Thập Niên 60: Tổ Chức Mai Mối Cho Tôi
Chương 23: Cuộc Sống Mới
Châu Thị
10/12/2023
Đây là lần đầu tiên Chử Tương sống trong khu tập thể quân khu, nếu phải nói có gì đó khác biệt, đó chính là môi trường rất trật tự và nghiêm túc, khắp nơi đều là người mặc quân trang đi đi lại lại, có chiến sĩ bước đi chỉnh tề, cũng có sĩ quan bước đi vội vàng, tất cả mọi người đang chuyển động trong một bộ máy với tốc độ cao.
Qua hai ngày thì Chử Tương cảm thấy mình không cần nhìn đồng hồ nữa, chuông báo thức dậy, chuông luyện tập, chuông tập hợp khẩn cấp, chuông tắt điện, chuông kết thúc huấn luyện, chuông ăn cơm, chuông ngủ trưa, chuông điểm danh buổi tối, chuông nghỉ ngơi, chuông tập hợp, từ sáng đến tối, làm việc và nghỉ ngơi quy luật đến mức làm người ta tức giận.
Thời gian nào chuông nấy, không chênh lệch một phút một giây nào cả.
Vài ngày sau Chử Tương quen biết không ít hàng xóm, như tòa nhà số sáu của bọn họ thì đại đa số đều là người nhà theo chồng vào quân, có cả cha mẹ là quân nhân như Chử Tương thì tương đối ít hơn.
Những người lớn nhìn thấy Chử Tương thì đều khá khách sáo, ít ra thì bên ngoài là như thế, có người khen Chử Tương xinh đẹp, có người khen cô hiểu chuyện ngoan ngoãn, cũng có người đến tìm Trần Anh, muốn giới thiệu bạn trai cho Chử Tương.
“Tương Tương nhà chúng tôi vẫn còn nhỏ mà, vừa đến thủ đô, công việc vẫn chưa ổn định, không gấp gáp tìm bạn trai.”
“Người làm mẹ như bà không thể coi nhẹ việc này được, tuổi thanh xuân của con gái ngắn lắm, chỉ chớp mắt thôi là lớn tuổi rồi, nhân lúc bây giờ tranh thủ thời gian chọn một người phù hợp đi.”
Đương nhiên là Trần Anh không thích nghe mấy lời này, nhưng ‘đưa tay không đánh mặt tươi cười’, mọi người không những là hàng xóm mà còn là chiến hữu cách mạng, không thể tức giận vì mấy câu nói được.
“Khó khăn lắm lão Chử nhà tôi mới ngóng được con gái đến thủ đô, đã nói là muốn giữ con gái lại bên cạnh thêm vài năm nữa, bây giờ vẫn chưa phiền mọi người, qua vài năm nữa rồi tôi lại đến xin nhờ mọi người làm mối sau.”
Trần Anh kéo Chử Quốc Thành ra, mọi người cũng không tiện nói thêm gì. Chử Quốc Thành là Cục trưởng Cục quân giới của Tổng cục Hậu cần, đồng thời cũng là Bộ trưởng bộ huấn luyện của đại học quốc phòng. Quân hàm Đại tá, vinh dự có được huân chương 81: hạng ba, huân chương độc lập tự do hạng nhì, huân chương giải phóng hạng nhì.
Quân đội là nơi cấp bậc sâm nghiêm, ở một nơi mà khu tập thể quân khu là hàng xóm, mọi người yêu thương nhau, nhưng sự yêu thương này cũng là có giới hạn. Những người vợ có chồng là quân nhân mà cấp bậc không cao bằng Chử Quốc Thành, bọn họ có thể lải nhải trước mặt Trần Anh, nhưng không dám nói gì trước mặt Chử Quốc Thành.
Qua hai ngày thì Chử Tương cảm thấy mình không cần nhìn đồng hồ nữa, chuông báo thức dậy, chuông luyện tập, chuông tập hợp khẩn cấp, chuông tắt điện, chuông kết thúc huấn luyện, chuông ăn cơm, chuông ngủ trưa, chuông điểm danh buổi tối, chuông nghỉ ngơi, chuông tập hợp, từ sáng đến tối, làm việc và nghỉ ngơi quy luật đến mức làm người ta tức giận.
Thời gian nào chuông nấy, không chênh lệch một phút một giây nào cả.
Vài ngày sau Chử Tương quen biết không ít hàng xóm, như tòa nhà số sáu của bọn họ thì đại đa số đều là người nhà theo chồng vào quân, có cả cha mẹ là quân nhân như Chử Tương thì tương đối ít hơn.
Những người lớn nhìn thấy Chử Tương thì đều khá khách sáo, ít ra thì bên ngoài là như thế, có người khen Chử Tương xinh đẹp, có người khen cô hiểu chuyện ngoan ngoãn, cũng có người đến tìm Trần Anh, muốn giới thiệu bạn trai cho Chử Tương.
“Tương Tương nhà chúng tôi vẫn còn nhỏ mà, vừa đến thủ đô, công việc vẫn chưa ổn định, không gấp gáp tìm bạn trai.”
“Người làm mẹ như bà không thể coi nhẹ việc này được, tuổi thanh xuân của con gái ngắn lắm, chỉ chớp mắt thôi là lớn tuổi rồi, nhân lúc bây giờ tranh thủ thời gian chọn một người phù hợp đi.”
Đương nhiên là Trần Anh không thích nghe mấy lời này, nhưng ‘đưa tay không đánh mặt tươi cười’, mọi người không những là hàng xóm mà còn là chiến hữu cách mạng, không thể tức giận vì mấy câu nói được.
“Khó khăn lắm lão Chử nhà tôi mới ngóng được con gái đến thủ đô, đã nói là muốn giữ con gái lại bên cạnh thêm vài năm nữa, bây giờ vẫn chưa phiền mọi người, qua vài năm nữa rồi tôi lại đến xin nhờ mọi người làm mối sau.”
Trần Anh kéo Chử Quốc Thành ra, mọi người cũng không tiện nói thêm gì. Chử Quốc Thành là Cục trưởng Cục quân giới của Tổng cục Hậu cần, đồng thời cũng là Bộ trưởng bộ huấn luyện của đại học quốc phòng. Quân hàm Đại tá, vinh dự có được huân chương 81: hạng ba, huân chương độc lập tự do hạng nhì, huân chương giải phóng hạng nhì.
Quân đội là nơi cấp bậc sâm nghiêm, ở một nơi mà khu tập thể quân khu là hàng xóm, mọi người yêu thương nhau, nhưng sự yêu thương này cũng là có giới hạn. Những người vợ có chồng là quân nhân mà cấp bậc không cao bằng Chử Quốc Thành, bọn họ có thể lải nhải trước mặt Trần Anh, nhưng không dám nói gì trước mặt Chử Quốc Thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.