[Thập Niên 60] Thảo Nguyên Mục Y
Chương 28: Đồng Chí Lâm Tuyết Quân - Nghệ Sĩ 3
Khinh Hầu
25/09/2024
“Giường ấm quá. Từ lúc rời nhà đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy ấm áp như vậy. Cảm giác như cả xương cốt đang lạnh cóng cũng được sưởi ấm.” Một nam thanh niên lập tức tiếp lời, giọng nói tràn đầy hạnh phúc.
“Nếu như trước đây được ấm áp như vậy, chắc chắn bệnh cảm của đồng chí Lâm Tuyết Quân đã khỏi lâu rồi.” Một nam thanh niên khác nói.
“Nếu đồng chí Lâm Tuyết Quân không bị ốm thì ai chữa bệnh cho bò nhà người ta? Nếu không ai chữa bệnh cho bò nhà người ta thì ai mang củi đến cho chúng ta? Nhà nào cũng tích trữ có hạn, ai mà dám mang ra cho người khác chứ.” Mạnh Thiên Hà nhanh nhảu nói.
“Vậy rốt cuộc là người dân mang hơi ấm đến cho chúng ta, hay là đồng chí Lâm?” Y Tú Ngọc cũng chen vào.
“Cả hai. Nhưng mà phải là đồng chí Lâm mang hơi ấm đến cho người dân trước, thì người dân mới mang hơi ấm đến cho đồng chí Lâm.”
“Chúng ta chẳng những không mang hơi ấm đến cho người dân mà còn được thơm lây hơi ấm nữa.”
“Haha, phải cảm ơn đồng chí Lâm mới đúng, a... thật là ấm áp!”
“Lúc đó tôi còn sợ nếu không cứu được bê con thì sẽ liên lụy đến mọi người.” Lâm Tuyết Quân vẫn còn sợ hãi. Dù là mấy chục năm sau thì những ca sinh khó mà thất bại cũng rất nhiều.
“Sợ gì chứ, đâu phải chúng ta khiến bò mẹ khó sinh. Chúng ta giúp đỡ, cho dù không thành công thì cũng là tấm lòng mà.”
“Đúng vậy.”
“Hơn nữa cô giỏi giang như vậy, cứ mạnh dạn mà làm.”
“May là đã thành công rồi.” Lâm Tuyết Quân trùm chăn kín mít, ngại ngùng không dám nói thêm. May mà đèn dầu đã tắt, mọi người không nhìn thấy dáng vẻ ngốc ngốc của cô khi được khen, miệng cười toe toét như hũ mật.
Kéo chăn lên cao hơn, che kín cả mũi, nếu không khí lạnh trong phòng sẽ làm buốt răng.
“Ơ? Đồng chí Mục sao không nói gì vậy? Không phải là ngủ quên rồi chứ?” Một nam thanh niên đột nhiên hỏi.
“Tôi cứ nghĩ mãi về một câu.” Mục Tuấn Khanh cuối cùng cũng lên tiếng.
“Câu gì vậy?” Mạnh Thiên Hà cũng tò mò hỏi.
“Đồng chí Lâm Tuyết Quân giống như một nghệ sĩ, nắm giữ nghệ thuật biến sầu mi thành nụ cười.” Mục Tuấn Khanh nói xong lại lẩm bẩm: “Câu 'nắm giữ nghệ thuật' có nên thay từ 'nắm giữ' thành 'sở hữu' không nhỉ? 'Sở hữu nghệ thuật biến sầu mi thành nụ cười' hay là 'nắm giữ nghệ thuật biến sầu mi thành nụ cười', từ nào hay hơn nhỉ?”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Nếu như trước đây được ấm áp như vậy, chắc chắn bệnh cảm của đồng chí Lâm Tuyết Quân đã khỏi lâu rồi.” Một nam thanh niên khác nói.
“Nếu đồng chí Lâm Tuyết Quân không bị ốm thì ai chữa bệnh cho bò nhà người ta? Nếu không ai chữa bệnh cho bò nhà người ta thì ai mang củi đến cho chúng ta? Nhà nào cũng tích trữ có hạn, ai mà dám mang ra cho người khác chứ.” Mạnh Thiên Hà nhanh nhảu nói.
“Vậy rốt cuộc là người dân mang hơi ấm đến cho chúng ta, hay là đồng chí Lâm?” Y Tú Ngọc cũng chen vào.
“Cả hai. Nhưng mà phải là đồng chí Lâm mang hơi ấm đến cho người dân trước, thì người dân mới mang hơi ấm đến cho đồng chí Lâm.”
“Chúng ta chẳng những không mang hơi ấm đến cho người dân mà còn được thơm lây hơi ấm nữa.”
“Haha, phải cảm ơn đồng chí Lâm mới đúng, a... thật là ấm áp!”
“Lúc đó tôi còn sợ nếu không cứu được bê con thì sẽ liên lụy đến mọi người.” Lâm Tuyết Quân vẫn còn sợ hãi. Dù là mấy chục năm sau thì những ca sinh khó mà thất bại cũng rất nhiều.
“Sợ gì chứ, đâu phải chúng ta khiến bò mẹ khó sinh. Chúng ta giúp đỡ, cho dù không thành công thì cũng là tấm lòng mà.”
“Đúng vậy.”
“Hơn nữa cô giỏi giang như vậy, cứ mạnh dạn mà làm.”
“May là đã thành công rồi.” Lâm Tuyết Quân trùm chăn kín mít, ngại ngùng không dám nói thêm. May mà đèn dầu đã tắt, mọi người không nhìn thấy dáng vẻ ngốc ngốc của cô khi được khen, miệng cười toe toét như hũ mật.
Kéo chăn lên cao hơn, che kín cả mũi, nếu không khí lạnh trong phòng sẽ làm buốt răng.
“Ơ? Đồng chí Mục sao không nói gì vậy? Không phải là ngủ quên rồi chứ?” Một nam thanh niên đột nhiên hỏi.
“Tôi cứ nghĩ mãi về một câu.” Mục Tuấn Khanh cuối cùng cũng lên tiếng.
“Câu gì vậy?” Mạnh Thiên Hà cũng tò mò hỏi.
“Đồng chí Lâm Tuyết Quân giống như một nghệ sĩ, nắm giữ nghệ thuật biến sầu mi thành nụ cười.” Mục Tuấn Khanh nói xong lại lẩm bẩm: “Câu 'nắm giữ nghệ thuật' có nên thay từ 'nắm giữ' thành 'sở hữu' không nhỉ? 'Sở hữu nghệ thuật biến sầu mi thành nụ cười' hay là 'nắm giữ nghệ thuật biến sầu mi thành nụ cười', từ nào hay hơn nhỉ?”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.