[Thập Niên 60] Thảo Nguyên Mục Y
Chương 14: Nỗi Đau Sinh Tử 4
Khinh Hầu
25/09/2024
Hòa nhập với cuộc sống nơi đây, được mọi người chấp nhận, quả thực khó khăn muôn trùng.
Mang theo bao nhiệt huyết đến đây nhưng lại bị dội gáo nước lạnh, gặp phải ánh mắt thất vọng và thiếu tin tưởng của người dân nơi đây, các thanh niên trí thức không khỏi cảm thấy chán nản, uất ức, thậm chí có người đã lén lút khóc thầm.
Trong hoàn cảnh này, nếu cô hành động thiếu suy nghĩ mà thất bại, làm mất mặt tập thể thanh niên trí thức, liệu có khiến cuộc sống của bọn họ càng thêm khó khăn hay không?
Nghĩ đến đây, Lâm Tuyết Quân lại lặng lẽ thu chân về.
Đúng lúc này, người phụ trách giết mổ đứng ngoài thấy thời cơ đã đến, bèn chen vào đám đông, lên tiếng: “Đại đội trưởng, nếu bê con đã chết cứng trong bụng rồi, bò mẹ càng cố rặn, ruột gan sẽ bị vỡ ra, máu me be bét, lúc đó rất khó xử lý. Hay là chúng ta đừng để nó phải chịu đau đớn thêm nữa. để tôi dắt nó ra chỗ giết mổ, cho nó được ra đi thanh thản.”
Ông lão chăn nuôi đang vừa vỗ về vừa động viên bò mẹ nghe vậy bỗng ngẩng phắt dậy, bàn tay nắm chặt sợi dây thừng, khẩn thiết nói với đại đội trưởng: “Cứ để nó rặn thêm chút nữa đi, để nó cố gắng thêm lần nữa đi! Thử lại lần nữa xem sao.”
Nói rồi ông lão lại tiến đến bên cạnh bò mẹ, vỗ nhẹ vào mông nó.
Bò mẹ dường như cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần, quay đầu lại, đôi mắt dõi theo ông lão, vừa thở hổn hển vừa rống lên những tiếng ụm bò khe khẽ.
Nó lo lắng dậm chân, hai chân trước run rẩy, dường như sắp khuỵu xuống. Nhưng khi ánh mắt chạm phải ánh mắt đầy lo lắng của ông lão, nó như hiểu được nỗi lòng của ông, lại thở hắt ra một hơi, rống lên một tiếng vang dội, cố gắng đứng vững.
Ngay sau đó, từ cửa mình của nó lại chảy ra thêm nhiều máu hơn.
Ông lão vừa xót xa vừa lo lắng. Trong cái lạnh âm độ của chuồng bò, mồ hôi trên trán ông lão túa ra như tắm, lau đi lau lại cũng không hết.
Những tiếng xì xào bàn tán trong chuồng bò bỗng im bặt, chỉ còn lại những tiếng thở dài não nề. Không khí trở nên ngột ngạt đến khó thở.
Mục Tuấn Khanh đứng ngoài quan sát nãy giờ bèn kéo chị Lý, người vừa nói được tiếng Mông Cổ vừa nói được tiếng phổ thông ra một góc, khẽ hỏi han tình hình.
“... Cứ thế này, e là chẳng còn hy vọng gì nữa.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mang theo bao nhiệt huyết đến đây nhưng lại bị dội gáo nước lạnh, gặp phải ánh mắt thất vọng và thiếu tin tưởng của người dân nơi đây, các thanh niên trí thức không khỏi cảm thấy chán nản, uất ức, thậm chí có người đã lén lút khóc thầm.
Trong hoàn cảnh này, nếu cô hành động thiếu suy nghĩ mà thất bại, làm mất mặt tập thể thanh niên trí thức, liệu có khiến cuộc sống của bọn họ càng thêm khó khăn hay không?
Nghĩ đến đây, Lâm Tuyết Quân lại lặng lẽ thu chân về.
Đúng lúc này, người phụ trách giết mổ đứng ngoài thấy thời cơ đã đến, bèn chen vào đám đông, lên tiếng: “Đại đội trưởng, nếu bê con đã chết cứng trong bụng rồi, bò mẹ càng cố rặn, ruột gan sẽ bị vỡ ra, máu me be bét, lúc đó rất khó xử lý. Hay là chúng ta đừng để nó phải chịu đau đớn thêm nữa. để tôi dắt nó ra chỗ giết mổ, cho nó được ra đi thanh thản.”
Ông lão chăn nuôi đang vừa vỗ về vừa động viên bò mẹ nghe vậy bỗng ngẩng phắt dậy, bàn tay nắm chặt sợi dây thừng, khẩn thiết nói với đại đội trưởng: “Cứ để nó rặn thêm chút nữa đi, để nó cố gắng thêm lần nữa đi! Thử lại lần nữa xem sao.”
Nói rồi ông lão lại tiến đến bên cạnh bò mẹ, vỗ nhẹ vào mông nó.
Bò mẹ dường như cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần, quay đầu lại, đôi mắt dõi theo ông lão, vừa thở hổn hển vừa rống lên những tiếng ụm bò khe khẽ.
Nó lo lắng dậm chân, hai chân trước run rẩy, dường như sắp khuỵu xuống. Nhưng khi ánh mắt chạm phải ánh mắt đầy lo lắng của ông lão, nó như hiểu được nỗi lòng của ông, lại thở hắt ra một hơi, rống lên một tiếng vang dội, cố gắng đứng vững.
Ngay sau đó, từ cửa mình của nó lại chảy ra thêm nhiều máu hơn.
Ông lão vừa xót xa vừa lo lắng. Trong cái lạnh âm độ của chuồng bò, mồ hôi trên trán ông lão túa ra như tắm, lau đi lau lại cũng không hết.
Những tiếng xì xào bàn tán trong chuồng bò bỗng im bặt, chỉ còn lại những tiếng thở dài não nề. Không khí trở nên ngột ngạt đến khó thở.
Mục Tuấn Khanh đứng ngoài quan sát nãy giờ bèn kéo chị Lý, người vừa nói được tiếng Mông Cổ vừa nói được tiếng phổ thông ra một góc, khẽ hỏi han tình hình.
“... Cứ thế này, e là chẳng còn hy vọng gì nữa.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.