Thập Niên 60: Tổ Chức Mai Mối Cho Tôi
Chương 13: Quán Tính
Châu Thị
09/12/2023
Lần đầu tiên kéo được thì sau đó dễ dàng hơn nhiều, theo vật lý học nói là, bởi vì tác dụng của lực quán tính trước đó sinh ra.
“Chị ơi, cái này thú vị quá.”
Chử Vệ Đông vội vàng muốn thể hiện thành quả với chị gái mình, Chử Tương gật đầu, nhưng trong lòng cô lại cười, vừa kéo thì đương nhiên là thú vị rồi, nhưng chờ cậu bé kéo thêm một lúc nữa, cánh tay bắt đầu mỏi thì mới biết khó.
“Thú vị thì em cứ kéo thêm một lát, chờ nước sôi chị sẽ xào rau cho em ăn.”
Nói xong, Chử Tương bèn rời khỏi bếp lò, lấy một giỏ tre từ trên giàn gác trên xà nhà, trong giỏ tre có các loại thịt cá và thức ăn mặn mà Lý Đại Muội chuẩn bị để ăn tết. Hôm nay Chử Tương chuẩn bị làm món cá, sau đó xào thịt với mấy cọng hoa tỏi, vừa hay có thể trộn với mì ăn cùng.
Trần Anh và Chử Quốc Thành bước vào thì thấy con trai đang kéo quạt bếp, con gái thì đứng trước bệ bếp cắt thịt, một bức tranh hài hòa tốt đẹp, làm cho trong lòng bọn họ rất cảm động.
“Mẹ, mẹ nhanh lại đây đi, con sắp kéo không nổi nữa rồi.”
Chử Vệ Đông kéo mấy phút quả nhiên là kéo không nổi nữa, thấy mẹ mình vừa vào đã kêu mệt. Trần Anh nghe con trai nói vậy thì rất xót con, đang định tiến lên giúp đỡ thì bị Chử Quốc Thành ngăn lại.
“Một đứa con trai, kéo cánh quạt lò thôi mà gào cái gì, cha con đây ba tuổi đã phải tự nấu cơm rồi.”
Trần Anh thương con trai, nhưng bà cũng rất tôn trọng chồng mình, chồng bà đã nói vậy thì cho dù bà có thương con cũng không tiến lên phía trước.
Một mặt khác, bà xuất thân từ gia đình nông dân, đã từng lên chiến trường chịu khổ rồi, bà biết con trai không thể chiều chuộng quá được. Chiều con là hại con, cho nên, phàm là lúc Chử Vệ Đông làm sai chuyện gì bị Chử Quốc Thành dạy dỗ thì bà sẽ quay đầu đi chỗ khác không nhìn, chứ không tiến lên che chở.
Chử Vệ Đông rất sợ cha mình, thấy cha mình nói như vậy thì miệng mếu mà không dám kêu, nhưng rốt cục thì cậu bé cũng chưa từng làm công việc này, không có kinh nghiệm, không biết trông lửa, không biết thêm bao nhiêu cây củi, chỉ biết quay quạt hồng hộc.
Chử Tương cất thịt đã cắt ra vào trong chén, rải muối, xì dầu, rượu và các loại gia vị khác lên, phủi phủi tay rồi nói: “Để chị làm cho, Vệ Đông.”
“Tương Tương con cứ kệ nó đi, con trai thì nên làm việc nhiều một chút, đừng suốt ngày chỉ biết há miệng chờ cơm ăn.”
“Chị ơi, cái này thú vị quá.”
Chử Vệ Đông vội vàng muốn thể hiện thành quả với chị gái mình, Chử Tương gật đầu, nhưng trong lòng cô lại cười, vừa kéo thì đương nhiên là thú vị rồi, nhưng chờ cậu bé kéo thêm một lúc nữa, cánh tay bắt đầu mỏi thì mới biết khó.
“Thú vị thì em cứ kéo thêm một lát, chờ nước sôi chị sẽ xào rau cho em ăn.”
Nói xong, Chử Tương bèn rời khỏi bếp lò, lấy một giỏ tre từ trên giàn gác trên xà nhà, trong giỏ tre có các loại thịt cá và thức ăn mặn mà Lý Đại Muội chuẩn bị để ăn tết. Hôm nay Chử Tương chuẩn bị làm món cá, sau đó xào thịt với mấy cọng hoa tỏi, vừa hay có thể trộn với mì ăn cùng.
Trần Anh và Chử Quốc Thành bước vào thì thấy con trai đang kéo quạt bếp, con gái thì đứng trước bệ bếp cắt thịt, một bức tranh hài hòa tốt đẹp, làm cho trong lòng bọn họ rất cảm động.
“Mẹ, mẹ nhanh lại đây đi, con sắp kéo không nổi nữa rồi.”
Chử Vệ Đông kéo mấy phút quả nhiên là kéo không nổi nữa, thấy mẹ mình vừa vào đã kêu mệt. Trần Anh nghe con trai nói vậy thì rất xót con, đang định tiến lên giúp đỡ thì bị Chử Quốc Thành ngăn lại.
“Một đứa con trai, kéo cánh quạt lò thôi mà gào cái gì, cha con đây ba tuổi đã phải tự nấu cơm rồi.”
Trần Anh thương con trai, nhưng bà cũng rất tôn trọng chồng mình, chồng bà đã nói vậy thì cho dù bà có thương con cũng không tiến lên phía trước.
Một mặt khác, bà xuất thân từ gia đình nông dân, đã từng lên chiến trường chịu khổ rồi, bà biết con trai không thể chiều chuộng quá được. Chiều con là hại con, cho nên, phàm là lúc Chử Vệ Đông làm sai chuyện gì bị Chử Quốc Thành dạy dỗ thì bà sẽ quay đầu đi chỗ khác không nhìn, chứ không tiến lên che chở.
Chử Vệ Đông rất sợ cha mình, thấy cha mình nói như vậy thì miệng mếu mà không dám kêu, nhưng rốt cục thì cậu bé cũng chưa từng làm công việc này, không có kinh nghiệm, không biết trông lửa, không biết thêm bao nhiêu cây củi, chỉ biết quay quạt hồng hộc.
Chử Tương cất thịt đã cắt ra vào trong chén, rải muối, xì dầu, rượu và các loại gia vị khác lên, phủi phủi tay rồi nói: “Để chị làm cho, Vệ Đông.”
“Tương Tương con cứ kệ nó đi, con trai thì nên làm việc nhiều một chút, đừng suốt ngày chỉ biết há miệng chờ cơm ăn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.