[Thập Niên 60] Tiểu Tức Phụ Gả Vào Đại Tạp Viện
Chương 35: Chuẩn Bị (2)
Tuyết Gia
20/10/2022
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nghe thầy nhắc đến cha mình, thì nụ cười trên mặt Trần Nham từ từ giản ra: “Đúng vậy, nếu ông ấy còn sống nhất định sẽ tìm thầy uống rượu chém gió rồi.”
“Nhắc đến điểm yếu của thầy rồi, lấy vợ là chuyện vui mừng đại sự, chuẩn bị tiệc rượu phải không? Đúng rồi, phiếu vải và phiếu thịt trong nhà em còn bao nhiêu? Lần đầu tiên đi đến nhà ba vợ không thể thiếu lễ nghi này được, không được, để thầy đi hỏi cô của em trong nhà còn bao nhiêu phiếu, không đủ thì để thầy tìm người ta mượn một ít.”
Trương Tự Cường biết tình trạng của mẹ Trần chắc chắn là không có cách nào giúp được, lúc này ông ấy là một người thầy nên phải ra mặt.
Thấy thầy phăm phăm đi mất Trần Nham muốn ngăn cũng không kịp.
“Thạch Đầu, anh em của nhà mình thiếu gì thì cứ nói.” Trương Bình vỗ vai Trần Nham nói.
Trần Nham nhìn chéo qua anh ta: “Yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không khách sáo với anh đâu.”
Bước vào cánh cửa thứ hai thì thấy Lý Trần Thị đang rửa rau liền lịch sự thưa bác Lý, đang chuẩn bị đi qua cổng vòm đến sân sau thì bị bà ta gọi lại: “Thạch Đầu, hôm nay Hướng Đông về dưới quê lên nói rằng có người nhờ nó gửi phong thư này cho cậu, nó vừa có việc phải đi ra ngoài, cậu đợi một lúc tôi vào lấy ra cho cậu.”
Lý Trần Thị rủ rủ tay đi vào phòng lấy ra một phong thư hơi cũ đưa cho Trần Nham: “Từ khi nào mà cậu cũng quen biết người ở thôn Lâm Gia vậy? Là họ hàng sao? Vợ của Hướng Đông cũng là người của thôn Lâm Gia đấy.”
Trần Nham cười: “Là một người bạn, vậy thím giúp cháu cám ơn anh Hướng Đông, lát nữa cháu mời anh ấy ăn cơm.”
“Chỉ là mang một bức thư, đâu cần phải mời cơm.” Lý Trần Thị thôi tò mò đợi Trần Nham vào đến sân sau lại bĩu môi, bạn bè? Ai mà tin, đầu óc của bà mẹ không tốt, sinh ra đứa con cũng lảm nhảm bất thường, phải nói với Hướng Đông bớt qua lại với người của nhà này đi.
Về đến nhà mẹ Trần đã nấu xong cơm đợi anh ấy rồi.
“Mẹ, đợi lát nữa con ăn.” Trần Nham nóng lòng mở thư ra xem, chữ nghĩa hơi thô, có lẽ là Lâm Chí Dũng viết, xem xong nội dung trong thư mới sung sướng nói: “Mẹ, ba mẹ của Hiểu Tuệ đồng ý cuối tuần này cho con đến nhà cô ấy rồi.”
“Vậy sao? Tốt tốt tốt.” Mẹ Trần nói một mạch ba chữ tốt, hôn sự của Trần Nham luôn là tâm bệnh của bà ấy, đặc biệt là Lý Hướng Đông ở trong viện giữa cũng đã đính hôn rồi, hai người cùng một tuổi, đến cả người yêu Trần Nham cũng không có, bà ấy lại không có bạn bè, đến một người để giới thiệu cũng tìm không ra, may mà Trần Nham mạnh dạn tìm bà mối Vương để giới thiệu đối tượng.
Nhưng sau khi đến được cửa đã bàn luôn ngày đính hôn, sau đó chọn ngày kết hôn, kết hôn phải mở tiệc rượu sao?
Trần Nham thấy trong đáy mắt của mẹ là sự hoảng sợ khẽ thở dài: “Con bàn bạc lại với Hiểu Tuệ, xem có thể không tổ chức tiệc được không, hoặc là nhà gái đãi hai bàn, bên này chúng ta không đãi tiệc, để sau này con tự mời bạn bè đồng nghiệp ra bên ngoài ăn một bữa cơm cũng được.”
Mẹ Trần siết vào vạt áo, đôi mắt đỏ lên tự trách bản thân: “Thạch Đầu, thật sự mẹ không muốn như vậy, nhưng mẹ không kiềm được sự sợ hãi vậy Hiểu Tuệ có bằng lòng không? Không được, chúng ta không thể bạc đãi con gái nhà người ta được, vẫn nên mời hai bàn, hay là… mẹ có thể đi ra ngoài một lúc rồi về nhà được không? Mẹ sợ đến lúc đó làm trò cười cho thiên hạ khiến các con mất mặt.”
