[Thập Niên 60] Tiểu Tức Phụ Gả Vào Đại Tạp Viện
Chương 31: Đồng Ý (2)
Tuyết Gia
20/10/2022
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lâm Chí Dũng né tránh bàn tay của cô ấy: “Đừng đừng, rơi vào tay em thì không đến được nhà.”
Tuy cậu ấy nói vậy nhưng vẫn lấy một ít kẹo và bánh bích quy nhét vào tay cô ấy, bản thân và Lâm Hiểu Tuệ cũng có phần: “Ăn nhanh đi, về nhà sẽ không còn phần của chúng ta.”
Trên đường về, ba người chạm mặt với bác cả và vợ bác cả tan ca, Lâm Chí Dũng nói mình đến nhà bà ngoại, hai bên trò chuyện khách sáo mấy câu rồi ba người vội vã về nhà.
Lâm Tân Sinh đang ngồi hút thuốc ở ngoài cửa, thỉnh thoảng liếc sang con đường nhỏ, ông ta thấy ba chị em họ vừa cười nói vui vẻ đi tới ở xa xa thì khuôn mặt khẽ giãn ra, sau đó lại biến thành nghiêm túc: “Sao về trễ thế này?”
“Ba, chúng ta vào nhà hẳn nói chuyện.” Lâm Hiểu Tuệ liếc nhìn bác gái hàng xóm đang ngó dáo dác thì nói nhỏ.
Lâm Tân Sinh phản ứng kịp thời và đứng dậy vào nhà, ông ta vốn định đóng cửa lại nhưng cứ cảm thấy giấu đầu lòi đuôi, bèn kêu Lâm Tuệ Tuệ coi chừng ở đường lớn, khi nào có người khác đến thì nhớ la lên, còn mình dẫn hai chị em đi vào phòng của ông ta và Lý Xuân Lan.
“Nói thử xem, tình huống thế nào.” Lâm Tân Sinh tỏ vẻ gia trưởng.
Lâm Chí Dũng sợ mình lỡ miệng nên để Lâm Hiểu Tuệ nói, thỉnh thoảng cậu ấy mới chen vào một câu để tăng thêm độ tin cậy.
“Nói vậy con chọn nhà họ Trần đúng không?” Lâm Tân Sinh rít hai hơi thuốc, sau đó gật đầu: “Thợ rèn là công việc bán sức lao động, so ra thua những công nhân Kỹ thuật điện kia, quan trọng nhất là Lý Đại Tráng còn hai người em trai, mẹ của cậu ta cũng không phải hạng xoàng, e rằng con không thể đụng chạm vào tiền lương của Lý Đại Tráng. Nhà họ Trần thì khác, bên dưới còn hai người em gái, tốt nghiệp trung học xong thì có thể thi tuyển làm công nhân thời vụ đúng không? Nếu thi đậu thì có thể giúp đỡ gia đình, đợi lớn tuổi hơn thì đi lấy chồng, như thế có nghĩa là toàn bộ gia sản sẽ thuộc về con, hơn nữa cơ thể của mẹ cậu ta không tốt, không được bao lâu con sẽ quản lý việc nhà, tính toán như vậy xem ra nhà họ Trần thật sự thích hợp hơn.”
Dứt lời, Lâm Tân Sinh nhìn Lâm Hiểu Tuệ với vẻ vui mừng: “Con nghĩ thấu đáo.”
Lâm Hiểu Tuệ mỉm cười “ngượng ngùng”, trong lòng không khỏi hừ lạnh, từng câu từng chữ đều nói xem nhà ai có thể giúp đỡ cho họ Lâm nhiều hơn, đúng là ích kỷ đến phát sợ.
Lúc này Lý Xuân Lan và Lâm Chí Quốc đã mua đồ ăn về nhà, biết Lâm Hiểu Tuệ đã về, hai người đặt đồ ăn xuống rồi cũng vào phòng.
Thấy dáng vẻ hoảng sợ của Lâm Chí Quốc, Lâm Hiểu Tuệ không khỏi trừng anh ta: “Ba à, Trần Nham nói cuối tuần này sẽ đến nhà chúng ta, ba nói nên làm gì bây giờ?”
“Ai đến nhà chúng ta? Trần Nham là ai?” Lâm Chí Quốc thấy tình hình không ổn, gấp gáp đẩy Lý Xuân Lan: “Hiểu Tuệ, mẹ muốn nói chuyện với cô.”
Lâm Hiểu Tuệ nhìn Lý Xuân Lan, thấy ánh mắt né tránh của bà ta thì đủ hiểu chắc chắn bà ta đã hứa với Lâm Chí Quốc chuyện gì đó bất lợi với cô, không phải đồng ý gả cô làm vợ chung cho thôn Tiểu Kim Áo đó chứ?
Một ngọn lửa giận bỗng chốc dâng lên trong lồng ngực, nếu thật sự là vậy, cô sẽ đánh Lâm Chí Quốc đến mức kêu ba gọi mẹ.
“Con xúi bậy mẹ con chuyện gì nữa rồi?” Lâm Tân Sinh nhíu mày, không vui nói: “Con bé nhà họ Lý nói thế nào? Nếu thật sự phải chi tiền sính lễ tận hai trăm hai mươi tệ thì nhà chúng ta không cưới nổi, muốn bỏ đứa bé thì cứ bỏ, nhà họ Lâm đây không hiếm, quay đầu lại tìm một người khác cho con là được.”
