Thập Niên 60: Tổ Chức Mai Mối Cho Tôi
Chương 9: Bà Nội
Châu Thị
08/12/2023
Tình yêu thương của bà nội rất bao la, là suối nguồn hạnh phúc của cô khi còn bé.
Khi đó bố mẹ cô bận rộn với công việc, căn bản là không quản được cô, mặc dù thiếu bố mẹ bầu bạn, nhưng cô trưởng thành dưới tình yêu của bà nội, tính cách tốt, tam quan ngay thẳng, không thiếu tình cảm, đều là công lao của bà nội.
Đáng tiếc đó chính là, lúc cô tốt nghiệp và có năng lực để báo hiếu cho bà nội thì bà nội lại rời xa nhân thế vì bệnh, đây là lần đầu tiên trong đời cô trải qua sinh ly tử biệt, cũng là lần đầu tiên cô cảm nhận được loại bất lực ‘con muốn nuôi mà bà không đợi được’.
Trong cuộc đời này không thể phụ lại nhất đó chính là tình yêu bao la đó, cô tìm được điểm giống nhau này giữa mình và nguyên chủ, đều là đứa bé sống xa cha mẹ, từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh ông nội bà nội.
Chử Tương cúi đầu uống một ngụm canh, cảm giác mùi vị bát canh này có chút khác biệt với mùi vị mà mình đã uống trước đó, dường như càng ngon hơn một chút.
Cô nhạy cảm với mùi vị hơn người bình thường, không ngờ là xuyên qua rồi mà khả năng đặc biệt này cũng theo tới.
Nhớ lúc còn rất nhỏ, cô thường xuyên nghe bà nội cảm thán, nói rất nhiều thứ càng ngày càng trở nên khó ăn, thịt không thơm, cá cũng không tươi nữa, mãi mà Chử Tương cũng không hiểu cái gọi là càng ngày càng khó ăn là có ý gì, hôm nay ăn bát canh gà này, cô lập tức phát hiện được chỗ khác nhau.
Cho dù trong bát canh gà này trừ thịt gà ra thì không có thứ gì nấu kèm nữa, nhưng nấu lên thì mùi thơm xông vào mũi, khiến người ta thèm nhỏ dãi, đây cũng là vấn đề nguyên liệu nấu ăn.
Ăn sạch một chén canh, Chử Tương cầm chén đặt trên tủ đầu giường.
“Bà nội, cháu ổn rồi, ngày mai bà không cần làm thịt gà nữa đâu.”
Lý Đại Muội thấy trạng thái hôm nay của cháu gái đúng thật là tốt hơn hôm qua, cuối cùng thì tảng đá nặng nề trong lòng cũng đặt xuống được.
Con trai và con dâu yên tâm giao con gái cho bà cụ, cho dù là cháu gái có chuyện gì bất trắc thì bà cụ cũng không biết ăn nói thế nào.
Lý Đại Muội xoa đầu Chử Tương, trong lòng vẫn còn sợ hãi, nói: “Không sao cả, gà làm thịt rồi vẫn có thể nuôi tiếp, bà nội chỉ có một đứa cháu gái là cháu thôi, phải nuôi cháu thật khỏe bà nội mới yên tâm được.”
Chử Tương cúi đầu kìm nén nước mắt, cười nói: “Một con gà một ngày đẻ được hai quả trứng đó, trứng gà cũng rất bổ, cháu ăn trứng gà là được rồi. Vả lại cháu cũng đã khỏe rồi ạ.”
Khi đó bố mẹ cô bận rộn với công việc, căn bản là không quản được cô, mặc dù thiếu bố mẹ bầu bạn, nhưng cô trưởng thành dưới tình yêu của bà nội, tính cách tốt, tam quan ngay thẳng, không thiếu tình cảm, đều là công lao của bà nội.
Đáng tiếc đó chính là, lúc cô tốt nghiệp và có năng lực để báo hiếu cho bà nội thì bà nội lại rời xa nhân thế vì bệnh, đây là lần đầu tiên trong đời cô trải qua sinh ly tử biệt, cũng là lần đầu tiên cô cảm nhận được loại bất lực ‘con muốn nuôi mà bà không đợi được’.
Trong cuộc đời này không thể phụ lại nhất đó chính là tình yêu bao la đó, cô tìm được điểm giống nhau này giữa mình và nguyên chủ, đều là đứa bé sống xa cha mẹ, từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh ông nội bà nội.
Chử Tương cúi đầu uống một ngụm canh, cảm giác mùi vị bát canh này có chút khác biệt với mùi vị mà mình đã uống trước đó, dường như càng ngon hơn một chút.
Cô nhạy cảm với mùi vị hơn người bình thường, không ngờ là xuyên qua rồi mà khả năng đặc biệt này cũng theo tới.
Nhớ lúc còn rất nhỏ, cô thường xuyên nghe bà nội cảm thán, nói rất nhiều thứ càng ngày càng trở nên khó ăn, thịt không thơm, cá cũng không tươi nữa, mãi mà Chử Tương cũng không hiểu cái gọi là càng ngày càng khó ăn là có ý gì, hôm nay ăn bát canh gà này, cô lập tức phát hiện được chỗ khác nhau.
Cho dù trong bát canh gà này trừ thịt gà ra thì không có thứ gì nấu kèm nữa, nhưng nấu lên thì mùi thơm xông vào mũi, khiến người ta thèm nhỏ dãi, đây cũng là vấn đề nguyên liệu nấu ăn.
Ăn sạch một chén canh, Chử Tương cầm chén đặt trên tủ đầu giường.
“Bà nội, cháu ổn rồi, ngày mai bà không cần làm thịt gà nữa đâu.”
Lý Đại Muội thấy trạng thái hôm nay của cháu gái đúng thật là tốt hơn hôm qua, cuối cùng thì tảng đá nặng nề trong lòng cũng đặt xuống được.
Con trai và con dâu yên tâm giao con gái cho bà cụ, cho dù là cháu gái có chuyện gì bất trắc thì bà cụ cũng không biết ăn nói thế nào.
Lý Đại Muội xoa đầu Chử Tương, trong lòng vẫn còn sợ hãi, nói: “Không sao cả, gà làm thịt rồi vẫn có thể nuôi tiếp, bà nội chỉ có một đứa cháu gái là cháu thôi, phải nuôi cháu thật khỏe bà nội mới yên tâm được.”
Chử Tương cúi đầu kìm nén nước mắt, cười nói: “Một con gà một ngày đẻ được hai quả trứng đó, trứng gà cũng rất bổ, cháu ăn trứng gà là được rồi. Vả lại cháu cũng đã khỏe rồi ạ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.