Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện
Chương 47
Lâm Quả Đống
03/02/2023
Tiếu Tiếu trước đây mồm miệng hơi vụng về, không hề biết nói lời dễ nghe như vậy.
Vu Tiếu ra vẻ rất nghiêm túc nói: “Thật đấy, mình mơ thấy chúng ta cùng xuống nông thôn, trở thành bạn tốt, còn mơ thấy…mơ thấy Hàn Giản, Trương Vân Đóa…thậm chí còn mơ thấy chúng ta rơi xuống hồ nước bị chết đuối.”
Theo từng lời kể ngắt quãng, câu được câu chăng của Vu Tiếu, mắt Châu Mật Hồng càng ngày càng mở to hơn: “Cậu…cậu…” Tim cô ấy đập thình thịch, chẳng nhẽ Tiếu Tiếu cũng sống lại? Cũng phải, mình có thể sống lại, trở về trước đây, Tiếu Tiếu vì sao không thể? Cô ấy nắm chặt tay của Vu Tiếu: “Tiếu Tiếu cậu…cậu…có phải cũng…”
Nụ cười của Vu Tiếu càng xán lạn hơn, mắt đong đầy nước mắt: “Mật Hồng, lúc lên tàu hỏa mình phát hiện mắt cậu nhìn mình đỏ hồng, giống như quen biết mình, lại phát hiện cậu đổi chỗ với Nhậm Sóc. Kiếp trước lúc chúng ta mới quen biết cậu không hề đổi chỗ với Nhậm Sóc, vì vậy mình nghĩ, có phải cậu cũng sống lại không. Vừa rồi mình nói mấy câu nằm mơ thấy cậu chỉ là để thử cậu thôi. Mình nghĩ, chúng ta cùng nhau rơi xuống nước, mình có thể sống lại, không chừng cậu cũng có thể, vì vậy…”
“Tiếu Tiếu…” Châu Mật Hồng ôm chặt lấy Vu Tiếu, so sánh chiều cao của hai người, Vu Tiếu 16 tuổi dinh dưỡng không đủ mới cao một mét sáu, còn Châu Mật Hồng từ nhỏ dinh dưỡng đã tốt, cũng 16 tuổi nhưng đã cao một mét sáu lăm. Vì vậy cô ấy ôm Vu Tiếu vào lòng mà không phải là nhào vào lòng Vu Tiếu: “Tiếu Tiếu…hu hu hu…” Châu Mật Hồng không nhịn được khóc.
Cái ôm này khiến hai người dừng lại, người xung quanh lại nhìn về phía bọn họ, nhưng may mà đây không phải toa số hai.
Vu Tiếu vội vàng kéo cô ấy khuyên: “Đừng khóc, đừng khóc, mọi người đang nhìn chúng ta đó, còn tưởng chúng ta bị sao kìa.”
Châu Mật Hồng không khóc nữa, cô ấy lại cười: “Mình vui quá.” Sau đó cô ấy lại cười ra tiếng, thực sự vui mừng: “...Chẳng trách, mình cứ cảm thấy cậu không giống trước đây, phải biết rằng lúc chúng ta mới quen nhau, cậu chỉ có một cái chăn, lại còn để tóc dài, bây giờ tóc đã cắt ngắn rồi.” Lại nghĩ đến chị em tốt được sống lại, có thay đổi cũng là điều bình thường.
Vu Tiếu tự hào nói: “Mình sống lại sớm, khoảng đầu tháng mười đã sống lại, có lẽ đã chết một lần, nên lần này sống lại mình đã hiểu rõ rồi…” Sau đó Vu Tiếu nói chuyện trong nhà với Châu Mật Hồng.
Châu Mật Hồng nghe xong mở to mắt nói: “Cậu cũng giỏi quá đi, nhưng mà thực sự tốt quá, cậu phải vùng lên như vậy.”
Vu Tiếu cười ngượng ngùng: “Thực ra mình cũng sợ mà, nhưng mình không muốn tiếp tục sợ nữa, mình còn định qua một thời gian nữa sẽ viết thư gửi cho xưởng của Trương Hạ, báo cáo ông ta.”
Châu Mật Hồng không ngờ bạn tốt sau khi sống lại còn mạnh mẽ được như vậy: “Vậy mẹ cậu thì sao? Làm thế nào?”
Vu Tiếu trầm mặc một lúc giả vờ khó xử, sau đó lại cắn răng nói: “Mình cũng không quan tâm nữa, có thể sống lại một lần, mình muốn sống vì mình. Còn cậu đấy, người nhà cậu đối xử với cậu tốt như vậy, đợi sau khi đến đại đội, cậu phải viết thư cho người nhà, nói cho họ biết tình hình của cậu.”
Nhắc đến người nhà, trong lòng Châu Mật Hồng lại cảm thấy áy náy: “Ừ, mình nghe lời cậu.”
Hai người nhìn nhau cười, bọn họ cũng không còn sự kháng cự và sợ hãi việc xuống nông thôn nữa rồi. Vu Tiếu chỉ vào chiếc sọt sau lưng mình nói: “Đi, chúng ta trở về, bà nội mình có làm mấy thứ ngon, chút nữa cho cậu nếm thử.”
