Thập Niên 60: Tổ Chức Mai Mối Cho Tôi
Chương 7: Nhập Gia Tùy Tục
Châu Thị
08/12/2023
Thời tiết hôm nay rất tốt, nhưng mấy ngày nay vừa mới có mưa to, đất cũng lơi lỏng, cũng là xui xẻo mới gặp chuyện sạt lở đất này.
“Bà nội, cháu chỉ hơi nhức đầu tí thôi, nằm nghỉ chút là tốt rồi.”
Cô vẫn cảm thấy não mình bị chấn động, đầu óc có chút choáng váng, mắt cá chân cũng đau, trên mu bàn tay cũng bị trầy da, ngoài ra thì gần như là không có gì không ổn.
Lý Đại Muội ngồi bên giường, đôi mắt cũng đỏ lên, Chử Tương không muốn để cho bên cạnh lo lắng, nói mình chỉ đau một chút thôi, sao có thể để cho người già đã có tuổi lo lắng được.
“Thầy thuốc Chu không những cứu cháu, mà còn đưa thảo dược đến, bà nội đã sắc lên rồi, giờ đưa lên cho cháu uống.”
Nói xong, Lý Đại Muội đứng dậy, run run rẩy rẩy đi ra ngoài, muốn đưa thuốc Đông y đã sắc xong cho cháu gái uống, uống thuốc xong thì có thể nhanh khỏi hơn.
Chử Tương thu tầm mắt lại, nhìn xà nhà bằng gỗ thô trên nóc, trong lòng có chút thở dài, cô không biết sao mình lại tới đây, cũng không biết có thể trở về hay không nữa.
Trước đây cô đã xem không ít phim truyền hình và tiểu thuyết có chủ đề này rồi, không ngờ lại có một ngày sẽ xảy ra trên người mình.
Thân phận của nguyên chủ không kém, chỉ là ở niên đại này khiến người ta lo lắng, 1958, nếu như kiến thức lịch sử của cô không sai thì năm 59 đến năm 61 hẳn là thời kỳ khó khăn, năm 66 đến năm 67 lại là thời kỳ cách mạng văn hóa, vậy thì quá kinh khủng.
Cho dù cô muốn mô phỏng game niên đại làm ruộng, niên đại xx mới là lựa chọn đầu tiên, nếu không được thì thời kỳ trước sau năm 70 cũng được, vì sao lại cứ là năm 1958, cần phải trải qua nhiều đau khổ và giày vò như vậy chứ.
Theo suy nghĩ lạc quan của cô, cũng may mà không phải là thời kỳ những năm 30 40, nếu không thì còn phải đánh Nhật gì gì đó, khả năng là còn thê thảm hơn nữa.
Nhập gia tùy tục, nếu đã đến đây rồi, cũng nên sống thật tốt.
Trong lúc thở dài, Chử Tương đã bắt đầu suy nghĩ nên làm như thế nào để vượt qua thiên tai sắp đến, làm một người ăn hàng, không có cái để ăn chắc chắn là một chuyện vô cùng kinh khủng.
Bụng đói sôi ùng ục, trong đầu Chử Tương hiện lên rất nhiều loại đồ ăn, nào là gà xào lăn, bò bít tết, ếch xào sả ớt, lẩu, buffet hải sản… ngoại trừ những món này thì còn một ký hiệu màu xanh lục thu hút sự chú ý của Chử Tương, loại cảm giác này như là trong đầu mình có một chốt mở vậy, hơn nữa cái ký hiệu đó rất giống ba lô không gian trong game.
“Bà nội, cháu chỉ hơi nhức đầu tí thôi, nằm nghỉ chút là tốt rồi.”
Cô vẫn cảm thấy não mình bị chấn động, đầu óc có chút choáng váng, mắt cá chân cũng đau, trên mu bàn tay cũng bị trầy da, ngoài ra thì gần như là không có gì không ổn.
Lý Đại Muội ngồi bên giường, đôi mắt cũng đỏ lên, Chử Tương không muốn để cho bên cạnh lo lắng, nói mình chỉ đau một chút thôi, sao có thể để cho người già đã có tuổi lo lắng được.
“Thầy thuốc Chu không những cứu cháu, mà còn đưa thảo dược đến, bà nội đã sắc lên rồi, giờ đưa lên cho cháu uống.”
Nói xong, Lý Đại Muội đứng dậy, run run rẩy rẩy đi ra ngoài, muốn đưa thuốc Đông y đã sắc xong cho cháu gái uống, uống thuốc xong thì có thể nhanh khỏi hơn.
Chử Tương thu tầm mắt lại, nhìn xà nhà bằng gỗ thô trên nóc, trong lòng có chút thở dài, cô không biết sao mình lại tới đây, cũng không biết có thể trở về hay không nữa.
Trước đây cô đã xem không ít phim truyền hình và tiểu thuyết có chủ đề này rồi, không ngờ lại có một ngày sẽ xảy ra trên người mình.
Thân phận của nguyên chủ không kém, chỉ là ở niên đại này khiến người ta lo lắng, 1958, nếu như kiến thức lịch sử của cô không sai thì năm 59 đến năm 61 hẳn là thời kỳ khó khăn, năm 66 đến năm 67 lại là thời kỳ cách mạng văn hóa, vậy thì quá kinh khủng.
Cho dù cô muốn mô phỏng game niên đại làm ruộng, niên đại xx mới là lựa chọn đầu tiên, nếu không được thì thời kỳ trước sau năm 70 cũng được, vì sao lại cứ là năm 1958, cần phải trải qua nhiều đau khổ và giày vò như vậy chứ.
Theo suy nghĩ lạc quan của cô, cũng may mà không phải là thời kỳ những năm 30 40, nếu không thì còn phải đánh Nhật gì gì đó, khả năng là còn thê thảm hơn nữa.
Nhập gia tùy tục, nếu đã đến đây rồi, cũng nên sống thật tốt.
Trong lúc thở dài, Chử Tương đã bắt đầu suy nghĩ nên làm như thế nào để vượt qua thiên tai sắp đến, làm một người ăn hàng, không có cái để ăn chắc chắn là một chuyện vô cùng kinh khủng.
Bụng đói sôi ùng ục, trong đầu Chử Tương hiện lên rất nhiều loại đồ ăn, nào là gà xào lăn, bò bít tết, ếch xào sả ớt, lẩu, buffet hải sản… ngoại trừ những món này thì còn một ký hiệu màu xanh lục thu hút sự chú ý của Chử Tương, loại cảm giác này như là trong đầu mình có một chốt mở vậy, hơn nữa cái ký hiệu đó rất giống ba lô không gian trong game.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.