sẽ đón con, con đừng có chạy lung tung, cứ ở nhà ga đợi anh hai con và cậu út, ngồi trên xe đừng ngủ say quá, chú ý đừng tiết lộ thông tin cho người lạ, cũng đừng nhận đồ của npi sản xuất đừng để người khác bắt nạt, có chuyện gì thì tìm cậu út và anh hai con, nếu như thật sự không thể ở chung được thì đổi đội sản xuất khác. Chuyện này, cậu út và anh hai con vẫn có thể lo liệu được."
"Vâng ạ!"
Đến ga tàu, Thẩm Đông Dương dừng xe, lấy vali và hai túi lớn từ trong cốp xe ra, anh cả và chị dâu đạp xe đạp phía sau cũng đến nơi, mọi người cùng nhau đi vào nhà ga.
Vừa bước vào phòng chờ, Thẩm Thư Nguyệt đã nhìn thấy tấm băng rôn lớn, bên dưới băng rôn còn có mấy nhân viên công tác đang ghi chép thông tin.
Trong đại sảnh toàn là người nhà đến tiễn con em, ở góc khuất, Thẩm Thư Nguyệt nhìn thấy mấy người mẹ đang ôm con khóc nức nở.
Chia ly, thật sự là một từ ngữ buồn bã.
Thẩm Thư Nguyệt đi tới: "Xin chào đồng chí, tôi là thanh niên tri thức xuống nông thôn."
"Đồng chí tên là gì?"
"Thẩm Thư Nguyệt."
Nhân viên công tác tìm thấy tên, đưa cho Thẩm Thư Nguyệt một bông hoa đỏ: "Đồng chí cài lên đi, muốn chụp ảnh thì đến bên kia đợi một lát."
"À kia... Nếu không chụp ảnh thì có thể lên xe lửa luôn được không ạ?"
"Cũng được. Nhưng mà đồng chí Thẩm, lần này chụp ảnh là để đăng báo, đồng chí chắc chắn là không chụp sao?"
"Không chụp ạ."
Cầm bông hoa đỏ, Thẩm Thư Nguyệt đi tìm người nhà: "Bố, anh cả, có thể lên xe rồi ạ."
Thẩm Đông Dương xách túi đi về phía xe lửa, sau khi tìm được giường nằm của con gái, ông để hành lý xuống, sau đó nhìn xung quanh mấy toa tàu.
Chuyến xe lửa này xuất phát từ thành phố Phúc Châu, hơn nữa lại là giường nằm, trên toa tàu không có mấy người.
Thẩm Đông Dương thấy bố mẹ và con trai đang vây quanh con gái, bèn đi về phía phòng của nhân viên soát vé...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.