Lâm Chí Dũng né tránh bàn tay của cô ấy: “Đừng đừng, rơi vào tay em thì không đến được nhà.”
Tuy cậu ấy nói vậy nhưng vẫn lấy một ít kẹo và bánh bích quy nhét vào tay cô ấy, bản thân và Lâm Hiểu Tuệ cũng có phần: “Ăn nhanh đi, về nhà sẽ không còn phần của chúng ta.”
Trên đường về, ba người chạm mặt với bác cả và vợ bác cả tan ca, Lâm Chí Dũng nói mình đến nhà bà ngoại, hai bên trò chuyện khách sáo mấy câu rồi ba người vội vã về nhà.
Lâm Tân Sinh đang ngồi hút thuốc ở ngoài cửa, thỉnh thoảng liếc sang con đường nhỏ, ông ta thấy ba chị em họ vừa cười nói vui vẻ đi tới ở xa xa thì khuôn mặt khẽ giãn ra, sau đó lại biến thành nghiêm túc: “Sao về trễ thế này?”
“Ba, chúng ta vào nhà hẳn nói chuyện.” Lâm Hiểu Tuệ liếc nhìn bác gái hàng xóm đang ngó dáo dác thì nói nhỏ.
Lâm Tân Sinh phản ứng kịp thời và đứng dậy vào nhà, ông ta vốn định đóng cửa lại nhưng cứ cảm thấy giấu đầu lòi đuôi, bèn kêu Lâm Tuệ Tuệ coi chừng ở đường lớn, khi nào có người khác đến thì nhớ la lên, còn mình dẫn hai chị em đi vào phòng của ông ta và Lý Xuân Lan.
“Nói thử xem, tình huống thế nào.” Lâm Tân Sinh tỏ vẻ gia trưởng.
Lâm Chí Dũng sợ mình lỡ miệng nên để Lâm Hiểu Tuệ nói, thỉnh thoảng cậu ấy mới chen vào một câu để tăng thêm độ tin cậy.
“Nói vậy con chọn nhà họ Trần đúng không?” Lâm Tân Sinh rít hai hơi thuốc, sau đó gật đầu: “Thợ rèn là công việc bán sức lao động, so ra thua những công nhân Kỹ thuật điện kia, quan trọng nhất là Lý Đại Tráng còn hai người em trai, mẹ của cậu ta cũng không phải hạng xoàng, e rằng con không thể đụng chạm vào tiền lương của Lý Đại Tráng. Nhà họ Trần thì khác, bên dưới còn hai người em gái, tốt nghiệp trung học xong thì có thể thi tuyển làm công nhân thời vụ đúng không? Nếu thi đậu thì có thể giúp đỡ gia đình, đợi lớn tuổi hơn thì đi lấy chồng, như thế có nghĩa là toàn bộ gia sản sẽ thuộc về con, hơn nữa cơ thể của mẹ cậu ta không tốt, không được bao lâu con sẽ quản lý việc nhà, tính toán như vậy xem ra nhà họ Trần thật sự thích hợp hơn.”
Dứt lời, Lâm Tân Sinh nhìn Lâm Hiểu Tuệ với vẻ vui mừng: “Con nghĩ thấu đáo.”
Lâm Hiểu Tuệ mỉm cười “ngượng ngùng”, trong lòng không khỏi hừ lạnh, từng câu từng chữ đều nói xem nhà ai có thể giúp đỡ cho họ Lâm nhiều hơn, đúng là ích kỷ đến phát sợ.
Lúc này Lý Xuân Lan và Lâm Chí Quốc đã mua đồ ăn về nhà, biết Lâm Hiểu Tuệ đã về, hai người đặt đồ ăn xuống rồi cũng vào phòng.
Thấy dáng vẻ hoảng sợ của Lâm Chí Quốc, Lâm Hiểu Tuệ không khỏi trừng anh ta: “Ba à, Trần Nham nói cuối tuần này sẽ đến nhà chúng ta, ba nói nên làm gì bây giờ?”
“Ai đến nhà chúng ta? Trần Nham là ai?” Lâm Chí Quốc thấy tình hình không ổn, gấp gáp đẩy Lý Xuân Lan: “Hiểu Tuệ, mẹ muốn nói chuyện với cô.”
Lâm Hiểu Tuệ nhìn Lý Xuân Lan, thấy ánh mắt né tránh của bà ta thì đủ hiểu chắc chắn bà ta đã hứa với Lâm Chí Quốc chuyện gì đó bất lợi với cô, không phải đồng ý gả cô làm vợ chung cho thôn Tiểu Kim Áo đó chứ?
Một ngọn lửa giận bỗng chốc dâng lên trong lồng ngực, nếu thật sự là vậy, cô sẽ đánh Lâm Chí Quốc đến mức kêu ba gọi mẹ.
“Con xúi bậy mẹ con chuyện gì nữa rồi?” Lâm Tân Sinh nhíu mày, không vui nói: “Con bé nhà họ Lý nói thế nào? Nếu thật sự phải chi tiền sính lễ tận hai trăm hai mươi tệ thì nhà chúng ta không cưới nổi, muốn bỏ đứa bé thì cứ bỏ, nhà họ Lâm đây không hiếm, quay đầu lại tìm một người khác cho con là được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.