Vu Tiếu ra vẻ rất nghiêm túc nói: “Thật đấy, mình mơ thấy chúng ta cùng xuống nông thôn, trở thành bạn tốt, còn mơ thấy…mơ thấy Hàn Giản, Trương Vân Đóa…thậm chí còn mơ thấy chúng ta rơi xuống hồ nước bị chết đuối.”
Theo từng lời kể ngắt quãng, câu được câu chăng của Vu Tiếu, mắt Châu Mật Hồng càng ngày càng mở to hơn: “Cậu…cậu…” Tim cô ấy đập thình thịch, chẳng nhẽ Tiếu Tiếu cũng sống lại? Cũng phải, mình có thể sống lại, trở về trước đây, Tiếu Tiếu vì sao không thể? Cô ấy nắm chặt tay của Vu Tiếu: “Tiếu Tiếu cậu…cậu…có phải cũng…”
Nụ cười của Vu Tiếu càng xán lạn hơn, mắt đong đầy nước mắt: “Mật Hồng, lúc lên tàu hỏa mình phát hiện mắt cậu nhìn mình đỏ hồng, giống như quen biết mình, lại phát hiện cậu đổi chỗ với Nhậm Sóc. Kiếp trước lúc chúng ta mới quen biết cậu không hề đổi chỗ với Nhậm Sóc, vì vậy mình nghĩ, có phải cậu cũng sống lại không. Vừa rồi mình nói mấy câu nằm mơ thấy cậu chỉ là để thử cậu thôi. Mình nghĩ, chúng ta cùng nhau rơi xuống nước, mình có thể sống lại, không chừng cậu cũng có thể, vì vậy…”
“Tiếu Tiếu…” Châu Mật Hồng ôm chặt lấy Vu Tiếu, so sánh chiều cao của hai người, Vu Tiếu 16 tuổi dinh dưỡng không đủ mới cao một mét sáu, còn Châu Mật Hồng từ nhỏ dinh dưỡng đã tốt, cũng 16 tuổi nhưng đã cao một mét sáu lăm. Vì vậy cô ấy ôm Vu Tiếu vào lòng mà không phải là nhào vào lòng Vu Tiếu: “Tiếu Tiếu…hu hu hu…” Châu Mật Hồng không nhịn được khóc.
Cái ôm này khiến hai người dừng lại, người xung quanh lại nhìn về phía bọn họ, nhưng may mà đây không phải toa số hai.
Vu Tiếu vội vàng kéo cô ấy khuyên: “Đừng khóc, đừng khóc, mọi người đang nhìn chúng ta đó, còn tưởng chúng ta bị sao kìa.”
Châu Mật Hồng không khóc nữa, cô ấy lại cười: “Mình vui quá.” Sau đó cô ấy lại cười ra tiếng, thực sự vui mừng: “...Chẳng trách, mình cứ cảm thấy cậu không giống trước đây, phải biết rằng lúc chúng ta mới quen nhau, cậu chỉ có một cái chăn, lại còn để tóc dài, bây giờ tóc đã cắt ngắn rồi.” Lại nghĩ đến chị em tốt được sống lại, có thay đổi cũng là điều bình thường.
Vu Tiếu tự hào nói: “Mình sống lại sớm, khoảng đầu tháng mười đã sống lại, có lẽ đã chết một lần, nên lần này sống lại mình đã hiểu rõ rồi…” Sau đó Vu Tiếu nói chuyện trong nhà với Châu Mật Hồng.
Châu Mật Hồng nghe xong mở to mắt nói: “Cậu cũng giỏi quá đi, nhưng mà thực sự tốt quá, cậu phải vùng lên như vậy.”
Vu Tiếu cười ngượng ngùng: “Thực ra mình cũng sợ mà, nhưng mình không muốn tiếp tục sợ nữa, mình còn định qua một thời gian nữa sẽ viết thư gửi cho xưởng của Trương Hạ, báo cáo ông ta.”
Châu Mật Hồng không ngờ bạn tốt sau khi sống lại còn mạnh mẽ được như vậy: “Vậy mẹ cậu thì sao? Làm thế nào?”
Vu Tiếu trầm mặc một lúc giả vờ khó xử, sau đó lại cắn răng nói: “Mình cũng không quan tâm nữa, có thể sống lại một lần, mình muốn sống vì mình. Còn cậu đấy, người nhà cậu đối xử với cậu tốt như vậy, đợi sau khi đến đại đội, cậu phải viết thư cho người nhà, nói cho họ biết tình hình của cậu.”
Nhắc đến người nhà, trong lòng Châu Mật Hồng lại cảm thấy áy náy: “Ừ, mình nghe lời cậu.”
Hai người nhìn nhau cười, bọn họ cũng không còn sự kháng cự và sợ hãi việc xuống nông thôn nữa rồi. Vu Tiếu chỉ vào chiếc sọt sau lưng mình nói: “Đi, chúng ta trở về, bà nội mình có làm mấy thứ ngon, chút nữa cho cậu nếm thử.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.