Nghe thầy nhắc đến cha mình, thì nụ cười trên mặt Trần Nham từ từ giản ra: “Đúng vậy, nếu ông ấy còn sống nhất định sẽ tìm thầy uống rượu chém gió rồi.”
“Nhắc đến điểm yếu của thầy rồi, lấy vợ là chuyện vui mừng đại sự, chuẩn bị tiệc rượu phải không? Đúng rồi, phiếu vải và phiếu thịt trong nhà em còn bao nhiêu? Lần đầu tiên đi đến nhà ba vợ không thể thiếu lễ nghi này được, không được, để thầy đi hỏi cô của em trong nhà còn bao nhiêu phiếu, không đủ thì để thầy tìm người ta mượn một ít.”
Trương Tự Cường biết tình trạng của mẹ Trần chắc chắn là không có cách nào giúp được, lúc này ông ấy là một người thầy nên phải ra mặt.
Thấy thầy phăm phăm đi mất Trần Nham muốn ngăn cũng không kịp.
“Thạch Đầu, anh em của nhà mình thiếu gì thì cứ nói.” Trương Bình vỗ vai Trần Nham nói.
Trần Nham nhìn chéo qua anh ta: “Yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không khách sáo với anh đâu.”
Bước vào cánh cửa thứ hai thì thấy Lý Trần Thị đang rửa rau liền lịch sự thưa bác Lý, đang chuẩn bị đi qua cổng vòm đến sân sau thì bị bà ta gọi lại: “Thạch Đầu, hôm nay Hướng Đông về dưới quê lên nói rằng có người nhờ nó gửi phong thư này cho cậu, nó vừa có việc phải đi ra ngoài, cậu đợi một lúc tôi vào lấy ra cho cậu.”
Lý Trần Thị rủ rủ tay đi vào phòng lấy ra một phong thư hơi cũ đưa cho Trần Nham: “Từ khi nào mà cậu cũng quen biết người ở thôn Lâm Gia vậy? Là họ hàng sao? Vợ của Hướng Đông cũng là người của thôn Lâm Gia đấy.”
Trần Nham cười: “Là một người bạn, vậy thím giúp cháu cám ơn anh Hướng Đông, lát nữa cháu mời anh ấy ăn cơm.”
“Chỉ là mang một bức thư, đâu cần phải mời cơm.” Lý Trần Thị thôi tò mò đợi Trần Nham vào đến sân sau lại bĩu môi, bạn bè? Ai mà tin, đầu óc của bà mẹ không tốt, sinh ra đứa con cũng lảm nhảm bất thường, phải nói với Hướng Đông bớt qua lại với người của nhà này đi.
Về đến nhà mẹ Trần đã nấu xong cơm đợi anh ấy rồi.
“Mẹ, đợi lát nữa con ăn.” Trần Nham nóng lòng mở thư ra xem, chữ nghĩa hơi thô, có lẽ là Lâm Chí Dũng viết, xem xong nội dung trong thư mới sung sướng nói: “Mẹ, ba mẹ của Hiểu Tuệ đồng ý cuối tuần này cho con đến nhà cô ấy rồi.”
“Vậy sao? Tốt tốt tốt.” Mẹ Trần nói một mạch ba chữ tốt, hôn sự của Trần Nham luôn là tâm bệnh của bà ấy, đặc biệt là Lý Hướng Đông ở trong viện giữa cũng đã đính hôn rồi, hai người cùng một tuổi, đến cả người yêu Trần Nham cũng không có, bà ấy lại không có bạn bè, đến một người để giới thiệu cũng tìm không ra, may mà Trần Nham mạnh dạn tìm bà mối Vương để giới thiệu đối tượng.
Nhưng sau khi đến được cửa đã bàn luôn ngày đính hôn, sau đó chọn ngày kết hôn, kết hôn phải mở tiệc rượu sao?
Trần Nham thấy trong đáy mắt của mẹ là sự hoảng sợ khẽ thở dài: “Con bàn bạc lại với Hiểu Tuệ, xem có thể không tổ chức tiệc được không, hoặc là nhà gái đãi hai bàn, bên này chúng ta không đãi tiệc, để sau này con tự mời bạn bè đồng nghiệp ra bên ngoài ăn một bữa cơm cũng được.”
Mẹ Trần siết vào vạt áo, đôi mắt đỏ lên tự trách bản thân: “Thạch Đầu, thật sự mẹ không muốn như vậy, nhưng mẹ không kiềm được sự sợ hãi vậy Hiểu Tuệ có bằng lòng không? Không được, chúng ta không thể bạc đãi con gái nhà người ta được, vẫn nên mời hai bàn, hay là… mẹ có thể đi ra ngoài một lúc rồi về nhà được không? Mẹ sợ đến lúc đó làm trò cười cho thiên hạ khiến các con mất mặt.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.